Bên ngoài, Nhan Nặc rốt cuộc vẫn không nhịn được khóc, tuy nói là tự làm tự chịu, nhưng bị người trong lòng đối xử như vậy, vẫn khiến cô khó chịu không thở nổi, cô đã cố gắng kìm nén nước mắt không khóc trước mặt Cố Diệc Thần, cô ngồi xổm ngoài cửa nức nở một hồi lâu mới đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng, hạ thân cũng rất đau, bụng cũng đói meo.
Nhan Nặc cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cô nằm trên sô pha định nghỉ ngơi một lúc, đúng lúc này nghe thấy tiếng điện thoại, cầm lên xem thì là điện thoại của Cố Diệc Thần.
Tối hôm qua lúc trở về, cô giúp Cố Diệc Thần cởi quần áo, liền sờ vào điện thoại của anh, dùng vân tay của anh mở khóa điện thoại, lại lén lút ghi lại dấu vân tay của mình, mặc dù có thể tùy thời kiểm tra điện thoại của Cố Diệc Thần, nhưng Nhan Nặc vẫn không dám mở ra xem, mãi đến khi nhận được tin nhắn.
Cô phải dùng mọi cách giữ Cố Diệc Thần ở bên cạnh, mở điện thoại ra xem, lại là Hứa Yên Nhiên nhắn tin cho Cố Diệc Thần.
"Diệc Thần, cậu có rảnh không? Về việc du học, em có chút vấn đề muốn hỏi anh, anh xem chiều nay được không, chúng ta gặp nhau ở trước thư viện trường nhé."
"Không rảnh." Nhan Nặc nặng nề ấn nút gửi đi.
"Vậy được rồi, mình xin lỗi đã làm phiền cậu.
Vậy Diệc Thần khi nào cậu rảnh thì liên hệ mình nhé."
"Sau này đều không rảnh!!!" Nhan Nặc vốn định gửi như vậy, nhưng nhận thấy hình như không phù hợp với Cố Diệc Thần chút nào, lỡ như dẫn đến chuyện không hay, vì thế Nhan Nặc lại xóa chữ trong khung chat đi.
Không biết nên trả lời gì, Nhan Nặc đặt điện thoại xuống.
Trong đầu nghĩ đến Hứa Yên Nhiên gọi Cố Diệc Thần là "Diệc Thần", hiện tại Nhan Nặc không hiểu nổi, chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.
Thời gian trôi qua, Nhan Nặc đã kìm nén rất nhiều lần muốn đẩy cửa vào xem người trong mộng, cô hiện tại đã đủ khiến Cố Diệc Thần chán ghét, không muốn lại để cho anh ghét mình thêm.
Nhưng hiện tại đã là giữa trưa, chỉ là đưa cơm vào, hẳn là không sao.
Sau khi chuẩn bị xong bữa trưa ngon miệng, Nhan Nặc rốt cuộc lại một lần nữa đẩy cửa căn phòng kia ra.
Cố Diệc Thần lúc này đang dựa vào giá sách bên giường đọc sách, bữa sáng trên bàn có thể thấy được đã có người ăn, nhưng không biết có phải là không hợp khẩu vị hay không, chỉ động đũa một chút.
Cố Diệc Thần lúc này đang dựa vào kệ sách bên giường giết thời gian.
Nhan Nặc từ lúc vào cửa đặt đồ ăn xuống, nói với Cố Diệc Thần nên ăn cơm, nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên, coi như không thấy Nhan Nặc.
Nhan Nặc mất mát đi ra ngoài, nhưng sau khi cô nhìn thấy Cố Diệc Thần ăn bữa sáng do mình làm vẫn còn có chút vui vẻ, ít nhất Cố Diệc Thần không cố ý chịu đói tra tấn bản thân, còn nguyện ý ăn đồ cô làm.
Nhưng Cố Diệc Thần cố ý không để ý tới cô, trước đó còn đe dọa cô, nên Nhan Nặc cũng không dám tùy tiện đi vào bắt chuyện với anh.
Đang suy nghĩ nên làm thế nào để bản thân bớt bị Cố Diệc Thần chán ghét một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thân Tống Tâm Nghiên.
"Nặc Nặc, nghe chú Nhan nói kỳ nghỉ hè cậu không về à? Hai tháng, cậu đều không về? Vì sao?"
"Ừm, đúng vậy, mình..." Nhan Nặc có chút do dự có nên nói với bạn thân tình huống hiện tại hay không.
"Hả? Cậu sẽ không? Thật sự..." Tống Tâm Nghiên trước khi gọi điện thoại đã đoán chắc tám chín phần mười.
Mặc dù bề ngoài Nhan Nặc nhìn nhu mì, yếu đuối rất dễ bắt nạt, kỳ thật là một người một khi có ý nghĩ kiên định của mình liền rất khó bị ngoại lực lung lay, giống như việc thích Cố Diệc Thần nhiều năm như vậy không thay đổi.
"Ừm...!Tâm Nghiên...!mình nên làm gì bây giờ..." Nhan Nặc cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Tống Tâm Nghiên tình huống hiện tại, hi vọng bạn thân có thể giúp mình nghĩ cách.