Cầm Tù Nam Thần


"Ăn có ngon không? Hả?" Cố Diệc Thần nâng cằm Nhan Nặc lên để cô nhìn thẳng vào mình.

"Ngon...!ngon...!rất ngon." Nhan Nặc sợ mình nói không ngon, Cố Diệc Thần lại nổi giận bắt cô làm chuyện quá đáng hơn.

Nhìn bộ dạng vừa sợ sệt vừa ngoan ngoãn của Nhan Nặc, Cố Diệc Thần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô nói: "Nếu cậu thích, vậy ăn nhiều một chút."

"Không, em không có ý đó, Cố...!A! Anh làm gì vậy?" Chỉ thấy Cố Diệc Thần không để ý đến lời Nhan Nặc nói, tự mình ôm lấy cô, hai tay luồn qua đầu gối nâng mông cô lên.

"Ôm chặt tôi." Nhan Nặc nghe lời ôm cổ Cố Diệc Thần.

Trong lúc vận động kịch liệt vừa rồi, áo khoác tay ngắn của Nhan Nặc đã biến mất, chỉ còn lại một bên áo ngực bị kéo lệch, lộ ra một bên ngực.

Váy ngắn nửa người dưới vì tư thế này mà bị lật lên, cuộn đến bụng dưới.

Nửa người dưới chỉ còn lại quần lót và một nửa chiếc tất chân màu trắng.

Vốn tưởng rằng Cố Diệc Thần sẽ đặt cô ngồi xuống bồn rửa mặt hoặc một chỗ nào khác, không ngờ anh cứ thế bắt đầu liếm mút đầu vú của cô, còn dùng răng cắn nhẹ vào vai cô để lộ ra toàn bộ bầu ngực.

Dường như làm không biết mệt, rất lâu cũng không đổi tư thế hay vị trí.

Cố Diệc Thần lúc này đang vùi mặt vào ngực cô thở hổn hển, hai tay còn đang xoa nắn cặp mông nhỏ của Nhan Nặc.

Nhan Nặc bị xoa nắn đến rên rỉ thành tiếng, âm mũi còn mang theo chút hơi thở dục vọng.

Khiến Cố Diệc Thần càng thêm mạnh bạo, trực tiếp xé rách quần lót ren của cô.

Nhan Nặc kêu lên một tiếng, muốn đưa tay che chắn, bị Cố Diệc Thần giả vờ lườm một cái, sợ tới mức lại ôm chặt cổ anh.

Quần lót bị xé rách cũng tiện cho Cố Diệc Thần xâm nhập.

Trước tiên anh để cho hai chân Nhan Nặc kẹp chặt eo mình, sau đó một tay giữ chặt cô, một tay khác đỡ dương vật chậm rãi cắm vào trong hoa huy*t của Nhan Nặc, từ từ nâng mông cô lên.

"Ừm...!ừm...!ha...!Ừm..." Nhan Nặc ngửa cổ rên rỉ.

Dần dần Cố Diệc Thần đột nhiên tăng tốc độ một cách bất quy tắc, chuyên tìm những điểm nhạy cảm của Nhan Nặc để tấn công.

"A ha...!A a a...!Nhẹ...!Nhẹ...!Cố...!Cố...!Diệc...!Thần...!Nhanh quá...!nhanh quá..." Một câu nói của Nhan Nặc bị anh đâm cho đứt quãng, anh vừa di chuyển vừa bế cô trở lại bên bồn cầu.

Cố Diệc Thần ôm Nhan Nặc lơ lửng trên không trung, đột ngột dừng lại, dương vật của anh co giật như đang phun ra thứ gì đó, chỉ trong chốc lát tiếng nước chảy tí tách từ chỗ giao hợp của hai người bắn tung tóe vào trong bồn cầu.

Nhan Nặc bị nước tiểu Cố Diệc Thần phun ra như vòi rồng bắn vào âm đạo chọc đến cao trào, ôm chặt đầu anh run rẩy.

Hồi phục lại tinh thần mới nhận ra anh vậy mà lại đi tiểu vào trong người cô.

"Anh...!A...!A...!Sao anh...!Ư  a a...!Có thể...!Nước tiểu...!Ha...!Ở...!Ừm...!Bên trong..."

"Ai bảo cậu cho tôi uống nhiều nước ép như vậy, nhịn không được, nên đi tiểu thôi." Dứt lời anh càng dùng sức thúc vào âm đạo của cô.

Nhan Nặc biết anh nhất định là cố ý: "Anh...!Ưm a...!Không biết xấu hổ..."

Người đàn ông cố ý đẩy mạnh vào cổ tử cung cô hai lần, Nhan Nặc lập tức cứng đờ người không dám nhúc nhích.

"Sao? Cảm thấy không công bằng à?" Cố Diệc Thần vừa nói vừa xoa mông Nhan Nặc, còn không quên nhéo nhẹ.

"Được thôi, tôi tiểu lên người cậu, cậu cũng tiểu lên người tôi."

Nhan Nặc kinh ngạc trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì, lắp bắp: "Anh...!Anh biến thái!"

Cố Diệc Thần cười gian xảo đặt Nhan Nặc xuống, Nhan Nặc muốn chạy lại bị anh kéo về.

Lúc này Cố Diệc Thần lật người Nhan Nặc lại, tư thế như bế trẻ con, tiếp tục ôm Nhan Nặc vào lòng, vừa thao vừa huýt sáo bên cạnh cô, như thể thật sự muốn xi tiểu cho cô vậy.

Nhan Nặc cuộn người lại lắc đầu, đúng là cô đã uống không ít nước ép rau củ mà chưa đi vệ sinh, bây giờ bị Cố Diệc Thần làm như vậy, cô cũng muốn tiểu thật, nhưng cô không làm được, loại chuyện tiểu tiện trước mặt đàn ông này thật sự quá xấu hổ.

Thấy Nhan Nặc dường như không đi tiểu được, Cố Diệc Thần kề sát tai Nhan Nặc nói: "Không đi tiểu được à? Tôi giúp cho, nhịn tiểu không tốt cho sức khỏe."

Dứt lời, Cố Diệc Thần một tay di chuyển đến âm hộ của Nhan Nặc tìm lỗ niệu đạo, xoa nắn không theo quy tắc nào, tay kia ấn lên bụng dưới hơi nhô lên của cô.

"A a a! Đừng! Không được! A a a a...!Đau quá...Hỏng mất… A..." Nhan Nặc bị hai tầng kích thích này hành hạ, vài giây sau liền không chịu đựng nổi, trợn trắng mắt tiểu ra, cột nước trong suốt phun ra, rơi tí tách trên thành bồn cầu, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Mà ngón tay Cố Diệc Thần vẫn đang đè lên lỗ niệu đạo của Nhan Nặc, lúc ngăn lúc thả, trêu chọc Nhan Nặc run rẩy không chịu nổi, run rẩy rên rỉ "A...!Cho em đi tiểu...!A, đừng...!Sẽ hỏng...!Thả ra...!Cho em đi tiểu...!A."

Ước chừng hai phút sau, Nhan Nặc mới run rẩy tiểu xong, cả người xụi lơ muốn ngã xuống, Cố Diệc Thần ôm lấy cô, nhanh chóng đâm vào rút ra vàu cái rồi xuất tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui