Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

“Này! Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu? Em nói rồi sẽ không kết hôn với anh, mau thả em xuống.” nhìn nhân viên ngoài văn phòng đều có nét mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, Tưởng Niệm thật xấu hổ, đánh nhẹ bờ vai hắn, ra sức giãy giụa, mặt cau thanh một khối.

Hắn vẫn như cũ không chút động đậy ôm cô, còn dùng cằm cực kì thân mật----ma xát đỉnh đầu cô.

Tưởng Niệm càng ngượng ngùng, liên tục nghe ‘chào Tổng giám đốc’ cô chỉ có thể cúi thấp đầu, sợ người ta nhìn ra bộ dạng của cô, lại nghe giọng ngang ngược kia của Diêm Thương Tuyệt truyền vào trong lỗ tai: “Ngước đầu em lên, làm phụ nữ của tôi khiến em rất mất mặt?”

Tưởng Niệm ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp sững sờ nhìn cằm hắn: “Em không phải phụ nữ của anh.” Sau đó cúi đầu, vùi sâu vào lồng ngực tráng kiệt rắn chắc của hắn.

Phụ nữ của hắn?1 cô thành phụ nữ của hắn từ khi nào vậy hả?

Là đêm đó? Chẳng phải cô cũng nói không cần hắn chịu trách nhiệm sao?

Diêm Thương Tuyệt đứng ở cửa thang máy, tức giận trừng mắt Tưởng Niệm, sau đó rất không khách khí châm chọc nói: “Em sẽ không quên đêm hôm trước chúng ta cùng nhau dạo-chơi-mây-mưa đấy chứ? Nếu thế thì đêm nay chúng ta lại làm lần nữa, cho em nhớ lại, sau này em có thể nhó kĩ, ai mới là người đàn ông của em.” Nói xong còn đáng ghét cắn lỗ tai Tưởng Niệm một cái, coi như không đau, nhưng lại khiến cô cảm thấy có một dòng điện chạy khắp người.

Tưởng Niệm mặt đỏ tai hồng không dám lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng mặc hắn ôm, cúi đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, có loại cảm giác nói không lên lời.

“Tôi nhìn thấy, em cắn sau lỗ tai của Cảnh.” Đi vào thang máy, Diêm Thương Tuyệt vẫn ôm chặt cô, có chút tức giận nói chuyện với cô.

“A? À….phải phải!” Tưởng Niệm nghe khó hiểu, vẫn gật đầu.

Chính là lần trước không cẩn thận thôi.

“Em có biết đàn ông có hai chỗ nhạy cảm nhất, phụ nữ chạm nhẹ cực kì dễ phát hỏa?” Diêm Thương Tuyệt thô lỗ đặt cô xuống, sau đó ngang ngược dồn cô vào giữa vách tường và bản thân, giọng có chút khàn, đáy mắt có mảy may tia dục vọng.


“Không không biết.” Tưởng Niệm cảm nhận được hơi thở nóng bức của hắn, rụt đầu, tay nhỏ đặt trước ngực hắn, không muốn để hắn đến gần.

Diệm Thương Tuyệt cười mị hoặc, nhẹ nhàng, chậm rãi nắm tay cô đặt lên nơi bừng bừng phấn chấn của hắn, sau đó cúi đầu xuống ái muội thốt ra: “Một nơi là ở đây.” Nói xong lại đè tay cô, còn xoa nắn nơi bừng bừng hưng chân nhô lên của hắn một phen, tại mị hoặc nói:”Còn một nơi là ở đây.” Dứt lời lại duỗi đầu lưỡi liềm vánh tai của cô, trêu chọc khiến cả người Tưởng Niệm mềm nhũn.

Diêm Thương Tuyệt mượn cơ hội ôm cô vào trong ngực, dùng vật cứng rắn nóng bỏng chọc vào cô, càng thêm ái muội nói lời không rõ: “Nhìn xem nó thích em bao nhiêu, chỉ là sát em, cũng đã muốn vội vã tiến vào như vậy, làm sao đây?”

Tưởng Niệm tai hồng mặt đỏ muốn đẩy hắn ra, lại lần nữa bị hắn giữ cổ tay: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, sau này không cho phép em đến gần người đàn ông khác, nhìn nhiều cũng không được, biết chưa?”

“Em không phải phụ nữ của anh, cũng sẽ không làm phụ nữ của anh, anh chỉ là anh của em.” Tưởng Niệm nhíu chặt mày giọng điệu thành khẩn giải thích nói với Diêm Thương Tuyệt, liên tục tránh né đợt tấn công nóng bỏng của hắn.

“Em nói thêm một chữ nữa tôi làm em ngay tại đây, tin không?” nói xong, vật cứng rắn nóng bỏng của hắn lại lần nữa nhắm ngay u cốc mềm mại của Tưởng Niệm: “Ưm?”

Hơi thở của Tưởng Niệm lập tức trở nên dồn dập, miệng thở hổn hển, ngực phập phồng, khiến Diêm Thương Tuyệt có phần không dời mắt được, tay vội vã xoa nắn, ra sức nhào nặn, thường dùng ‘Hỏa Long’ của hắn ma xát u cốc của cô.

Tay, vội vàng duỗi đến bên hông của cô, nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông vểnh lên của cô.

“Đừng!” Tưởng Niệm vội vàng giữ lại bàn tay đang dần đi xuống của hắn, sắc mặt đỏ bừng dựa vào trước ngực hắn thở phì phò, giọng nói có chút khô cạn.

Diêm Thương Tuyệt cũng không ép buột, không nhanh không chậm rút tay ra, giở trò xấu ấn mông cô, ra sức áp về phía hắn: “Là nó quá gấp, không liên quan đến tôi.”

Hai chân của Tưởng Niệm như nhũn ra, đáy lòng thầm châm chọc chính mình. Sao có thể không có tiền đồ như vậy, thiếu chút nữa mày trầm luân rồi?

Thang máy mở ra, Diêm Thương Tuyệt nắm tay cô, đi đến bãi đổ xe ở tầng hầm, Tưởng Niệm giãy giụa, đương nhiên là không bằng lòng sống cùng với hắn: “Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?”


“Đi gặp người có liên quan đến cái chết của mẹ em, gặp ông ta, em sẽ biết tôi không có nói đùa.” Diêm Thương Tuyệt dừng bước, quay đầu nhìn cô, cười bí hiểm, lại cố ý hạ giọng: “Gặp ông ta, em sẽ biết cái chết của em có cái gì kì quặc, mà em, sẽ kết hôn với tôi.”

Tưởng Niệm nhìn nụ cười hiện trên mặt hắn, lại cảm thấy rét lạnh, không nhịn được run rẫy một hồi, liền theo hắn lên xe, thật ra cô cũng muốn biết cái chết của mẹ cô mười năm trước có phải là ngoài ý muốn hay không, nhìn dáng vẻ của hắn, hắn hẳn là sẽ không lừa gạt cô! Nếu gạt cô, thì có mục đích gì?

Trả thù cô? Vậy cũng đâu cần khiến cô gả cho hắn!

Chỉ cần đi theo chẳng phải sẽ biết sao!

Xe nhanh chóng chạy đến bên trong một xưởng sữa chữa bỏ hoang, chẳng biết Mị Cơ đã đợi ở đây từ lúc nào, thấy Diêm Thương Tuyệt tự mình lái xe đến, Mị Cơ bước qua, cung kinh lên tiếng: “Tổng giám đốc.”

“Ông ta nói chưa?” Diêm Thương Tuyệt xuống xe, lạnh lùng nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất.

Toàn thân của người đàn ông đều là máu, không thấy rõ vẻ mặt, cũng không cách nào xác định được tuổi tác, miệng y y a a hô đau.

“Vẫn chưa, vừa ra tay thì ngài đã đến rồi, phải tiếp tục sao?” trên mặt Mị Cơ vẫn như trước không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng lại vẫn xinh đẹp như thế

Tưởng Niệm xuống xe, lúc nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất, không khỏi cau mày, không hiểu lý do nhìn về phía Diêm Thương Tuyệt, dò hỏi: “Ông ta làm chuyện gì sai sao? Vì sao phải đánh ông ta?”

Nhìn mười mấy vệ sĩ mặc âu phục đen, khí thế như vậy không khỏi khiến người ta sợ hãi.

Diêm Thương Tuyệt không để ý đến cô, bước thẳng qua, liền có vệ sĩ mang ghế dựa đến, rất có khí thế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tùy ý xoa xoa cằm, tiếng nói khàn khàn quyến rũ vang lên: “Nói với cô ấy, ông là ai?” Diêm Thương Tuyệt vừa lên tiếng vừa nhìn về phía Tưởng Niệm đang nghi hoặc khó hiểu.


Người đàn ông trên mặt đất hơi nâng đầu lên, cố hết sức nói: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện Quang Minh vào mười năm trước, tôi tên Hách Minh.”

Không đợi người đàn ông trên mặt đất nói xong, Tưởng Niệm liền giật mình lên tiếng, mớ to hai mắt: “Ông là Bác sĩ Hách?!”

Nghe thế ngón tay kẹp thuốc của Diêm Thương Tuyệt dừng một chút, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tưởng Niệm, đáy mắt hắn hiện lên một ý sâu xa.

“Phải, là tôi, thật ra mười năm trước mẹ cô căn bản không phải chết ngoài ý muốn, là có người mua chuộc tôi, bảo tôi cố ý nói như vậy.” người đàn ông cúi đầu thấp, máu dính đầy cả gương mặt, nhìn vô cùng thê thảm.

“Phải, là tôi, thật ra mười năm trước mẹ cô căn bản không phải chết ngoài ý muốn, là có người mua chuộc tôi, bảo tôi cố ý nói như vậy.” người đàn ông cúi đầu thấp, máu dính đầy cả gương mặt, nhìn vô cùng thê thảm.

“Ông nói gì?! Không phải là ngoài ý muốn sao? Là ai? Rốt cuộc là ai bảo ông làm như vậy?” Tưởng Niệm có phần không ngờ, trước đó nghe anh nói thế cô còn nghĩ rằng là hắn giở trò, nhưng hiện tại nghe vị bác sĩ điều trị cho mẹ năm đó cũng nói như vậy, vậy nhất định là thật, là ai ác độc như vậy?

“Đến đây!” Diêm Thương Tuyệt không chút bất ngờ với phản ứng của cô, nhướng mày, khẽ mở môi mỏng, rất khó khí thế Vương Giả ngồi ở chỗ đó, đôi mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ngón tay kẹp thuốc lá run nhẹ, liền có một tàn thuốc rơi xuống.

Tưởng Niệm do dự một lúc, cuối cùng đưa tay cho hắn, ai ngờ hắn giật mạnh, cô liền ngã vào trong lòng hắn, bị hắn cưỡng chế đặt ở trên đùi, thấy cô muốn đứng dậy, liền đè vai cô lại: “Đừng nhúc nhích, nghe ông ta nói thế nào!” Diêm Thương Tuyệt hạ giọng, cố ý thổi khí ở bên tai Tưởng Niệm, lại còn dùng răng khẽ cắn vành tai của cô.

Cả người Tưởng Niệm mềm nhũn, tựa vào lòng hắn, thở phì phò, vẻ mặt ửng hồng.

Hắn luôn như vậy, chỗ nào cũng không quên làm chuyện này!

Nghĩ đến trước mắt chuyện của mẹ là quan trọng nhất, Tưởng Niệm liền không giãy giụa, chỉ an tĩnh để mặc hắn bắt nạt, đôi con ngươi như nước nhìn thẳng vào người đàn ông trên mặt đất.

Người đàn ông liếc vệ sĩ đứng sau lưng Diêm Thương Tuyệt, một người trong số đó chớp mắt với ông ta, lắc lư súng trong tay, cả người ông ta run rẫy, nói tiếp: “Tôi cũng không biết là ai, tôi chỉ biết họ bắt vợ con của tôi, bảo tôi làm theo lời họ, tôi thật sự không phải có ý dấu giếm, tôi chỉ vì con tôi,con bé nhỏ như vậy, tôi thật không nỡ nhìn thấy con bé chết!”

Người đàn ông nói xong liền khóc rống lên.


Trong mắt Tưởng Niệm đã có mây mù, cánh môi run run, chậm rãi mở miệng: “Mẹ tôi không phải chết ngoài ý muốn? nói cho tôi biết, vậy vì sao bà chết?”

“Tôi….hẳn là bị người ta bịt mũi miệng, nghẹt thở mà chết.” người đàn ông đưa mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, lại nhanh chóng cúi đầu.

“Nghẹt thở? Sao có thể? Tôi… tôi…” Tưởng Niệm nhất thời cảm thấy đầu choáng váng không còn sức lực, con ngươi mờ mịt chớp vài cái, liền ngã xuống trong ngực Diêm Thương Tuyệt.

Khóe miệng của Diêm Thương Tuyệt nở nụ cười lạnh, tàn thuốc trong tay rơi xuống, con ngươi lạnh như băng không hề chớp nhìn chằm chằm Tưởng Niệm ngất đi: “Không chịu nổi sao? Phía sau càng đặc sắc thì làm sao bây giờ?”

Mị Cơ đứng ở bên cạnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tưởng Niệm ở trong ngực Diêm Thương Tuyệt, cảm thấy không nói rõ được cảm giác đang nảy sinh trong lòng.

**$**

“Mẹ…mẹ…” Tưởng Niệm nhíu chặt mày nằm trên giường bệnh, cánh môi khô khốc tái nhợt khẽ mấp máy, vẻ mặt cực kì thống khổ.

Cô nhìn thấy mẹ, mẹ đang cười với cô, sau đó không nói câu gì, liền chạy càng lúc càng xa, để mặc cô ở phía sau đau lòng muốn chết đuổi theo gọi.

“Tỉnh.” Diêm Thương Tuyệt ngồi trên ghế dựa cạnh giường bệnh, đau lòng Tưởng Niệm loạng choạng nói mớ: “Tưởng Niệm, em gặp ác mộng, tỉnh lại là tốt rồi.”

Có lẽ là bị Diêm Thương Tuyệt lay động làm tỉnh lại, mà cũng có lẽ do không đuổi kịp bóng dáng mẹ mà tỉnh lại, Tưởng Niệm mở to mắt, nước mắt cũng thuận thế trào từ trong hốc mắt ra: “Em mơ thấy mẹ.” giọng nói có phần nghẹn ngào.

“Không có gì, không có gì.” Diêm Thương Tuyệt ngồi ở đầu giường, khẽ ôm cô, nhỏ giọng an ủi.

“Anh, mẹ chết không phải là ngoài ý muốn, là do nghẹt thở mà chết! có người cố ý mưu sát đúng không? Anh giúp em, anh giúp em tìm người đó ra, thay em tìm ra người đó, để tên đó chịu sự chế tài của pháp luật, để mẹ em có thể an nghỉ được không?” Tưởng Niệm ôm chặt lấy thắt lưng của Diêm Thương Tuyệt, nức nở khóc lóc.

Mẹ chết không phải là ngoài ý muốn, chính là bị người ta mưu-sát, ý nghĩ này khiến cô suy sụp, người nào muốn đẩy mẹ đến chổ chết chứ?

Diêm Thương Tuyệt hơi cong môi, giương lên một mức độ đẹp, lại dùng giọng thương cảm nói: “Em yên tâm, tôi nhất định tra ra kẻ hại chết mẹ em, tin tôi.” (anh này đáng sợ phết >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận