Tống Tâm Nghiên đi rồi, Nhan Nặc cẩn thận tính toán tính khả thi của kế hoạch "trói người", đột nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, nhưng nhắm mắt lại toàn là hình ảnh Cố Diệc Thần đẹp trai.
Đợi đến khi Nhan Nặc hoàn hồn, cô đã đặt mua một loạt vật dụng cấm như còng tay, xích chân trên máy tính.
Nhan Nặc nhận ra ý nghĩ đen tối của mình, cảm thấy sợ hãi, nhưng so với việc mất Cố Diệc Thần, dường như điều này cũng không là gì.
Thời gian giữ suất du học là tháng đầu tiên trong kỳ nghỉ hè, nếu như một tháng không đi, hẳn là có thể coi như tự động bỏ, trước đó trong trường cũng có anh chị khóa trên không muốn ra nước ngoài, có suất du học cũng không bị hủy bỏ ngay.
Nhan Nặc muốn chỉ cần giam giữ Cố Diệc Thần một tháng, chỉ cần một tháng là được.
Trong nháy mắt đã đến kỳ thi cuối kỳ, quả nhiên vì mải mê kế hoạch "trói người" mà Nhan Nặc bị trượt môn, vì thế gọi điện về nhà nói với bố Nhan là nghỉ hè phải học lại và thi lại, không về nữa, bố Nhan cưng chiều cười nói bảo con gái nhớ gọi điện thoại về nhà nhiều hơn, ở bên ngoài ăn uống đầy đủ là được, thi cử cũng đừng quá áp lực.
Nhan Nặc còn biết, bố mẹ Cố Diệc Thần ly hôn, mà sau đó mỗi người đều có gia đình mới, hai người mua một căn hộ ở thành phố A cho Cố Diệc Thần sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Diệc Thần sống một mình, điều này tạo điều kiện rất tốt cho Nhan Nặc.
Kế hoạch được định vào ba ngày sau, buổi liên hoan của học viện.
Trong buổi liên hoan, mọi người đều chúc mừng Cố Diệc Thần sắp được đi du học, ngay cả giáo sư Từ cũng đến, còn rót cho Cố Diệc Thần không ít rượu.
Nhan Nặc có chút lén lút cọ vào người Cố Diệc Thần, bỏ thuốc mê vào ly của Cố Diệc Thần.
Nhìn Cố Diệc Thần ngửa đầu uống cạn, tim Nhan Nặc đập loạn xạ.
Cảm thấy mình có lẽ đã uống hơi nhiều, Cố Diệc Thần định ra ngoài hóng gió, thấy Nhan Nặc lén lút đi theo, cúi đầu nhìn cô, Nhan Nặc bị Cố Diệc Thần nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, lí nhí nói: "Cái đó...!Mình cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lần trước đã cho mình mượn tài liệu ôn tập, mình đã mang tài liệu đến đây, ở trong xe của mình, cậu đi theo mình, mình đưa cho cậu."
Cố Diệc Thần vừa định nói không cần, cậu cứ giữ lấy.
Nhan Nặc lại nói "Mấy ngày nữa cậu sẽ đi Mỹ, sau này có thể không gặp được cậu nữa, để cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình, mình làm bánh ngọt nhỏ cho cậu, cậucũng không thể không nhận nha! Đi theo mình đi, mình làm rất lâu đấy" Nhìn đôi mắt tròn xoe của cô gái nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình, lời từ chối không thể nói ra.
Bất đắc dĩ đi theo cô gái đến bên cạnh xe.
Nhan Nặc tính toán thời gian thuốc phát tác, đẩy Cố Diệc Thần vào ghế sau xe, khóa cửa xe, một mạch lái xe về nhà.
Nhan Nặc đỗ xe trong gara, lúc dùng xe đẩy đưa Cố Diệc Thần vào phòng mình trói chặt xích chân, chưa bao giờ nghĩ tới tim mình có thể đập nhanh như vậy, sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cảm giác trống rỗng khiến Nhan Nặc có chút không dám đối mặt.
Cô sợ hãi, sợ hãi Cố Diệc Thần sau khi tỉnh lại sẽ nổi giận, cũng sợ hãi những chuyện sắp xảy ra, nhưng khi đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của Cố Diệc Thần.
Nhan Nặc nghĩ mình chắc là không hối hận, cho dù có làm lại mười lần nữa, cô cũng sẽ làm như vậy.