Vào tháng tám, thời tiết nóng bức, Nhan Nặc đã dậy từ rất sớm, thay một bộ váy liền màu đỏ sẫm rất lộng lẫy, còn uốn tóc, làm móng tay, cứ như cô sắp đi dự tiệc vậy.
"Cố Diệc Thần ~ sinh nhật vui vẻ!!" Cố Diệc Thần vừa tỉnh giấc đã thấy Nhan Nặc ăn mặc như công chúa trước mặt, vẻ mặt vui vẻ vẫy tay với anh.
"Trông cứ như sinh nhật của cậu."
Cố Diệc Thần mặt không cảm xúc nói.
Thấy Cố Diệc Thần nhìn mình từ trên xuống dưới, Nhan Nặc ngại ngùng che ngực.
Nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh thích bánh ngọt vị gì? Em đi mua cho anh."
Cố Diệc Thần nhìn cô gái đang cười tươi như hoa, thầm nghĩ sao sinh nhật của mình mà cô còn vui hơn cả mình? Vì vậy anh nói: "Cậu mua, cậu chọn là được rồi."
Được Cố Diệc Thần khẳng định, Nhan Nặc càng phấn khởi, nói với Cố Diệc Thần "Đảm bảo sẽ làm anh hài lòng!" rồi vui vẻ ra khỏi cửa.
Tất nhiên ngoài bánh sinh nhật, còn có quà sinh nhật quan trọng hơn, thời khắc quan trọng như vậy Nhan Nặc đã chuẩn bị từ lâu.
Đó là chiếc vòng tay nam màu đen được đặt làm riêng, lần đầu tiên nhìn thấy trong cửa hàng, Nhan Nặc đã cảm thấy rất hợp với Cố Diệc Thần, dây màu đen khiêm tốn, điểm xuyết kim loại màu bạc trắng vừa vặn nối liền ở đầu vòng tay, bởi vì trên mẫu đặt hàng còn có chữ cái tiếng Anh viết tắt "YXGF".
Nhan Nặc vô cùng hài lòng nhìn chiếc vòng tay này, chữ cái được khắc chìm ở cạnh kim loại, như ẩn như hiện, không hề phô trương, cô thầm nghĩ cho dù Cố Diệc Thần không thích ý nghĩa của những chữ cái này, anh vẫn có thể đeo, bởi vì nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
(Yan X Gu Forever )*
(*) Nhan x Cố Forever
Vì không biết Cố Diệc Thần thích vị gì, Nhan Nặc liền mua bánh dâu tây mà mình thích, chỉ có hai người ăn nên Nhan Nặc cũng không mua bánh quá lớn, nhưng vì từ nhỏ Nhan Nặc không thích ăn bánh ngọt nguyên bản, nên lúc mua cô đã dặn chủ quán thêm bơ và mứt trái cây.
Cả ngày rất háo hức, cuối cùng Nhan Nặc cũng đợi đến khi màn đêm buông xuống, cô nhẹ nhàng tắt hết đèn trong phòng, lén lút ra ngoài cửa thắp nến lên chiếc bánh ngọt đặt trên xe đẩy tình yêu mới mua, đẩy bánh ngọt vào phòng, tầng dưới xe đẩy nhỏ còn có đủ loại đồ uống và quà sinh nhật của Cố Diệc Thần.
Cố Diệc Thần vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy chiếc bánh ngọt lung linh ánh nến trước mắt và Nhan Nặc đang phấn khích dưới ánh nến.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Mau ước nguyện thổi nến đi! Cố Diệc Thần ~" Giọng Nhan Nặc cao vút, rõ ràng là rất vui vẻ.
Cố Diệc Thần không thích sinh nhật, khi còn nhỏ bố mẹ bận rộn công việc, khi họ chưa ly hôn, mỗi lần sinh nhật bố mẹ mới cùng nhau chúc mừng sinh nhật anh, nhưng sau khi họ ly hôn, sinh nhật chỉ có thể chọn một người ở cùng, sinh nhật với bố thì không có mẹ, sinh nhật với mẹ thì không có bố.
Đến khi Cố Diệc Thần học cấp ba, bố mẹ đều đã có gia đình mới, nên sinh nhật của anh chỉ còn lại một mình, nhưng bố mẹ vẫn rất yêu anh, mỗi năm sinh nhật đều gửi cho anh một khoản tiền lớn để anh muốn mua gì thì mua.
Năm nay cũng vậy, nghe Nhan Nặc nói sáng sớm cô đã giúp anh nhận hai khoản tiền lớn chuyển qua điện thoại.
Vì vậy Cố Diệc Thần cũng không quá coi trọng chuyện sinh nhật.
Nhưng nhìn Nhan Nặc vui vẻ chuẩn bị sinh nhật cho anh, cũng là một trải nghiệm mới mẻ.