Trong họa có phúc, nhờ vết thương trên chân Lục Thanh Hoài mà Tống Miên có lý do chính đáng để không đến nhà bà nội. Vì trong nhà không có người lớn nên bọn họ trải qua mấy ngày hoang dâm vô độ ở trên giường.
Thực ra vết thương trên chân Lục Thanh Hoài không hề nghiêm trọng, hắn đã tính toán chuẩn xác độ cao, góc độ rơi xuống, lực rơi và cả vết thương như thế nào, cho nên ngoại trừ chỗ mắt cá chân đỏ lên nhìn hơi nghiêm trọng ra thì sang đến hôm sau vết thương đã không còn đau nữa.
Ngược lại Tống Miên không biết chuyện, cô một lòng lo lắng cho vết thương của hắn nên hắn muốn dẫn cô ra ngoài chơi cô cũng không đồng ý, bởi vậy hắn bèn thuận lý thành chương vây cô lên giường đến tận ngày thứ ba của kì nghỉ mới đưa ra ngoài.
Lục Thanh Hoài đưa Tống Miên đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, cô đã không còn sự hưng phấn như ban đầu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc cầm một bộ quần áo Lục Thanh Hoài chọn vào thay.
Mắt nhìn của hắn lúc nào cũng tốt nên gần như cô mặc bộ nào là mua bộ ấy, mới một lúc mà tủ đồ cô đã có thêm ba chiếc váy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Lục Thanh Hoài còn muốn chọn tiếp, Tống Miên lập tức giữ chặt tay hắn từ chối: “A Nghiên đủ rồi đủ rồi, em từ bỏ, trong nhà còn rất nhiều đồ chưa mặc nữa.”
Lục Thanh Hoài cầm một chiếc váy lụa màu xanh nhạt ướm lên người cô rồi nhăn mày nói: “Nhưng anh thấy chiếc này cũng không tồi.”
“Nhiều lắm rồi mà.” Tống Miên ôm cánh tay làm nũng.
“Thôi được rồi.” Lục Thanh Hoài bất đắc dĩ.
Tống Miên về phòng thay đồ chuẩn bị thay lại bộ cũ thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra. Lục Thanh Hoài nhanh chóng bước vào, khóa trái cửa rồi ném cho cô một chiếc váy màu đen, giọng khàn khàn: “Thay váy này cho anh xem.”
“Hả?” Váy trên người đã cởi được một nửa, Tống Miên sợ hãi muốn rớt tim nhìn người vừa mới bước vào, mắt cô trừng lớn nhìn Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài trực tiếp đưa tay kéo hết váy cô xuống, cả người Tống Miên chỉ còn một bộ đồ lót áp vào góc phòng thử đồ. Cô sợ hãi cầm lấy chiếc váy đen trong tay hắn, chống đỡ thân thể yếu ớt từ chối: “A Nghiên, em… em thay, anh ra ngoài trước được không?”
“Bây giờ thay trước mặt anh luôn.” Giọng nói của Lục Thanh Hoài âm trầm, không cho phép cô kháng cự.
Tống Miên đỏ mặt giằng co với hắn, không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài ngày càng nóng bỏng, ngón tay thon dài men theo môi đi xuống yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng là ngực, hắn áp vào rãnh ngực bị nội y đè ép, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nếu ở đây quá lâu thì sẽ bị nghi ngờ đấy.”
Tâm lý Tống Miên bị hắn nắm giữ, cô cầm chiếc váy khoa tay múa chân mới phát hiện đây không phải chiếc váy bình thường mà lại loại váy vô cùng tôn dáng khoét ngực ôm mông. Cô lập tức đỏ bừng mặt, thẹn đến mức sắp khóc: “Không không không được, em mặc không nổi.”
“Không bắt em mặc ra ngoài, em mặc ở nhà cho mình anh xem thôi.” Lục Thanh Hoài dịu dàng dụ dỗ, môi mỏng cọ cọ mặt cô vừa đấm vừa xoa: “Miên Miên ngoan, hôm nay không thay thì không thể rời khỏi chỗ này đâu.”
“Không muốn...” Tống Miên vẫn còn buồn bực chuyện kia, mặc dù phần lớn quần áo của cô là váy nhưng đều rất bảo thủ, cô chưa từng thử những chiếc váy nóng mắt như này cũng không phải kiểu váy nên mặc ở độ tuổi này.
“Nếu Miên Miên không muốn thì thôi.” Lục Thanh Hoài vừa dứt lời, Tống Miên chưa kịp vui vẻ, cơ thể cô đột nhiên di chuyển, ngực áp vào gương, bụng nhỏ bị ép xuống, còn mông dán vào bụng hắn, giây sau miệng bị che lại, quần lót bị xé rách, côn thịt nóng bỏng nhanh chóng đâm vào.
“Ưm ưm...” Tống Miên bịt miệng lại, trên mi mắt phiếm hồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn thấy rõ cơ thể trần trụi của mình bị ấn lên gương phòng thay đồ và bị đâm vào từ phía sau, mà biểu cảm Lục Thanh Hoài sung sướng còn mang theo chút ý cười, dáng người hắn cao lớn thẳng tắp, quần thể thao bị cởi xuống một chút lộ ra côn thịt.
Lục Thanh Hoài đẩy mạnh hông ấn cô vào gương, thậm chí hắn còn ép cô cúi đầu nhìn côn thịt to lớn của hắn khai phá tiểu huyệt nhỏ hẹp, còn nhìn côn thịt bị hai cánh hoa nuốt vào.
Tống Miên ngàn vạn lần cũng không ngờ Lục Thanh Hoài sẽ trực tiếp thô bạo làm cô ở chỗ này, ở đây lúc nào cũng có tiếng người đến nói chuyện ồn ào bên ngoài. Trong nháy mắt, cô đã tỉnh táo lại, lập tức giãy giụa nhưng cơ thể thật sự rất thoải mái, hoàn cảnh cấm kỵ và cảm giác kích thích thật sự khiến cô cảm nhận được khoái cảm hơn ngày thường gấp mấy lần.
Lục Thanh Hoài dường như cũng nhận ra điều này, khóe miệng hắn cười mỉm, cúi thấp đầu hôn lên những vết hôn cũ chưa biến mất trên tấm lưng trắng nõn của cô, đồng thời dưới thân đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra. Hắn tập trung đâm vào chỗ thịt mềm trong tiểu huyệt đến khi cô bị đâm đến chảy nước, chất dịch trong suốt rơi xuống theo háng cô.
“Ưm...” Đôi tay Tống Miên chống lên gương dần vô lực, khi cánh tay rơi xuống, Lục Thanh Hoài nhấn eo cô đặt lên gương, côn thịt lại bị hắn mạnh mẽ cắm vào chặn toàn bộ chất lỏng trong huyệt của cô.
Rút ra, cắm vào, đâm mạnh, đảo lộn,...
Lục Thanh Hoài khiến tiểu huyệt của cô mềm nhũn, nóng bỏng như sắp tan ra. Tống Miên hoàn toàn thất thủ, chỉ có thể mở rộng tiểu huyệt nghênh đón hắn.
Bàn tay Lục Thanh Hoài vòng về phía trước xoa nắn bộ ngực cô, hắn cắn vành tai trầm giọng nói: “Bé cưng, sướng không?”
“Sướng ưm sướng… Đừng mà… Đừng mà…” Cả người Tống Miên mềm mại vô lực dựa vào ngực hắn, tùy ý để hắn đùa bỡn, trong miệng còn lẩm bẩm xin tha.
“Nếu sướng thì sao lại bảo đừng? Miên Miên cho anh một lý do được không?” Lục Thanh Hoài nắm eo cô thong thả rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, chơi vui vẻ không biết mệt, giọng nói chậm rãi tràn ngập tra tấn, hắn phải hỏi cho bằng được.
“Em không biết ưm... nóng quá, trướng quá... A Nghiên... A Nghiên...” Cả người Tống Miên choáng váng, sóng tình đánh úp lại khiến cô mơ màng theo bản năng thốt ra mấy chữ tràn ngập tính khiêu khích, biểu cảm vừa mờ mịt vừa vô tội.
Lục Thanh Hoài kiềm chế cảm giác muốn “xâm lược” của mình, hắn hung hăng ngậm lấy vành tai cô rồi tàn nhẫn cắn một phát, trên đó nhanh chóng hiện lên dấu răng, sau đó dưới thân càng dùng lực muốn đưa cô lên cao trào.
Tống Miên bị cắn kêu lên một tiếng đau đớn theo phản xạ, giây tiếp theo đã có một nhân viên đứng bên ngoài hỏi thăm: “Quý khách gặp rắc rối gì hay sao ạ?”
Tống Miên lập tức lấy lại tinh thần, cơ thể cô căng chặt không dám phát ra tiếng gì, hoa huyệt theo đó cũng kẹp chặt đến mức hắn muốn bắn.
Sau khi Lục Thanh Hoài cắn chặt răng để bình ổn lại, hắn hung hăng thúc mạnh một cái rồi cắn tai cô trả thù, ác liệt nói: “Bé cưng, lịch sự chút đi, có người hỏi thì em nhớ phải đáp lại ngay chứ?”
Tống Miên không kịp đề phòng trước sự tấn công đột ngột của hắn mà khẽ ngâm nga một tiếng, nhân viên bên ngoài lo lắng hỏi lại lần nữa, đôi mắt Tống Miên ướt đẫm quay đầu nhỏ giọng xin tha: “A Nghiên, xin anh, đừng đâm nữa, sẽ bị phát hiện đó.”
Biểu cảm Lục Thanh Hoài không có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn mang theo ý cười. Hắn không nhanh không chậm thọc vào rút ra, dịu dàng nói: “Em trả lời nhân viên để người ta đi đi.”
Tống Miên chỉ đành dùng hết sức kìm nén để mình không phát ra tiếng kỳ lạ nào, vội vàng đáp lại cô nhân viên kia: “Em không sao đâu, chị đi trước đi ạ.”
“Được, nếu có việc gì thì cứ gọi nhé.”
Tống Miên nghe thấy tiếng bước chân rời đi mới thả lỏng lại, cô không nhịn được cảm giác xấu hổ buồn bực mà đánh vào đôi tay đang vòng trên eo cô của hắn.
Lục Thanh Hoài không hề tức giận mà tiếp tục làm để đưa cô lên cao trào, còn hắn làm một lúc nữa mới coi như kết thúc.
Khi Tống Miên rửa sạch sẽ chuẩn bị mặc quần áo mới nhớ: “A Nghiên, sao anh toàn mua váy cho em vậy?”
“Đẹp.” Lục Thanh Hoài trả lời rất nhanh, mặt mày hắn thỏa mãn sung sướng.
Miên Miên của hắn ngoan ngoãn lại xinh đẹp giống như búp bê barbie, hắn hy vọng cô luôn thuộc về hắn, cho nên tất cả những gì cô có đều phải do hắn trao cho.
Lục Thanh Hoài nhấp môi khẽ cười, Tống Miên tròng váy lên khó hiểu nhìn hắn: “Anh cười gì thế?”
“Không có gì.” Lục Thanh Hoài hôn sườn mặt cô, nhẹ giọng nói.
Cuối cùng bộ váy kia Tống Miên không mặc, thậm chí còn thở phì phò mang đi trả lại nó về chỗ, nhưng khi về đến nhà treo quần áo lên mới phát hiện chiếc váy đen kia vẫn ở đó, không chỉ nó mà cả bộ váy lụa màu xanh nhạt hắn thích cũng ở trong đó luôn.
Thật sự muốn đánh hắn một trận.
Tống Miên tức giận nghĩ, trong lúc cô còn do dự nên ra ngoài kiểu gì thì Lục Thanh Hoài đã quang minh chính đại dẫn cô ra khỏi phòng thử đồ với biểu cảm vô cùng thản nhiên, còn Tống Miên đỏ mặt không dám nhìn nhân viên, cô rúc sau lưng Lục Thanh Hoài ra khỏi cửa hàng.
Trên thực tế nhân viên cửa hàng đã thấy nhiều nên không trách, hoặc là biểu cảm của Lục Thanh Hoài quá đứng đắn nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.