Từ sau khi bị Cố Diệc Thần dọa bằng đĩa CD trò chơi, chỗ ngủ của Nhan Nặc liền từ dưới gầm giường chuyển lên giường.
Tuy rằng mỗi đêm Nhan Nặc ngủ đều sẽ giữ "khoảng cách an toàn" với Cố Diệc Thần, nhưng mỗi sáng, cô đều sẽ tỉnh dậy trong vòng tay Cố Diệc Thần, Nhan Nặc nghi ngờ là mình mò sang đó lúc ngủ.
Cô sẽ trở về chỗ "cũ" trước khi người đàn ông tỉnh dậy, may mà Cố Diệc Thần vẫn luôn không nói gì, Nhan Nặc cũng dần yên tâm.
Sáng sớm hôm nay, Nhan Nặc dậy sớm, nằm trong chăn ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cố Diệc Thần.
Cô phát hiện người đàn ông khi ngủ dường như rất hay nhíu mày, vì vậy nhẹ nhàng vuốt giúp anh, lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Thấy Cố Diệc Thần không tỉnh lại, cô lại nổi hứng nghịch ngợm, chạm vào môi mỏng của anh.
Đột nhiên ngón tay của cô bị người đàn ông ngậm lấy, còn giả vờ dùng răng cắn nhẹ, Nhan Nặc sợ hãi vội vàng rụt ngón tay lại nói: "Sao anh lại cắn em!"
"Cậu nói xem cậu không ngủ lại sờ mặt tôi làm gì?" Cố Diệc Thần vừa tỉnh ngủ, giọng nói còn hơi khàn.
"Em...!Em..." Nhan Nặc biết mình sai, không biết nên nói gì.
"Em?" Cố Diệc Thần giả vờ không hiểu tâm tư của cô gái, đứng dậy tiến lại gần Nhan Nặc, cô theo phản xạ lùi về phía sau bị Cố Diệc Thần ôm lấy từ phía sau, không thể lùi nữa.
Thấy Cố Diệc Thần chậm rãi tiến gần khuôn mặt mình, Nhan Nặc không tự chủ được mà nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, thấy vậy Cố Diệc Thần cười khẩy rồi nói: "Sao nào? Muốn tôi hôn cậu?"
Nhan Nặc vừa định mở miệng giải thích phản ứng tự nhiên của mình vừa rồi thì đã bị Cố Diệc Thần nắm môi, thấy anh cúi người nói bên tai mình: "Tôi nghĩ chúng ta còn chưa thân thiết đến mức có thể tùy ý hôn môi, Nhan Nặc tiểu thư." Sau đó Cố Diệc Thần liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhan Nặc ngơ ngác ngồi trên giường, trong lòng nghĩ đến lời Cố Diệc Thần vừa nói.
Cô đương nhiên biết quan hệ của hai người hiện tại rất phức tạp, nhưng mỗi khi anh đối tốt với cô một chút, cô sẽ có ảo tưởng.
Mắt thấy ngày ước định để Cố Diệc Thần rời đi càng ngày càng gần, Nhan Nặc chỉ hy vọng Cố Diệc Thần có thể ít chán ghét mình một chút.
——————
Vì muốn tăng thêm thiện cảm trong thời gian có hạn, Nhan Nặc bắt đầu tìm kiếm trên mạng, cuối cùng tìm thấy một bài hướng dẫn được nhiều người yêu thích, tên là "Làm thế nào để chiếm lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên hãy bắt đầu từ dạ dày của anh ấy".
Nhan Nặc nhớ tới mình mấy ngày nay bất luận nấu gì cho Cố Diệc Thần, anh cũng chưa từng bày tỏ ý kiến, nói cách khác anh chỉ cần chịu ăn là được, cho nên cô cũng đều xem nhẹ việc anh thích ăn thứ gì.
Vì thế hôm nay cô quyết định tham khảo nội dung bài viết này, để làm một "bữa tiệc thịnh soạn" cho anh!
Nói là làm, Nhan Nặc lập tức đứng dậy thay quần áo đi mua sắm, thậm chí quên cả ăn sáng.
Đúng vậy, cô cũng tiện thể quên mất Cố Diệc Thần cũng còn chưa ăn sáng.
Cho nên khi Cố Diệc Thần đi ra thấy cô không có ở đó, đương nhiên cho rằng cô đi làm bữa sáng, nhưng đợi mãi cũng không thấy cô mang bữa sáng xuất hiện, toàn thân anh đều tỏa ra khí tức u ám.
Đợi đến khi Nhan Nặc trở về đã gần trưa, cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bắt đầu bận rộn trong bếp, không chỉ làm món ăn Trung Quốc, còn có món ăn Âu, cả món tráng miệng kiểu Hong Kong và nguyên liệu Hàn Quốc, thậm chí còn có đủ loại nước ép trái cây.
Đợi đến khi cô đẩy xe ăn chất đầy món ăn mời anh đến dùng bữa, Cố Diệc Thần đã sớm bị cô làm cho tức no rồi.
Lời nói của anh càng lúc càng ác độc: "Thì ra Nhan tiểu thư còn nhớ có tôi ở đây sao?"
Nhan Nặc xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, hôm nay em nấu cơm hơi muộn, nhưng mà! Mấy món này đều là em tỉ mỉ nghiên cứu theo thực đơn! Chắc chắn ăn ngon! Anh mau tới nếm thử."
Cố Diệc Thần vẫn không hề động đậy, nhìn cô bày đầy một bàn món ăn nói: "Cậu định cho tôi ăn hay cho lợn ăn vậy?"
"Không không không, anh hiểu lầm rồi, không phải để anh ăn hết toàn bộ, chỉ là muốn cho anh nếm thử, xem anh thích ăn khẩu vị nào." Nhan Nặc lập tức giải thích.
"Vậy thì thật đáng tiếc, tôi không có hứng thú với đồ ăn." Cố Diệc Thần thản nhiên nói.
"Sao lại như vậy? Nhưng em đã làm rất lâu đó..." Nhan Nặc cụp mắt xuống, vẻ mặt rất thất vọng.
Cố Diệc Thần nghĩ nếu như Nhan Nặc có một đôi tai thỏ thật dài, lúc này hẳn là đã rũ xuống đất.
Tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, anh đi đến bên cạnh bàn chọn mấy món ăn thưởng thức.
Nhan Nặc thấy thế lại lập tức phấn chấn, thấy Cố Diệc Thần ăn có vẻ hài lòng, lại bưng nước trái cây lên cho anh.
"Cố Diệc Thần, anh nếm thử cái bánh tart trứng này đi! Em vừa mới nướng đấy!" Nhan Nặc tràn đầy mong đợi bưng "kiệt tác" của mình lên đưa đến trước mặt anh.
Cố Diệc Thần cũng không từ chối, chỉ cắn một cái rồi nói "Quá ngọt."
"Vậy anh thử xem cái vịt quay này!"
"Quá mặn."
"Vậy xiên thịt nướng này!"
"Cay."
"Cá hấp này thì sao? Ăn có ngon không?"
"Quá béo."
"Anh nếm thử miếng pizza vị chocolate này không?"
"..." Lần này Cố Diệc Thần thậm chí không mở miệng.
Nhan Nặc cũng không nản lòng tiếp tục ân cần lấy ra những món khác cho Cố Diệc Thần ăn.
Cố Diệc Thần thử đồ ăn Nhan Nặc làm cuối cùng mất kiên nhẫn nói: "Nếu cậu còn lấy thêm những thứ kì quái cho tôi nếm thử nữa, tôi sẽ ấn cậu xuống bàn ăn đấy!"
"!" Nhan Nặc lập tức buông món tôm hùm xuống, giấu ra sau lưng, lấy lòng nói "Vậy...!Vậy anh cứ tự nhiên, em đi uống chút nước ép..."