"Nhan Nặc học muội! Em có muốn gia nhập tổ nghiên cứu khoa học số hai của bọn anh không?"
Nghe vậy, cả Nhan Nặc và Cố Diệc Thần đều ngạc nhiên.
Không ai ngờ Giang Viễn Chi lại đột ngột đưa ra lời mời như vậy.
"Nhưng...!Nhưng em...!chẳng biết gì cả..." Nhan Nặc ngượng ngùng nói.
"Không sao đâu học muội, làm gì có ai sinh ra đã biết hết mọi thứ.
Bọn anh có thể dạy em, em có muốn tham gia cùng bọn anh không?" Giang Viễn Chi nói rất chân thành.
"Em...!Em..." Nhan Nặc lại liếc nhìn Cố Diệc Thần.
"Học muội đừng nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không đồng ý cũng vô dụng, anh là tổ trưởng, anh mời em là quyền của anh." Giang Viễn Chi che mặt Cố Diệc Thần lại, không cho Nhan Nặc nhìn.
"Em...!Vậy thì...!Vẫn là không được..." Nhan Nặc biết Cố Diệc Thần không ưa mình, chắc chắn sẽ không đồng ý cho mình vào tổ.
Cô không muốn làm Cố Diệc Thần phật lòng.
Dù rất muốn vào tổ để được gặp Cố Diệc Thần mỗi ngày, nhưng cô vẫn từ chối.
"Ôi, học muội ơi, em không biết đâu, nếu em không đồng ý thì tổ của anh sẽ bị giải tán mất." Giang Viễn Chi lập tức đổi sang vẻ mặt buồn bã.
"Hả? Tại sao ạ?!" Nghe vậy, Nhan Nặc lại ngồi xuống, lo lắng nhìn Giang Viễn Chi.
"Trường quy định tổ nghiên cứu khoa học phải có cả nam lẫn nữ mới được hoạt động.
Tổ bọn anh hiện tại chỉ có ba nam, quản lý nói nếu hôm nay không tìm được thành viên nữ thì sẽ giải tán ngay lập tức." Nói xong, Giang Viễn Chi còn thở dài.
"Nào có khoa trương vậy." Cố Diệc Thần liếc nhìn Giang Viễn Chi.
"Haiz...!Học muội, nếu em không muốn thì cũng không sao, tổ bọn anh đành cam chịu số phận, sắp bị giải tán rồi.
Tội nghiệp Diệc Thần nhà anh, cậu ấy đáng lẽ là tổ trưởng đời tiếp theo...!Đáng tiếc..." Giang Viễn Chi cố tình nói ra vẻ đáng thương.
"Em...!Em đồng ý!" Nghe xong, Nhan Nặc lập tức đồng ý.
Chỉ cần có thể giúp đỡ Cố Diệc Thần, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Giang Viễn Chi nhìn Cố Diệc Thần với vẻ mặt đắc thắng.
Cố Diệc Thần không để ý đến anh ấy, đứng dậy bỏ đi.
Giang Viễn Chi nhanh chóng nói: "Chào mừng học muội gia nhập tổ! Chúng ta kết bạn nhé! Lát nữa anh kéo em vào nhóm chat của tổ."
"Vâng ạ." Nhan Nặc lấy điện thoại ra kết bạn với Giang Viễn Chi.
"Ơ? Sao học muội biết anh họ Giang? Anh còn chưa tự giới thiệu mà." Giang Viễn Chi không biết Nhan Nặc không chỉ biết tên anh, mà ngay cả tin nhắn Cố Diệc Thần gửi cho anh cũng là do cô soạn.
"Xong chưa, không đi học à?" Cố Diệc Thần thúc giục.
"Rồi rồi, đi ngay đây." Giang Viễn Chi vội vàng chào tạm biệt Nhan Nặc rồi chạy tới khoác vai Cố Diệc Thần: "Giải quyết xong xuôi! Phải báo cáo với thầy Lý ngay mới được." Nghĩ một chút, Giang Viễn Chi lại nói: "Mà anh có trốn học đâu, cậu giục anh làm gì?"
"Em giục anh à?" Cố Diệc Thần đẩy tay Giang Viễn Chi ra khỏi vai mình, sải bước đi về phía trước.
"Biết rồi, cậu đang giục "bạn gái nhỏ" của cậu chứ gì." Giang Viễn Chi nói với vẻ ranh mãnh.
Thấy Cố Diệc Thần không để ý, Giang Viễn Chi lại tiếp tục: ""Bạn gái nhỏ" của cậu cũng quan tâm cậu ghê, ban đầu không muốn vào, vừa nghe nói cậu không được làm tổ trưởng là đồng ý ngay.
Trông cô ấy cũng ngoan ngoãn nữa, cậu hung dữ với cô ấy làm gì? Bình thường có thấy cậu nói chuyện với nữ sinh nào gay gắt thế đâu, hay là hai người cãi nhau à?"
"Anh còn nói linh tinh nữa là em bảo Lục Minh đổ hết mấy chai hóa chất đủ màu trong phòng thí nghiệm đi đấy." Cố Diệc Thần lạnh lùng nói.
"Được được được, anh không nói nữa, anh đi làm thẻ thành viên cho em ấy đây.
Tối gặp lại." Giang Viễn Chi vội vàng chạy đi, tránh xa quả bom nổ chậm Cố Diệc Thần.
Cố Diệc Thần cũng nhanh chóng bước đến phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, Lục Minh đang ghi chép số liệu thí nghiệm, ngẩng lên thấy Cố Diệc Thần đến, liền nịnh nọt chào: "Chào buổi trưa học trưởng!"
Lục Minh là fan của Cố Diệc Thần.
Từ hồi cấp ba, cậu đã luôn ngưỡng mộ vị học trưởng đứng đầu các kỳ thi này, thề sẽ noi gương anh.
Năm ngoái, cậu thi đỗ vào cùng trường đại học với Cố Diệc Thần, nhờ năng lực kỹ thuật thiên bẩm mà được Cố Diệc Thần công nhận, năm nhất đã được vào tổ nghiên cứu khoa học số hai, trở thành "đệ tử ruột" của Cố Diệc Thần, còn nghe lời anh hơn cả tổ trưởng Giang Viễn Chi.
Hơn nữa, cậu còn có tính cách hoạt bát, dễ gần.
"Ghi chép thế nào rồi?" Cố Diệc Thần gật đầu hỏi.
"Giá trị số liệu của mẻ này hình như có sai lệch, em muốn ghi chép xong rồi so sánh lại." Lục Minh nói.
"Được, có vấn đề gì thì báo cho tôi."