Cầm Tù Nam Thần


"Mặc cái nào?" Cố Diệc Thần ôm Nhan Nặc tắm rửa xong, đặt cô lên chiếc giường đầy gấu bông, hỏi.

Hai tay Nhan Nặc vẫn bị trói, không thể tự mặc quần áo, chỉ được Cố Diệc Thần quấn khăn tắm.

"Trước...!trước mặc áo ngực cùng quần lót đi..." Nhan Nặc biết mình không có áo ngủ, cũng không thể mặc váy để che ngực đi ngủ, nhưng không muốn để Cố Diệc Thần cảm thấy mình phiền phức, cho nên trước tiên mặc quần lót vào là thuận tiện nhất.

Cố Diệc Thần kéo ngăn kéo nội y mà Nhan Nặc nói, lần đầu tiên nhìn thấy đủ loại quần lót của phụ nữ, thật sự không biết nên chọn cái nào.

"Tự cậu chọn."

"À, được."

"Mặc bộ đồ màu trắng này đi, nó khá dễ cài."

"Vậy còn cái màu đen ren này thì sao?" Cố Diệc Thần chỉ vào một bộ tận cùng bên trong rồi đặt câu hỏi.

"Cái này không được, đây là kiểu không dây, hơn nữa hình như em mua size hơi nhỏ." Nhan Nặc lắc đầu.

"Ngực cậu lớn như vậy, không cần dây cũng có thể mặc được." Cố Diệc Thần nói rất tự nhiên, tựa như đang thảo luận thời tiết ngày mai vậy.

Nhan Nặc có chút xấu hổ "À...!em...!còn chưa thử qua."

"Dù sao chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy, mặc vào thử xem." Cố Diệc Thần nói xong lấy ra bộ nội y màu đen kia.

"À...!Được rồi." Mặc dù hai người đã thân mật rất nhiều lần, nhưng bình thường đều là lúc cao trào Cố Diệc Thần mới cởi đồ cho cô, ở ngay trước mặt anh tự cởi vẫn có chút ngại ngùng, thế là Nhan Nặc quay lưng đi, chậm rãi kéo khăn tắm xuống.

Nhìn thấy động tác của Nhan Nặc, Cố Diệc Thần cũng không nói gì, cầm áo ngực đeo lên ngực cô, sau đó lại vòng ra sau lưng giúp cô cài móc.

Cố Diệc Thần chỉ giúp Nhan Nặc cởi ra, chưa từng mặc áo ngực cho ai.

Trước đó cũng chưa từng có bạn gái, tự nhiên cũng không có kinh nghiệm giúp người ta mặc nội y, làm mãi vẫn cảm thấy không đúng liền hỏi "Cái này làm thế nào?"

"Cứ...!dùng móc câu...!câu lấy vòng tròn bên kia là được, nhớ kỹ phải khớp nhau."

"Được." Cố Diệc Thần hiểu rõ nguyên lý, rất nhanh liền cài xong.

"A...!Cố Diệc Thần, anh cài vào đâu vậy, chặt quá, siết khó chịu." Nhan Nặc tội nghiệp nói.

"Hiểu rồi.

Muốn cài cái ở ngoài cùng đúng không." Cố Diệc Thần cởi áo ngực, cài lên một hàng phía ngoài cùng.

Tuy rằng áo ngực này có chút nhỏ, nhưng dù sao cũng không có dây, chỗ ngực hơi hơi hở ra, cũng không phải rất chật, nhưng cũng sẽ không dễ dàng rơi xuống.

Nhan Nặc yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Mặc quần lót đi." Cố Diệc Thần lại ngồi xổm xuống giúp Nhan Nặc mặc vào quần lót đen ren cùng kiểu.

"Được rồi."

"Chờ chút! Quần lót...!phải kéo lên, nếu không sẽ...!khó chịu."

Cố Diệc Thần đi đến trước mặt Nhan Nặc đưa tay kéo dây màu đen.

"Không...!không phải như thế."

"Không thì tự mình làm?" Cố Diệc Thần lạnh lùng mở miệng.

Nhan Nặc thức thời im lặng, dây vai ren này thật sự bị Cố Diệc Thần kéo xuống.

"Máy giặt ở đâu?" Cố Diệc Thần nghĩ đến quần áo của mình bị bẩn, ngày mai còn phải mặc, vì vậy hỏi.

"Ở ban công, nhưng Cố Diệc Thần anh còn biết giặt quần áo sao? Thật giỏi!" Nhan Nặc không phải nịnh nọt, mà là tán dương thật lòng, bởi vì anh trai của cô đã sắp ba mươi tuổi, còn không biết mở máy giặt.

"Tôi học lớp mười một đã sống một mình." Cố Diệc Thần mở miệng nói.

Nhan Nặc đi theo Cố Diệc Thần đến bên máy giặt, nói cho anh biết cách sử dụng, Cố Diệc Thần liền tự mình thao tác.

Trong lúc chờ phơi quần áo, Cố Diệc Thần còn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh của Nhan Nặc chiên hai miếng bít tết.

Nhan Nặc càng nhìn anh với ánh mắt sùng bái.

Sau khi cắt miếng thịt bò thành miếng nhỏ, Cố Diệc Thần ga lăng đút cho Nhan Nặc ăn trước, chỉ có điều nhét rất nhanh, Nhan Nặc cũng không kịp nuốt miếng nào đã bị ép phải há miệng ăn miếng tiếp theo.

Chờ hai người dọn dẹp xong nằm trên giường thì đã rất muộn.

Nhan Nặc nằm xuống liền nghĩ đến ngày mai Cố Diệc Thần sẽ rời đi, không biết có thể đợi cô tỉnh dậy hay không, nhỡ mình còn chưa tỉnh ngủ anh đã đi thì sao, cho nên cả đêm đều ngủ không ngon.

Mãi đến sáng mới ngủ được một lát.

Lại bị động tác rời giường đi vệ sinh của Cố Diệc Thần làm tỉnh giấc.

"Cố Diệc Thần anh muốn đi sao?" Nhan Nặc nức nở hỏi.

"Bây giờ mới bốn giờ rưỡi sáng, tôi muốn đi cũng không có xe, hay là cậu dậy đưa tôi về nhà?" Lúc đặt cơm hộp, Cố Diệc Thần nhìn thấy định vị nhà Nhan Nặc, là một vùng ngoại ô hẻo lánh, quả thật vắng vẻ, gần đó chỉ có một căn biệt thự, hơn nữa cũng cách khá xa.

Cho nên lúc bị trói, Nhan Nặc hoàn toàn không sợ mình la hét gọi người đến, bởi vì sẽ không có ai nghe thấy.

Tuy gần trường học, nhưng lại cách nhà anh rất xa.

Nhan Nặc nghe vậy lắc đầu.

"Ngủ đi, tỉnh rồi nói." Cố Diệc Thần nằm xuống, Nhan Nặc mới an tâm nhắm mắt.

Lúc Nhan Nặc tỉnh lại, phát hiện Cố Diệc Thần không còn ở đó, vội vàng rời giường chạy ra ngoài, Cố Diệc Thần đã thu dọn quần áo xong, mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi trên ghế sofa ăn bánh mì.

"Tỉnh rồi? Lại đây." Sau khi Nhan Nặc đi qua, Cố Diệc Thần giúp cô cởi trói trên hai tay, trông thấy vết đỏ nơi cổ tay Nhan Nặc, anh âm thầm khẽ xoa một cái rồi buông ra.

"Chuyện ở đây, không được nói ra ngoài.

Đặc biệt là ở trường học, nếu không..." Cố Diệc Thần mang theo giọng điệu uy hiếp.

"Em...!Em biết, em sẽ không nói, ở trường học cũng sẽ tránh xa anh.

Anh yên tâm..."

"Chờ chút, Cố Diệc Thần." Nhan Nặc đột nhiên nhớ ra điều gì, từ bên cạnh ghế sofa cầm một cái vali thật to đẩy cho Cố Diệc Thần.

"Nơi này đều là...!đều là đồ em mua cho anh, anh..."

"Không cần, tôi không muốn mang đi thứ gì." Cố Diệc Thần liếc nhìn vali cao cỡ nửa người, nghĩ nếu nhất định phải mang theo thứ gì, chi bằng đem Nhan Nặc bỏ vào.

Nhận ra suy nghĩ kỳ quặc của mình, Cố Diệc Thần vội vàng cầm áo khoác, bước nhanh ra cửa.

Chờ Nhan Nặc hoàn hồn, nước mắt đã giàn giụa.

————————

Kết thúc giai đoạn giam cầm, tiếp theo lại tiếp tục về cuộc sống hàng ngày.

Xưng hô của nữ chính khi có người ngoài là ‘mình - cậu’, khi chỉ có hai người sẽ là em - anh’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui