Trong lòng biết cô gái này đã hạ quyết tâm không muốn thả anh rời đi, Cố Diệc Thần quyết định nghĩ biện pháp khác.
Mặc dù cô gái này dám bắt cóc anh nhưng thoạt nhìn tính công kích gần như bằng không.
Giống như một con vật nhỏ hết sức dễ dàng bị lay động, không biết có phải đang giả vờ ngây thơ hay không, nhưng Cố Diệc Thần lại không rảnh rỗi thưởng thức và suy nghĩ hành vi của cô gái này.
Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi nơi này.
Anh quả thật đã nghĩ đến việc từ bỏ chuyến du học Mỹ, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách này.
Đi du học Mỹ chắc chắn sẽ là một điểm cộng sáng giá trong hồ sơ lý lịch của anh, nhưng nếu muốn chuyên tâm nghiên cứu, vẫn là ở trong nước thuận tiện hơn, hơn nữa từ đầu đến cuối anh cũng không có ý định ra nước ngoài.
Cơ hội lần này với anh mà nói không phải là cơ hội trời cho nhất định phải nắm bắt, anh ở trong nước cũng có thể phát triển tốt hơn.
Chỉ có điều tình huống hiện tại không cho phép anh suy nghĩ nhiều, trước tiên phải giải quyết chuyện bị cô gái ngốc nghếch này giam giữ.
Nghĩ đến dáng vẻ cô vừa mới loạng choạng bỏ chạy, Cố Diệc Thần cảm thấy buồn cười, bắt đầu đánh giá "nhà giam" trước mắt.
Đó là một căn phòng ngủ rất lớn, thoạt nhìn là phòng của con gái, đối diện với giường lớn là một chiếc TV rất lớn, bên trái có một cánh cửa, thoạt nhìn giống như phòng tắm.
Bên phải có bàn trang điểm và một dãy tủ sách rất lớn, liếc mắt nhìn qua những cuốn sách bên trong gần như giống hệt với những cuốn sách mà anh thường xem trong thư viện.
Anh thử dùng sức kéo giường, phát hiện chiếc giường này hình như không thể di chuyển, ngoài ra anh còn phát hiện chân phải của mình cũng bị một sợi dây xích rất dài khóa lại, nhưng mà dường như có thể đến phòng tắm bên trái, lại không đến được cửa phòng.
Trong lòng không khỏi mỉa mai, cô gái này thật đúng là "chu đáo".
Cố Diệc Thần từ nhỏ đến lớn không có hứng thú với con gái, có thể là vì cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, cũng có thể là do các cô gái vây quanh anh quá nhiều, anh vẫn cho rằng người có thể xứng với mình nhất định là cô gái hoàn mỹ có thể khiến anh dừng chân chờ đợi, ánh mắt dõi theo.
Vậy mà bây giờ lại rơi vào trong tay một cô gái ngốc nghếch như vậy.
So với Nhan Nặc, Cố Diệc Thần càng giận chính mình hơn.
Anh đã nghĩ ra tính khả thi của một vài phương án "bỏ trốn", đầu tiên đánh ngất Nhan Nặc là không thể được, nếu cô xảy ra chuyện gì, không ăn không uống mấy ngày thì anh cũng phải chết theo.
Đợi đến khi người nhà phát hiện anh mất tích thì có thể cũng phải mất rất lâu, bây giờ điện thoại không ở bên cạnh anh, chắc chắn là ở chỗ Nhan Nặc, mà chắc cô đã sớm dùng vân tay của anh để mở điện thoại, gửi tin nhắn cho mọi người để "báo bình an".
Ở đây không có bất cứ tạp âm nào, chắc là một căn hộ xa xôi hẻo lánh, kêu cứu cũng không được.
Trong phòng cũng không có bất kỳ công cụ nào có thể giúp anh thoát khỏi trói buộc.
Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân và Nhan Nặc, cô không phải tuyên bố thích anh và bắt cóc anh sao, vậy...!thứ cô gái này muốn chỉ có anh mà thôi.
Cố Diệc Thần nghĩ rồi nghe thấy tiếng động ở cửa.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một cái đầu nhỏ lén lút thò vào, chỉ thấy tay trái Nhan Nặc bưng khay thức ăn, tay phải nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau đó đi vào.
Cố Diệc Thần nghĩ thầm cô tiểu thư này thật đúng là "gia giáo tốt", vào phòng anh còn gõ cửa.
Vừa rồi Nhan Nặc ra ngoài đã thay quần áo, là bộ đồ ở nhà rất tinh xảo, cô mặc trông nhỏ nhắn đáng yêu, cô đi đến bên giường đặt sữa bò và sandwich trong khay thức ăn lên bàn nhỏ đầu giường, vừa định mở miệng nói gì đó.
"Thả tôi ra." Chợt nghe Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói.