Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Hớ, Tưởng Niêm kinh hô ra tiếng, đôi con ngươi như nước mùa thu mở thật to.

Bởi vì cách một khoảng cách, nên người ở dưới đài cũng không có nghe thấy Tiểu Miểu nói gì với An Nguyệt Lê, chỉ là tò mò nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của Tiểu Miểu và gương mặt sửng sốt của Tưởng Niệm.

Cả người An Nguyệt Lê rõ ràng chấn động, ánh mặt bất chợt ảm đạm, phát hiện bản thân mình thất thố, lắc đầu cười khổ: “Hiện tại anh không được phép đổi ý, anh không có tư cách, không phải sao?” Nói xong, hắn lại gật gật đầu với người chủ trì, giọng nói vô lực dịu dàng lại vang lên: “Bắt đầu đi!”

Lời của hắn khiến cả hai cô gái có mặt tại đó chua xót không thôi, hắn có cần phải giống như người bị ép buộc kết hôn như vậy không? Rõ ràng người làm sai là hắn kia mà!

Nhưng mà không có ai mở miệng nữa!

Phụ rể ở phía sau An NGuyệt Lê là thợ mộc trong xưởng, có nước da ngăm đen, thân hình có phần gầy ốm, cao 1m7, tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nở nụ cười ngây ngô đưa nhẫn cưới cho An Nguyệt Lê, dưới sự chỉ dẫn của người chủ trì, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, mang chiếc nhẫn cưới chứa đựng hạnh phúc đeo lên tay Tiểu Miểu, tiếp theo in một cái hôn lên trán.

Không còn liếc mắt nhìn Tưởng Niệm nữa, vẻ mặt tươi cưới dắt tay Tiểu Miểu nhìn khánh khứa đến chúc mừng. Hắn biết nụ cười trên mặt rất khó coi, lòng, cũng không ngừng chảy máu!

Tưởng Niệm ngơ ngác nhìn khách khứa vây quanh hai người, bên môi nổi lên một nụ cười miễng cưỡng, cắn chặt răng, cô sắp không gia vờ nổi nữa rồi, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, lòng, đau không thể nói!


Vội vàng xoay người đè nén nổi bi thương của mình, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có phần tức giận, cắn chặt cánh môi, ngay lúc cô nhấc chân chuẩn bị thoát đi, thì một giọng nam giàu từ tính tình cảm giải cứu cho cô: “Tưởng Niệm---“

Tầm mắt nhìn thấy Tô Xích Cảnh đang đi về phía cô, lúc đi ngang qua bên cạnh an Nguyệt Lê, rất lịch sự nói một tiếng ‘chúc mừng’.

Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc nghi hoặc thì hắn đã đi đến bên cạnh Tưởng Niệm, vươn tay, nói một câu vô cùng xúc động: “Tôi mang em đi.”

Tưởng Niệm không chút do dự đưa tay yên tâm giao cho hắn, giờ phút này cô vô cùng cảm kích hắn.

Dắt tay Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh cười mị hoặc, ngơ ngơ như thế….hạnh phúc như thê!

Không để ý đến bất kì ai, bọn họ điên cuồng chạy khỏi hôn lễ mặc cho An Nguyệt Lê ở phía sau kêu gào đuổi theo.

Tưởng Niệm chạy theo Tô Xích Cảnh về phía trước, An Nguyệt Lê ngơ ngác đuổi theo rất xa, mãi đến khi An Chí Viễn tức giận kéo lấy hắn, lúc này trái tim vốn mang đầy thương tích của hắn lại có thêm trăm lỗ thủng nữa!

Tô Xích Cảnh ngồi trong chiếc xe thể thao sang trọng, cô mặc cho gió biển thổi loạn tóc mình, buồn bực liếc nhìn Tô Xích Cảnh: “Dừng xe.”


“Két—“ một tiếng, xe lập tức dùng lại ở ven đường, Tô Xích Cảnh khó hiểu quay đầu nhìn vẻ mặt ngấn lệ của Tưởng Niệm, nhẹ nhàng hỏi: “Làm chi vậy?”

Tưởng Niệm không thèm để ý đến hắn, chỉ nhanh chóng cởi giày cao gót dưới chân ra, mở cửa xe đi trên bãi cát về phía bờ biển, Tô Xích Cảnh nhìn một loạt động tác của cô, sửng sốt một lúc, nhưng cũng không cản cô, thấy cô đi về phía biển, hắn cũng đi theo phía sau cô, chỉ là lẳng lặng đi theo, không có lên tiếng, vẻ mặt có chút nặng nề.

Hai người trên bãi cát, một trước một sau, một thấp một cao, cái bóng dưới ánh nắng chiếu xuống rất dài, trên bờ biền không có du khách, cho nên bóng dáng của họ đều có vẻ thật cô đơn.

Bỗng dưng bước chân của Tưởng Niệm từ từ nhanh hơn, cuối cùng trở thành điên cuồng chạy, nhưng Tô Xích Cảnh đứng lại, đôi tay nhàn nhã bắt chéo ở sau lưng, rất có thâm ý nhìn người chạy tới chạy lui cách đó không xa, khóe miệng giương lên một cười rung động lòng người.

Cô đang phát tiết (Trút giận)! Cách phát tiết rất là quái lạ!

Chỉ cần cô biết phát tiết, thì chính là biết buông tay! Cũng hiểu rõ buông tay thành toàn đối với ai cũng là tốt.

So với trong tưởng tượng của hắn thì cô kiên cường, can đảm hơn nhiều!


Dưới ánh nắng mặt trời có một người đàn ông nhàn nhã ngồi trên bờ cát, trong ánh mắt chứa đựng niềm yêu thương nho nhỏ, có một cô gái chạy trối chết, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định khiến người ta yêu mến, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng rõ ràng.

Người đàn ông im lặng nhưng ngây ngốc nhìn người con gái, người con gái cũng im lặng nhưng lại điên cuồng chạy, mãi đén khi ánh nắng mặt trời dần dần mờ nhạt, cuối cùng trở thành máu vàng nhạt, Tưởng Niệm mới thở hổn hển ngã xuống trên bãi cát, lồng ngực phập phồng: “Ha ha ha…” cười thật lớn giống như là nổi điên, chất lỏng trong suốt nơi khóe mắt trượt ra ngoài, rơi xuống trên bờ cát, trở thành từng đóa hoa thủy tinh.

Nguyệt Lê, mất đi anh, em thật sự rất ổn, rất ổn, nhưng anh nhất định phải sống ổn hơn em, tốt hơn em!

Tô Xích Cảnh hoàn toàn không còn mang hơi thở vô lại như ngày thường, mang theo trăm ngàn xúc ngỗn ngang tiến lên phía trước, dịu dàng thay cô lau đi nước mắt, lại lau đi mồ hôi trên trán cùng chóp mũi cô, cuối cùng học theo cô nằm dài thoải mái bên cạnh cô

Hắn thà rằng cứ lẳng lặng ở cạnh cô như thế này ở những lúc cô thất bại đau khổ, có lẻ mười năm trước hắn nên trở về, trở về bảo vệ cô! Nhưng cuộc đời luôn có quá nhiều điều ngoài ý muốn, một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, liền chắc chắn sẽ mất đi thứ bạn sắp có được!

“Mời tôi đi hát đi! Chỉ hai người chúng ta, sau đó uống thiệt nhiều rượu, chúng ta phải say một trận, có được không?” Ổn định hơi thở, một lúc sau Tưởng Niệm từ từ mở miệng, vẻ mặt mong đợi nhìn Tô Xích Cảnh.

Tô Xích Cảnh ngạc nhiên, đây cũng là một loại phát tiết??

Nửa tiếng sau, Tô Xích Cảnh dắt theo Tưởng Niệm mình đầy mồ hôi và dơ bẩn đến khu giải trí cao cấp sang trọng đồi trụy nhất của ‘Đông Phương quốc tế’, đây là nơi giải trí KTV*, tập hợp quán bar, sòng bạc ngầm, cùng những thiết bị phục vụ cao cấp.

KTV: quán karaoke có thêm sóng bạc, bar, v..v…


Người có thể vào bên trong nếu không phải là quản lý chính phủ cao cấp thì chính là tinh anh trên thương trường nắm trong tay huyết mạch kinh tế, cũng có thể là người đứng đầu hắc bang oai phong một cõi.

Tóm lại chỉ một câu—khách đến đây hoang phí đều tiêu tiền như nước, mà thân phận cũng đều hiển hách.

Giao xe cho người đàn ông đỗ ở bãi đậu xe, lúc Tô Xích Cảnh kéo lấy tay Tưởng Niệm muốn dắt vào, thì lại bị cô vùng vẫy tránh, khó hiểu cúi đầu nhìn cô đang xấu hổ xoắn xoắn ngón tay, mà hai gò má đỏ ửng, vẻ mặt suy nghĩ nhìn ngó xung quanh, sau khi nhìn thấy anh mắt khinh thường của người đi đường thì lại càng cảm thấy khó xử.

Vẻ mặt Tô Xích Cảnh u ám tức giận trừng mắt người bên ngoài, vô cùng che chở Tưởng Niệm: “Sao thế? Xấu hổ à? Vừa nãy bảo em thay quần áo thì em nói không cần.”

Ngước mắt, nhìn vẻ mặt vô tội của Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm củng tỏ vẻ cực kì vô tôi, bất mãn quệt miệng nói: “Tôi làm sao biết chú lại dẫn tôi đến nơi này chứ? Trước kia đi cùng anh Nguyệt Lê…”

Nhất thời nhanh miệng bới lên vết sẹo đau đớn, nhưng Tưởng Niệm chỉ hơi mất tự nhiên cười cười, thì thầm tự an ủi chính mình, nói: “Thôi, không phải nói là ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay sao?”

Thấy dáng vẻ mất hết ý chí, bộ dạng ảm đạm như mất hồn của cô, Tô Xích Cảnh đau lòng nói không nên lời, nhẹ ôm cô vào lòng, dùng chiếc cằm trơn bóng sạch sẽ thật khẽ cọ cọ trên đỉnh đầu cô, nói với cô rất dịu dàng: “Không cần đau khổ, tôi sẽ giúp em, vẫn luôn giúp em.”

Tưởng Niệm cũng không giãy dụa, chỉ lẳng lặng mặc cho hắn ôm, ở lúc cô mất mác khổ sở có người sẵn lòng cho cô sự ấm áp như vậy, cô cảm thấy rất hạnh phúc!

“Tuyệt?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận