Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Cẩn Vi sững sờ nhìn, thở hắt ra, sau đó thô lỗ lau nước mắt trên mặt, lại trực tiếp ngồi trên bàn làm việc của Diêm Thương Tuyệt, đôt nhiên thốt ra một câu.

“Vậy em có thể về Mĩ chưa? Nơi này hình như không còn chuyện của em.”

Tô Xích Cảnh và Tưởng Niệm vẻ mặt không thể tin được nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cẩn Vi, sao thế này?

Chổng chưa của mình bắt cá hai tay, chẳng phải vẻ mặt cô ấy nên khổ sở sao?

Chẳng phải nên giống như vừa rồi lên tiếng trách phạt sao?

“Có thể, ngày mai mới đi đi, giúp anh hỏi thăm Anh Luân.” Diêm Thương Tuyệt cười miễng cưỡng.

“Không cần, em nghĩ chắc anh ấy sẽ rất mất hứng khi nghe được tên anh.” Cẩn Vi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Niệm và Tô Xích Cảnh, tự nhiên cầm lấy văn kiện cơ mật trên bàn nhìn.

Diêm Thương Tuyệt cũng không để ý đến Cẩn Vi, chỉ hơi nghiêng đầu có chút ghen tị nhìn Tô Xích Cảnh: “Tôi nghĩ không có gì hay để nói, tôi và Cẩn Vi giải trừ hôn ước, sau đó kết hôn với Tưởng Niệm, anh, không vui rồi.”

“Cái gì?! Kết hôn? Em em không có đáp ứng kết hôn với anh, chúng ta căn bản không có yêu nhau, nếu anh là vì chuyện đêm đó, em căn bản không cần anh chịu trách nhiệm.” giọng Tưởng Niệm càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ vứt cho hắn một cái liếc mắt, liền cúi đầu.

Tô Xích Cảnh mờ mịt nhìn Diêm Thương Tuyệt, lại nhìn vẻ mặt nhàn rỗi của Cẩn Vi, như phát điên nói: “Rốt cuộc hai người đang chơi trò hề gì vậy? anh cũng mơ hồ cả rồi, nói cho anh biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tô Xích Cảnh hắn thật sự sắp điên rồi, nhìn hết thảy này, vậy mà hắn cũng chưa bao giờ biết.

Chẳng phải Cẩn Vi luôn quyết tâm muốn gả cho Diêm Thương Tuyệt sao?

Sao bây giờ lại nhẹ nhàng nhả ra như vậy, cô ấy đồng ý giải trù hôn ước với Diêm Thương Tuyệt?

Cái gì với cái gì vậy?

Đây là tình tiết cẩu huyết của vở kịch trong kịch truyền hình à? Ai không não soạn ra tình tiết vở kịch này vậy?

Tưởng Niệm cũng mờ mịt, đây rốt cuộc là hát tuồng nào vậy?

“Tôi thích người khác, không, phải nói, từ nhỏ trong lòng đã thích một người khác, nhưng mười năm trước cứu Tuyệt, sau khi dẫn anh ta về nhà, ba liền nhìn thấy khí chất bất phàm cùng tác phong xử sự quả quyết ngoan độc tuyệt tình của anh ta, cho nên ba vẫn hi vọng bọn tôi có thể kết hơn, từ nhỏ tôi không có mẹ, là một mình ba nuôi tôi trưởng thành, cho tới bây giờ chưa từng mượn tay người khác, cho nên chỉ cần ba thích, tôi sẽ cố gắng làm tốt tốt nhất, nhưng mà tối thích anh Luân, nhưng vì để ý ba mới ‘miễn cưỡng’ bản thân ở cùng một chỗ với Tuyệt, cho nên….”


Cẩn Vi nói xong, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Diêm Thương Tuyệt, lại nói tiếp: “Cho nên tôi không có yêu Tuyệt, mười năm trước, tôi nói nào là yêu anh ấy, quen biết anh ấy, chẳng qua là thuận theo ý của ba.”

“Anh Luân?! Cô thích Anh Luân?” Tô Xích Cảnh gật đầu, không thể tin được nhìn Cẩn Vi.

Đầu óc Tưởng Niệm choáng váng, cái gì với cái gì vậy?

Vợ chưa cưới của anh yêu người khác?

Hắn bị người ta bắt cá hai tay sao?

Đáng chết, đáng chết!

Tưởng Niệm nâng mắt nhìn vẻ mặt không ngại của Diêm Thương Tuyệt, căn bản không giống như người bị bắt cá hai tay nha! Lại nghiêng đầu nhìn Cẩn Vi, cô ấy lại càng không giống!

“Đúng vậy đó! Thật ra tôi cũng chỉ mới phát hiện hồi mấy tháng trước, sau khi xác định với anh ấy, tôi liền về nước tính nói với Tuyệt, nhưng mà vẫn không dám mở miệng, mãi đến đêm hôm trước, tôi mới biết được Tuyệt và…ách~ là vị tiểu thư này đi.” Nói xong, rất có thâm ý khác nhìn Tưởng Niệm đỏ mặt: “Có quan hệ, cho nên tôi mới có dũng khí nói, không ngờ tối qua anh ấy nói cho tôi biết, anh ấy yêu người khác.”

“Vậy vừa rồi cô sao lại đau lòng như thế?” Tô Xích Cảnh bất đắc dĩ thở một hơi, khinh bỉ Cân Vi.

“Dọa các người thôi.” Cẩn Vi đi tới, thân mật ôm eo Diêm Thương Tuyệt, thật tình cảm nhìn hắn: “Tuyệt ~ sau này chúng ta đểu phải hạnh phúc nha…”

“Ừ.” Diêm Thương Tuyệt đưa tay khẽ vuốt gương mật cô, cất tiếng.

Tuy bọn họ nói vậy, nhưng đầu óc Tưởng Niệm vẫn mơ hồ.

Rốt cuộc là đang diễn kịch tình cầu huyết gì vậy?

Cô sắp điên rồi! lúc đầu vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng anh có thể buông bỏ, nhưng mà hiện tại bọn họ diễn xướng, cô căn bản không hiểu

Cô phải rời khỏi! nếu không cô sẽ phát điên!

“Nhưng mà phải làm sao nói rõ với ba của cô?” Tô Xích Cảnh nghi hoặc nhìn Cẩn Vi, hắn biết rằng đầu kia cũng không phải một món ăn ngon.


“Cái này…” mưu tính nhìn Diêm Thương Tuyệt, bĩu môi đỏ mọng: Tuyệt sẽ đối phó, tiếp theo tôi muốn cùng Luân chơi tất cả các chỗ vui chơi trên khắp thế giới, dù sao tôi cũng không cần trở về.”

“Em cũng Anh Luân đi chơi đi, anh sẽ xử lý tốt.” Diêm Thương Tuyệt càng thêm giữ chặt Tưởng Niệm.

“Vậy cảm ơn.” Cẩn Vi vui vẻ ấn một cái hôn lên mặt Diêm Thương Tuyệt.

“Vậy kế tiếp nên nói chuyện của chúng ta rồi.” Diêm Thương Tuyệt thật có tâm tư nhìn Tưởng Niệm nhíu mày suy nghĩ sâu xa, lúc nhìn đến cô vẻ mặt mê mang ngẩng đầu nhìn hắn, mới thật thâm tình nói: “Chúng ta kết hôn.”

?....

?....

Tưởng Niệm thất thần, Tô Xích Cảnh cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả Cẩn Vi biết được hết thảy cũng thất thần.

Cầu hôn nha! Diêm Thương Tuyệt luôn coi tình-yêu-hôn-nhân là rác rưỡi, cầu hôn một cô gái?!

“Hả?!” Tô Xích Cảnh dẫn đầu lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Diêm Thương Tuyệt đang thật sự nghiêm túc.

Tưởng Niệm và Cẩn Vi cũng hoàn hồn, chớp mắt to thủy tinh linh, kinh ngạc nhìn hắn.

“Anh?!”

“Tôi đã nói với em, sau này đừng để tôi nghe được tiếng ‘anh’ nữa, biết chưa? Em sắp trở thành vợ tôi.” Diêm Thương Tuyệt nắm hai tay cô, cực kì mị hoặc nhìn chằm chằm cô.

Tưởng Niệm vội vàng rút tay, ra sức lắc đầu: “Em sẽ không gả cho anh, vì sao anh muốn kết hôn với em?”

Diêm Thương Tuyệt lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa cũ màu trắng, mở tay, đặt ở trước mắt Tưởng Niệm, rất dịu dàng nói: “Đây là mưới năm trước, em cho tôi, nói cho tôi biết, nhà của em chính là nhà của tôi, em biết không? Em là người đầu tiên dùng tình yêu sưởi ấm tôi, cũng là tình yêu đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua tôi cảm nhận được, em lúc đó, chính là ánh mặt trời ấm áp rọi vào tôi, khiến tôi tin tưởng tình yêu, cảm nhận tình yêu, trước kia vì ba mẹ mà chán ghét em, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rõ lòng mình, tôi thích em, tôi muốn cưới em, cho nên tôi cũng hiểu rõ chuyện năm đó sao có thể trách em?”

Vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt cực kì nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, khiến Tưởng Niệm cực kì sợ hãi, hiển nhiên hắn như vậy thật quá mức xa lạ.


Tưởng Niệm vẫn lắc đầu, gắt gao níu chặt ngón tay: “Nhưng em không muốn kết hôn với anh, bởi vì em không thích anh.”

“Em vẫn yêu An Nguyệt Lê? Anh ta đã kết hơn, cũng là của cô gái khác, thậm chí đã có con.” Diêm Thương Tuyệt kích động nói, hắn chính là không ưa nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách, giữ lòng khư khư vì người đàn ông khác của cô.

“Không cần nói ~ không cần nói, em không muốn nghe.” Tưởng Niệm bịt lỗ tai, lui vài bước, suy sụp khóc lớn, trong lòng cô thật đau quá~~

Vì sao hắn phải vạch vết sẹo thống khổ của cô lên, nó đã dần dần khép miệng rồi.

“Tưởng Niệm?” Tô Xích Cảnh ôm lấy cô nhỏ giọng an ủi.

Hắn luôn không đành lòng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất, thương tâm của cô, hắn luôn yêu thương cô!

“Chú, tôi muốn đi, dẫn tôi đi!” Tưởng Niệm giữ chặt lấy Tô Xích Cảnh, thỉnh cầu nói.

“Em dám đi! Tôi cũng đã nói muốn cưới em, em trốn tránh cái gì? Tôi chịu trách nhiệm với em, hoặc là em chịu trách nhiệm với tôi.” Diêm Thương Tuyệt lòng đầy căm phẫn nói, gò má hơi nổi lên gân xanh, nét nhu tình vừa rồi không còn nữa.

Tức chết hắn, hắn cũng đả thổ lộ như vậy, còn muốn hắn thế nào nữa?

“Nhưng mà vì sao em phải gà cho anh? Bởi vì một đêm tình? Anh có biết thế giới này trong đêm sẽ xảy ra bao nhiêu tình----một đêm không? Đó đêu là nam nữ tự nguyện, ai cũng không phải tính toán.” Tưởng Niệm hổn hển quát hắn.

Đời này dù cô không thể gả cho An Nguyệt Lê, cô cũng phải vì hắn thủ thân.

Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói như vậy càng thêm túc giận, thô lỗ trách mắng cô: “Vừa rôi tôi dịu dàng như nước em không nhìn thấy sao? Vì sao lần nào cũng không thể nói chuyện tốt lành với tôi? Tôi là vì thích em, yêu em, nên mới muốn kết hôn với em, hiểu chưa? Không phải vì tình một đêm gì đó, sau này tôi chỉ muốn đặt em trong lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng trân trọng em, bẻo vệ em, cô gái ngu ngốc em rốt cuộc có hiểu hay không?”

Trên mặt Tưởng Niệm mang theo nước mắt, cái hiểu cái không nhìn hắn.

Cô hiểu chứ! Nhưng mà cô vẫn không thể gả cho hắn.!

:”Nói chuyện! câm điếc rồi hả?” sau khi Diêm Thương Tuyệt rống xong lien2 cảm thấy cơn giận trong lòng mình, giảm đi rất nhiều, mấp máy môi, kiêu câng nhìn Tưởng Niệm.

Hắn muốn chết! cư nhiên bỏ qua hợp đồng vài tỷ không thèm quan tâm, tiêu hao thời gian đi cầu hôn cô?!

Đáng giận nhất là, cô ấy vậy mà không đồng ý!

“Chúng ta từng gặp qua phải không?” Cẩn Vi vốn một mực nghĩ lại, cô gái này cô nhất định từng gặp qua ở đâu, nhưng suy nghĩ thật lâu cụng không nghĩ ra.


Tưởng Niệm sửng sốt, nhìn thẳng cô, chợt phát hiện, cô gái này nhìn thật quen mắt, gặp ở đâu vậy nhỉ?

“Đông Phương quốc tế.”

“Đông Phương quốc tế.”

Hai người giật mình hiểu ra, rất ăn ý mở miệng.

Nói xong hai người lại cười: “Cảm ơn chị ngày đó cho tôi sợi thung.”

“Không cần đâu, cô không cần phải nói thật nhiều lời cảm ơn với tôi.” Cẩn Vi nghiên đầu, ánh mắt ngại ngùng mê đắm.

Diêm Thương Tuyệt hoàn toàn nổi giận, điên rồi, cuồng rồi, không chút do dự ôm ngang Tưởng Niệm lên: “A---làm gi vậy! thả em xuống.”

Chân tay Tưởng Niệm quơ loạn, nhưng không có tác dụng, Diêm Thương Tuyệt trầm giọng nghiêm mặt lạnh, không nói một lời đi về phía cửa, lại bị Tô Xích Cảnh giữ lại: “Cậu mang cô ấy đi đâu?”

Diêm Thương Tuyệt nhìn Tô Xích Cảnh không chớp mắt. miễn cưỡng nói: “Bàn bạc hôn sự, nếu cuối cùng cô ấy vẫn không đồng ý, tôi liền xuất gia làm hòa thượng!”

Tô Xích Cảnh đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghẹn lời, hắn phải nói gì?

Diêm Thương Tuyệt khẽ kéo khóe môi, dương dương đắc ý ôm Tưỡng Niệm ra ngoài: “Này! Thả em xuống, anh muốn mang em đi đâu? Chú ! chú! Ưm ~”

Cuối cùng tiếng gọi hòa thành chút rên rỉ?? ưm, bởi vì cô bị Diêm Thương Tuyệt che môi…

Tô Xích Cảnh nhụt chú đứng ngẩn tại đó, bộ dạng nửa chết nửa sống, làm người ta thương tiếc.

Hắn cũng yêu cô, yêu, bắt đẩu từ mười năm trước!

Nhưng mà hắn vẫn phải giống như An Nguyệt Lê vậy, giữ gìn cô, nhưng vẫn mất đi sao?

Cô ấy sẽ đồng ý kết hôn với Tuyệt sao?

“Cảnh, buông tay đi, tin tôi, trong lòng cô ấy nhất định có Tuyệt.” Cẩn Vi thật đồng tình an ủi Tô Xích Cảnh.

“Có không? Tôi thấy trong lòng cô ấy chỉ có An Nguyệt Lê!” Tô Xích Cảnh nhíu mày cười nói.

Trong lòng cô không có Tô Xích Cảnh hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận