Lúc đến văn phòng, Lý Nguyệt đã đứng ở chỗ đó, Lục Thanh Hoài không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, cũng không chờ chủ nhiệm lớp nói chuyện đã xin nghỉ bệnh cho Tống Miên, để cô về nhà trước.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy trạng thái hiện tại của Tống Miên thật sự không ổn, khóc lóc chật vật như vậy nên cũng mềm lòng, đồng ý cho cô về nhà nghỉ nửa ngày.
Lục Thanh Hoài bảo cô đi xuống lầu một trước rồi đứng đó chờ hắn một hồi, nhưng hiện tại Tống Miên cực kỳ yếu ớt lại còn dính người, cô giống như là một con vật nhỏ sợ bị người ta vứt bỏ, hay ngón tay túm lấy tay áo hắn, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn.
Lục Thanh Hoài không có biện pháp nào, chỉ có thể dỗ dành cô một hồi, nói rằng đi vào văn phòng sẽ không đóng cửa, sẽ để cho cô đứng ngay bên ngoài cửa chờ, hơn nữa sẽ xin nghỉ cùng về nhà với cô, lúc này Tống Miên mới nhìn hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhanh bên trong phòng truyền ra tiếng răn dạy của chủ nhiệm lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai người bọn họ đều bị răn đe một hồi, Lý Nguyệt còn bị phạt nghiêm trọng hơn, bị phạt đình chỉ học một tuần.
Nhưng mà lần này sau khi Lý Nguyệt về nhà, ngày hôm sau người trong ban đã nghe được thông tin nói Lý Nguyệt muốn thôi học, sau đó lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ta bị dọa đến phát bệnh, rồi bị người trong nhà cưỡng chế đưa vào trong bệnh viện tâm thần, có điều hết thảy những chuyện Tống Miên không biết gì hết.
Lục Thanh Hoài nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, hắn kéo tay Tống Miên đi về phía cổng trường, Tống Miên vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tay hắn.
Bọn họ đi xe taxi về nhà.
Cho dù là hiện tại trong nhà cô chắc chắn là không có ai, nhưng Tống Miên vẫn không muốn về nhà, cho nên bọn họ đi đến nhà của Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài dẫn Tống Miên vào trong nhà mình, để cô ngồi xuống ở trên mép giường ngủ của mình, hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước ấm thấm ướt khăn lông rồi tới lau mặt cho cô, sau đó ngựa quen đường cũ cởi giày ra cho cô, xốc chăn lên để cô nằm ngủ một lát.
Lục Thanh Hoài ém góc chăn lại cho cô, cầm khăn lông xoay người đi vào phòng vệ sinh, đột nhiên, quần thể dục của hắn bị một lực đạo thật nhẹ thật nhu thuận túm chặt lấy.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy Tống Miên đã vươn một bàn tay ra khỏi chăn mỏng, biểu tình đáng thường nhìn hắn.
Đôi mắt cô ướt át, giống như là một con vật nhỏ sợ bị vứt bỏ.
Lục Thanh Hoài ngồi xổm xuống bên mép giường, nắm lấy đôi tay nhỏ mềm mại của cô rồi nhéo nhéo, cười dịu dàng hỏi cô: "Làm sai vậy? Không ngủ được à?"
"Không phải." Tống Miên lắc đầu, cô dùng ngón tay nắm lấy quần hắn lắc nhẹ, âm thanh vừa nhỏ lại vừa mềm, ấm cực kỳ, làm nũng với hắn: "Muốn A Nghiên ngủ cùng em cơ."
Lục Thanh Hoài cười khẽ, bạn gái của hắn thật sự là vừa mềm lại vừa ngoan, còn vô cùng đáng yêu.
Cái này còn phải cảm ơn Lý Nguyệt, làm cho độ ỷ lại của Tống Miên đối với hắn trực tiếp đạt giá trị tối cao trong lịch sử.
Hắn nắm lấy ngón tay thon mềm của Tống Miên đặt bên môi hôn hôn vai cái, sau đó thanh giọng dỗ dành cô: "Vậy Miên Miên đếm tới năm để chờ anh một chút có được không? Anh để khăn lông lại trên giá rồi sẽ đến ngủ với em."
"Được." Tống Miên nhìn hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Thanh Hoài cười khẽ, sờ sờ đầu cô giống như là sờ đầu chó con, đứng dậy đặt khăn lông lên giá treo bên bồn rửa mặt, sau đó nhanh chóng quay trở lại.
Lục Thanh Hoài lên giường, hai thân thể ấm áp cách lớp quần áo mỏng kề sát vào nhau.
Tống Miên chôn mặt ở trước ngực hắn, cảm thụ trái tim hắn đang mạnh mẽ đập, hốc mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Lục Thanh Hoài nhận thấy trước ngực ướt át, cúi đầu xuống nhìn cô, Tống Miên đang mím chặt môi không một tiếng động rơi nước mắt.
Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng ôn hòa hỏi cô: “Làm sao vậy bé con? Vẫn rất khó chịu à?”
“Ừ.” Tống Miên ồm ồm giọng trả lời hắn.
Cô thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nỗi không thể ngăn cản nước mắt được.
Cô vẫn không thể nghĩ ra nổi, rõ ràng cùng là nữ sinh với nhau, cùng là bạn học chung, cô chưa bao giờ chủ động trêu chọc bọn họ, tại vì sao bọn họ lại có ác ý với cô như vậy, tại sao bọn họ luôn đối xử với cô như vậy.
“Nhưng mà Miên Miên à…” Lục Thanh Hoài kéo dài âm cuối, vuốt ve gương mặt đã thấm ướt nước mắt của cô, biểu tình bình thản mà lại quái lạ nói: “Bọn họ chỉ là người râu ria mà thôi, nếu em cứ không ngừng vì bọn họ mà rơi nước mắt như vậy…”
Lực độ đang vuốt ve má cô trở nên nặng nề hơn, Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gằn từng chữ một cường điệu nói: “Anh sẽ thật sự rất tức giận đấy.”
Tống Miên ngây ngốc chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô muốn giải thích với hắn: “Không phải, không phải đâu A Nghiên... Em không phải bởi vì bọn họ mà rơi nước mắt, em chỉ là... Chỉ là cảm thấy khó chịu…”
“Nhưng mà không có chờ đợi hy vọng thì mới không bị thất vọng.”
Không đợi cho Tống Miên nói hết lời, Lục Thanh Hoài đã cường thế cắt ngang lời nói của cô, hơn nữa còn ra kết luận: “Miên Miên, em vẫn còn ôm chờ mong hi vọng đối với bọn họ, đối với những người đang tổn thương em, cho nên em mới cảm thấy khổ sở như thế.”
Tổng Miên bị bắt im tiếng ngơ ngẩn nhìn hắn, biểu tình của hắn lạnh nhạt trào phúng, giống y như lúc đang giằng co cãi vã cùng với Lý Nguyệt.
Lục Thanh Hoài nhìn thấy cô chăm chú nhìn mình như vậy, kết hầu hơi hoạt động lên xuống, ác ý muốn làm cô đau đớn chuyển hóa thành dục vọng xao động khó có thể ức chế được.
Hắn trực tiếp che đôi mắt cô lại, lạnh lùng chuyển đề tài: “Được rồi bé ngoan, em đang rất mệt cho nên cần phải ngủ, bé ngoan ngủ đi nhé?
Tống Miên ngoan ngoãn trả lời, lông mi thật dài cọ qua lòng bàn tay hắn một chút, nhắm hai mắt lại.
Sau khi đã nhắm mắt lại, Tống Miên cảm giác được bàn tay của Lục Thanh Hoài đã rời khỏi mắt cô.
Lông mi cô run rẩy, chợt mở to mắt ra.
Cùng lúc đó, gần như là trong nháy mắt cô mở mắt ra, Lục Thanh Hoài đã nắm cằm cô hôn lên.
Hắn hôn thật sự rất sâu, âm thanh hàm hồ nức nở của Tống Miên bị hòa tan trong cái hôn mãnh liệt nóng cháy của hắn, cô hoảng hốt nghe thấy hắn đang dụ hoặc nói nhỏ bên tai cô: “Nếu em không muốn ngủ vậy đừng ngủ nữa.”
Cánh môi ấm áp dừng lại bên chiếc cổ thon trắng của cô, Lục Thanh Hoài chui đầu vào chỗ xương quai xanh của cô gặm cắn hôn mút.
Tống Miên thở hổn hển thuận theo, giơ hai tay để trên đầu vai hắn, cảm thụ được động tác nóng nảy lại rất dịu dàng của hắn.
Hắn nhấc vạt áo của cô lên trên, cúi đầu cắn vào một bên áo ngực của cô rồi kéo ra, đột nhiên lại thấy được phía trên bộ ngực của cô không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm hai vết ứ mỏng.
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo khó coi, lại kéo quần áo của cô cao lên một chút, ngẩng đầu nhìn cô lạnh giọng hỏi: “Cái này là có chuyện gì? Là do ai làm?”
Vẻ mặt của Tống Miên có chút mờ mịt, cô cúi đầu nhìn một chút, hồi tưởng lại hình như là do lúc Lý Nguyệt đá vào cái bàn của cô không cẩn thận đã bị vấp phải.
Có điều cô không muốn nhắc đến Lý Nguyệt nữa, vừa mới chuẩn bị tìm lý do để lừa gạt cho qua chuyện, Lục Thanh Hoài đã giống như là con giun trong bụng cô lập tức lạnh giọng nghiêm túc cảnh cáo cô: “Không được giấu anh, nếu không em tự gánh hậu quả.”
“...”