Cầm Tù Nam Thần


Kể từ khi kế hoạch lần trước thất bại, Nhan Nặc liền xốc lại tinh thần, dự định bắt đầu vòng "Theo dõi" tiếp theo.

Qua vài ngày quan sát, Nhan Nặc đã nắm được lịch học và thời gian biểu của Cố Diệc Thần.

Nhan Nặc phát hiện ngoài đi học, Cố Diệc Thần còn tham gia nhóm nghiên cứu khoa học số hai, hoặc đến thư viện trường đọc sách, rất quy củ.

"Nặc Nặc, dạo này cậu bận gì vậy? Mấy ngày rồi không thấy mặt." Cô bạn thân Tống Tâm Nghiên than thở.

"Không có gì, chỉ là đến thư viện đọc sách, định viết luận văn." Nhan Nặc đã hứa với Cố Diệc Thần sẽ không kể chuyện của họ cho ai biết, dù Tống Tâm Nghiên biết chút ít, nhưng Nhan Nặc cũng không nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau đó.

"Đọc sách? Mình còn không hiểu cậu sao, chắc là đi ngắm trai rồi.

Mình nói cậu với Cố Diệc Thần ở chung lâu vậy mà vẫn chưa thành đôi à!"

"Đừng nói linh tinh, mình với anh ấy không có gì cả." Nhan Nặc vội vàng nhìn trước ngó sau, thấy không có ai mới yên tâm, rồi nhỏ giọng nói với Tống Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên! Mình đã nói chuyện này ngàn vạn lần không được nói cho ai biết rồi mà?"

"Được rồi, được rồi, mình cái gì cũng không biết." Tống Tâm Nghiên thầm nghĩ mình lười quản chuyện yêu đương của hai người.

"Này...!Cậu đeo cái túi xấu xí gì vậy? Mấy ngày rồi không đổi." Trước đây Nhan Nặc chỉ đeo túi hàng hiệu, chưa bao giờ thấy cô đeo kiểu dáng đơn giản như vậy, hơn nữa Nhan Nặc thường xuyên đổi túi, một kiểu dáng cũng không dùng quá một tuần.

"Cái này?" Nhan Nặc nhìn chiếc túi Cố Diệc Thần mua cho mình hôm đó, ánh mắt dịu dàng: "Đẹp mà, cậu không thấy sao?"

Tống Tâm Nghiên lắc đầu ngán ngẩm, bỗng chỉ tay về phía xa xa: "Cậu xem, không phải nam thần của cậu ở kia sao?"

Nhan Nặc ngẩng đầu lên nhìn, lúc này Cố Diệc Thần đang một mình đeo balo đi trên đường.

“Mình không nói nữa, Tâm Nghiên, mình có việc đi trước đây." Nói rồi Nhan Nặc vội vàng chạy theo Cố Diệc Thần.

Tống Tâm Nghiên đứng tại chỗ thở dài: "Não yêu đương thật đáng sợ."

Thực ra mấy hôm nay Cố Diệc Thần đã nhận ra có "Cái đuôi nhỏ" luôn bám theo mình, nhưng đa phần là nhìn từ xa, lần trước tình cờ gặp nhau dường như cô muốn nói gì đó, nhưng vì lý do nào đó mà không nói ra.

Hơn nữa, Cố Diệc Thần phát hiện, chỉ khi anh đi một mình thì "Cái đuôi nhỏ" mới xuất hiện, còn khi anh đi cùng người khác, cô sẽ tự động giữ khoảng cách an toàn.

Hôm nay Cố Diệc Thần cố ý chọn một phòng tự học riêng, trường đại học A rất chú trọng môi trường học tập của sinh viên, luôn trang bị những thứ tốt nhất, phòng tự học riêng này cũng vậy, chỉ cần quẹt thẻ sinh viên là có thể vào học hai tiếng mỗi ngày.  Đến giờ, phòng tự học sẽ tự động tắt đèn và mở cửa.

Trang thiết bị bên trong rất đầy đủ, có cả nước uống, giấy ăn, bánh mì,...!mỗi ngày đều có người đến thay mới.

Hơn nữa, phòng hoàn toàn kín đáo, không ai làm phiền, cách âm tuyệt đối, là nơi lý tưởng để sinh viên tập trung học tập.

Thấy cơ hội ngay trước mắt, Nhan Nặc tự động viên bản thân, trong lòng tự nhủ lần này nhất định phải xin được phương thức liên lạc của Cố Diệc Thần.

Cô khẽ gõ cửa phòng tự học.

Không có phản ứng, Nhan Nặc lại gõ, vẫn không có phản ứng, lúc Nhan Nặc định gõ tiếp thì cửa mở ra, một bàn tay từ bên trong vươn ra kéo Nhan Nặc vào, rồi đóng cửa lại.

Phòng tự học rất nhỏ, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, một người ngồi đã chật, thêm một người nữa càng chật chội.

Nhan Nặc đứng sát cửa, Cố Diệc Thần khoanh tay ngồi trên ghế nhìn cô "Tìm tôi có việc gì?"

"Cái đó...!chính là...!em...!cái đó...!ở nhà...!bị mất một chiếc nhẫn...!đúng...!nhẫn...!ở trong phòng...!Không có...!không ai vào đó cả...!Nên em nghĩ...!nếu anh nhớ….

từng thấy ở đâu...!Có thể cho em...!xin số điện thoại...!để báo cho em biết..." Nhan Nặc ấp úng nói hết câu đã chuẩn bị sẵn.

Cố Diệc Thần nhìn dáng vẻ lúng túng của Nhan Nặc thấy buồn cười.

Cố tình trêu chọc cô: "Chưa từng thấy, cũng không nhớ ra, cậu tìm tôi còn có việc khác sao?."

"Không...!Không có."

"Không có thì cậu ra ngoài đi, tôi còn phải học."

"Nhưng...!Nhưng anh...!Còn chưa cho em...!A..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui