Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Cô gái đau lòng không thôi che dù cho Tưởng Niệm, một tay khẽ chạm đến thân thể sợ hãi run rẩy không ngừng của cô: “Em làm sao vậy? Chị đưa em về nhà được không?”

Về nhà? Cô còn có nhà sao?

“Em không có nhà, không có gì cả, chị Dương Dương em có thể đên nhà chị ngồi một lúc không?” Tưởng Niệm đứng thẳng người, nhìn Dương Dương điềm đạm đáng yêu.

Dương Dương đau lòng nhìn cô một cái, một tay vuốt mặt của cô, vô cùng dịu dàng thay cô lau đi nước mắt không dừng chảy được, sau đó lại dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể! Đã xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho chị biết, chị ra mặt giúp em, được không? Đừng khóc, mắt sưng hết cả rồi.”

Trải qua chuyện ngày hôm qua, lúc này vẫn còn có một người quan tâm mình như vậy Tưởng Niệm vô cùng cảm động, tiếng nức nở càng lớn hơn, lấy tay bụm miệng, vẻ mặt cực kì đau đớn.

Người con gái xinh đẹp búi tóc trước mặt này chính là đàn chị của Tưởng Niệm----Dương Dương, lớn hơn cô hai tuổi, là hoa khôi của khoa mỹ thuật, hai người biết nhau cũng gần một năm rồi, cả hai vừa gặp đã thân nói chuyện rất hợp ý, bình thường cùng đi dạo phố, ăn cơm là chuyện thường xảy ra.

“Chị Dương Dương, xin chị, đừng hỏi!” Tưởng Niệm kích động lắc đầu, trước sau không muốn nhắc đến.

Dương Dương thấy dáng vẻ bài xích của cô, lại nhìn đến bộ lễ phục cô mặc nhiều nếp nhăn, cổ và miệng cục xanh cục tím, có chút hiểu ra, hai mắt đỏ lên, hít một hơi, lại dịu dàng dắt tay Tưởng Niệm: “Được, không hỏi, bây giờ chúng ta cùng nhau về nhà được không?”

“Vâng.” Lau nước mắt cùng nước mưa trên mặt, Tưởng Niệm hít hít mũi, dùng sức gật đầu.

Bên kia Tô Xích Cảnh sốt ruột không ngừng lái xe qua lại phố lớn ngỏ nhỏ của thành phố A, hắn rất hối hận, tối hôm qua không nên mang cô theo, bị ông nội biết thì làm sao?

Chẳng phải sẽ bức hôn sao? bức hôn thì thế nào?

Sao hắn lại vô tâm như vậy bỏ một mình cô ở lại nơi đó?

Chán nản đấm vào tay lái, tơ máu che kín trong mắt, bỏi vì một đêm không ngủ, vốn là gọn gàng sạch sẽ đã không còn nữa, hắn bây giờ dáng vẻ lôi thôi, làm cho người ta mất hết khẩu vị.


Trình Sở Đông! Đều tại cái tên đáng chết kia!

Tô Xích Cảnh tức giận căm phẫn mặt vặn vẹo móc điện thoại ra, ra sức nhấn vào số của tên nghiệp chướng Trình Sở Đông kia, một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khàn khàn: “Alo—“

“Trình Sở Đông! Cậu chờ chết đi! có bản lĩnh thì đời này đừng để tôi thấy được mặt cậu, tôi nhất định thiến cậu, xem cậu làm sao tìm phụ nữ, tôi còn chụp cậu và Yến nào đó toàn bộ chia cho Tú Phong, để cô ấy vứt bỏ cậu, tên nhóc chết tiệt! cậu chờ đó cho tôi, nếu Tưởng Niệm có chuyện gì, cậu chết chấc, à không! Không có chuyện cậu cũng chết chắc rồi!” Tô Xích Cảnh gầm loạn một trận với điện thoại, hắn đã đánh mắt lí trí, vì một cô gái tên Tưởng Niệm.

Sau khi mắng xong cũng không chi Trình Sở Đông cơ hội trút giận liền tắt máy, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ nheo lại, tức giận đến cực điểm, nghĩ đến lúc này cô sống ở đâu, dùng sức nắm chặt tay lái, lửa giận của hắn, không có chỗ phát-tiết.

Giẫm mạnh lên chân ga, xe ‘vụt’ một tiếng lao ra ngoài, lại ‘két’ một tiếng thắng lại, chỉ vì di động ở chỗ tay lái phụ đang reo, có phải là điện thoại của cô không?

Hiển nhiên hắn đã hồ đồ, hắn cho cô số điện thoại lúc nào?

Không kịp xem dãy số hiển thị Tô Xích Cảnh vui mừng tiếp nhận cuộc gọi: “Tưởng Niệm?!”

“Là tôi đây.” Đầu dây bên kia, giọng Trình Sở Đông có vẻ có chút thất vọng, trong lòng thầm mắng một câu ‘đồ khác thường đồ khó ưa.’

“Cậu còn dám gọi điện thoại cho tôi? Cậu nhất định muốn tôi tóm lấy cậu tiêu diệt tên thối tha nhà cậu đúng không!” trái tim nhất thời rơi xuống đáy cốc, Tô Xích Cảnh rất không khách khí quát, hung hăng trợn cả hai mắt, không muốn cùng Trình Sở Đông ầm ĩ, đang lúc chuẩn bị gác máy lại nghe một câu nói ‘Tưởng Niệm đang ở nhà em họ tôi’ của Trình Sở Đông.

“Cậu nói gì? Ai ở nhà Dương Dương?” giọng Tô Xích Cảnh rõ ràng mang theo chấn động, đôi mắt đào hoa kia mở lớn, dáng vẻ không thể tin được nhìn qua có chút ngốc.

“Tưởng Niệm! anh phát điên tìm cô gái—alo? Alo? Tôi còn chưa nói xong mà? sao anh có thể bất lịch sự như vậy cúp điện thoại của tôi?” Trình Sở Đông mặc bộ đồ ờ nhà máu xám, một tay nhàn rỗi vắt ở sau lưng, một tay cầm điện thoại.

Thấy Tô Xích Cảnh rất không nghĩa khí cúp điện thoại, hắn cũng không buồn bưc ngược lại mỉm cười, có thâm ý khác bước vào phòng khách, Trình Sở Đông vồ cùng lười biếng ngồi bên cạnh vị hôn thê Tú Phong, thân mật ôm lấy cổ của cô từ phía sau, lại còn rất yêu thương in xuống mặt cô một nụ hôn chào buổi sáng, tiếp đó xấu xa nói: “Xin lỗi, tối hôm qua mệt chết em rồi.”


Nghĩ đến tối qua hai người gần như chơi đùa điên cuồng, Trình Sở Đông có chút đau lòng cho Tú Phong, bắt cô thừa nhận sự cường-đại của hắn, nhất định là rất đau đớn? chỉ trách hương vị của cô quá ngon!

“A Đông?!” Dung Tú Phong cực kì hoảng sợ vỗ vào cánh tay của hắn đang vòng lên cổ cô, gương mặt đỏ đến không hơn được nữa, ai lại như vậy? đem chuyện này ra nói?

“Được rồi, các người thật là! Cũng không sợ làm em mắc ói! Ngày nào đó em cũng tùm trai đẹp về, lôi kéo gì chứ?” Dương Dương cầm tạp chí thời trang, ngồi trên sofa, nhìn một đôi ghê tởm trước mắt này.

Câu nói khiến cho Tú Phong cảm thấy rất buồn cười, thay đổi tư thế ngồi, đến gần Trình Sở Đông sau đó ‘chụt’ một tiếng rất lớn lên mặt hắn, tiếp đó khiêu khích nói: “Có giỏi thì bây giờ tìm liền đi---mười mấy năm rồi cũng không thấy em dẫn đàn ông về, nhìn xem chúng mình lúc nào cũng hạnh phúc như vậy, có đúng hay không, Đông---“

Nói xong còn cực kì cực kì buồn nôn kêu một tiếng, đến chính cô cũng thấy cả người nổi da gà.

Không còn cách nào, mặc dù cô nghe Trình Sở Đông nói những lời này, sẽ cảm thấy thật xấu hổ, nhưng nếu đổi thành người khác, cô cũng không theo, đây là một phương pháp khác mà hắn yêu cô, biết không à?

Không còn cách nào, mặc dù cô nghe Trình Sở Đông nói những lời này, sẽ cảm thấy thật xấu hổ, nhưng nếu đổi thành người khác, cô cũng không theo, đây là một phương pháp khác mà hắn yêu cô, biết không à?

“OK! Em thua, em đầu hàng, em cầu xin hai người, van xin hai người có được không? Đừng diễn tiết mục vợ chồng tình thâm.” Dương Duong dáng vẻ như xuống Địa Ngục van nài.

Cô thật là không chịu nổi mà! cô chuyển từ trong nhà ra, vồn một mình ở đây rất tốt, hai người này thỉnh thoảng chen chân đến đây, hôm nay cô và Tưởng Niệm mới từ bên ngoài trở về, cả người ướt hơn phân nửa, vừa vào nhà liền phát hiện hai người này vậy mà—vậy mà ở trong phòng khách--ở trong phòng khách---hôn lưỡi!

Trời! cũng phái chú ý chứ, có ai ban ngày ban mặt liền nghĩ đến chuyện này sao?

Cô và Tưởng Niệm mặt lúng túng đứng nguyên tại chỗ nhìn màn biểu diễn kích tình này, tựa như bọn cô mới là kẻ đột nhập vậy, sau khi khinh bỉ bọn họ, liền kéo Tưởng Niệm vào trong phòng, đưa quần áo cho Tưởng Niểm để Tưởng Niệm tắm rửa trước.

“Sao còn chưa ra?” đợi hết nửa ngày cũng chưa thấy Tưởng Niệm xuất hiện, Tú Phong có chút lo lắng, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cô có cảm giác rất tốt với Tưởng Niệm, vừa gặp đã thân!


Trình Sở Đông cũng buồn bực, tắm rửa đến nửa tiếng?

“Em đi xem.” Dương Dương vứt tạp chí, chân không đi đến phòng tắm: “Tưởng Niệm?! Tắm xong chưa?” gõ cửa, nghe tiếng nước chảy bên trong, lại không thấy trả lời, càng dùng sức gõ: “Tưởng Niệm? trả lời một câu được không? Em làm sao vậy?”

Vẫn là không thấy trả lời, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?

“Anh họ, chị Tú Phong hai người đến đây nhanh, dường như Tương Niệm xảy ra chuyện?” Dương Dương giậm chân, bất an cầu cứu với hai người trong phòng khách, trái tim đập liên hồi.

Tưởng Niệm, trăm ngàn đừng gặp chuyện không may!

Lúc Trình Sở Đông và Tú Phong nghe thấy tiếng kêu của Dương Dương, thì rất ăn ý nhìn nhau hai giây, sau đó đứng dậy chạy nhanh đến ‘kinh kong----‘

.

Trình Sở Đông vừa mới đứng dậy đi đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, liền dừng chân nói với Tú Phong: “Anh đi mở cửa trước.”

Dương Dương và Tú Phong không ngừng gõ cửa, nhưng bên trong vẫn như cũ không có dộng tĩnh gì, Dương Dương gấp đến độ nước mắt cũng đã chảy ra rồi. “Tưởng Niệm! em nói chuyện đi? Em ngàn lần đừng có chuyện gì? Tưởng Niệm?”

Trình Sở Đông vừa mở cửa, Tô Xích Cảnh đã vội vã vọt vào, lúc nghe đến tiếng la khóc của Dương Dương, trái tim, thắt chặt: “Cô ấy làm sao vậy?” cấp tóc chạy đến phòng tắm, thấy hai người Dương Dương và Tú Phong đang lo lắng đập cửa, trong lòng hắn có dự cảm không lành.

“Cô ấy…cô ấy vào tắm hơn nửa ngày, em gọi cô ấy cũng không trả lời, có phải dẵ xảy ra chuyện gì rồi hay không.” Xoay người, Dương Dương vô cùng nghẹn ngào nói.

Tô Xích Cảnh nghe Dương Dương nói vậy, không kịp nghĩ nhiều, dùng sức đá cửa, lúc dang đá cái thứ ba, cửa ‘ầm’ một tiếng mở ra, mọi người bước nhanh vào, liền thấy Tưởng Niệm sắc mặt tái nhợt nằm trong bồn tắm, cô ở trong nước trên mặt trên ngươi trên cánh tay hỗn độn không một mảnh che đậy, lộ ra da thịt xanh hồng xen lẫn vào nhau, Trình Sở Đông vừa bước vào, muốn đến nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra, đã bị Tú Phong bịt kín hai mắt: “A? làm gì vậy?”

“Cô ấy không mặc quần áo.” Tú Phong vẫn như cũ bịt kín hai mắt Trình Sở Đông không tha.

Tô Xích Cảnh nhìn dáng vẻ của Tưởng Niệm lúc này, lòng thật đau, cầm lấy cái khăn treo trên giá inox phủ lên người cô, sau đó ôm lấy cô từ trong nước, bước nhanh ra ngoài.


“Cái kia…nhà em không có hộp cứu thương, đến bệnh viện đi.” Dương Dương nhìn thoáng qua Tô Xích Cảnh đang đen mặt.

“Cho dù có, tôi cũng sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện.” Tô Xích Cảnh không cho là đúng nhướng mày, cực kì đau lòng.

Đen mặt! toàn bộ người ở đây đều đen mặt!

Lúc đi ngang qua bên cạnh Trình Sở Đông, hung hăng nói: “Tôi muốn thiến cậu!”

Sau đó trong lúc mọi người té ngã xuống đất không dậy nổi liền bước nhanh rời khỏi…

Diêm thị.

Trong phòng hội nghị to như vậy, Diêm Thương Tuyệt nghiêm mặt lạnh lùng ngồi trên ghế Tổng giám đốc, cả người tàn ra hàn khí, không nói lời nào----

Đổng sự, ban giám đốc ở đây nhíu chặt tâm, nhìn Diêm Thương Tuyệt có phần bình tĩnh quá mức, cả thở cũng không dám thở mạnh, ai biết được đây có phải là sự yên tĩnh trước cơn giông hay không?

“Bây giờ chúng ta có thể đặt trọng tâm lên bắt động sản, lúc này đối chọi với chúng ta cũng chỉ có Hằng Động Địa Sản và Hồng Lăng, nhưng tôi đã nghe được tin, sau khi Hồng Lăng do Hàn Quốc Minh qua đời, đảy xảy ra khủng hoảng tài chính, hơn nữa gần đây Lý Băng còn lôi kéo quan hệ khắp nơi muốn…” một giám đốc cấp cao nào đó đứng bân cạnh LCD khổng lồ đối diện với Diêm Thương Tuyệt, vừa ba hoa khoác lác, vừa chú ý sắc mặt ông chủ, lúc nào cũng lo lắng cho mình một lần bất cẩn liền mất đi chén cơm.

Diêm Thương Tuyệt vô cùng nhàn nhã bắt chéo hai chân thon dài, tùy ý tựa vào ghế da thật xoay, hai tay bỏ vào trong túi quần, cầm thật chặt chìa khóa màu trắng trong tay, lạnh lùng nhìn giám đốc nào đó đỗ mồ hôi.

Giám đốc nào đó bị nhìn đến phát lạnh, chân ở dưới bàn lo lắng đến phát run, tay cầm bút cũng run rẩy không ngừng, đột nhiên hắn ta đứng dậy, khiến mọi người giật mình, sau đó khom người, chân vẫn như cũ run rẩy không ngừng, trong giọng nói mang theo cực độ khủng hoảng: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi không dám cùng nữ thư kí làm bậy trong văn phòng, toilet nam, trong hành lang nữa, anh bỏ qua cho tôi đi.”

Mọi người hoàn toàn hỗn loạn, vẻ mặt sét đánh!

Cái gì cơ!

“Cút.” Rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, đã khiến người ta vô cùng áp lực, đây là khí chất vương giả trời sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận