Ngày sinh nhật của Lục Thanh Hoài là ngày 8 tháng 11, trùng với thứ bảy. Sáng sớm, vừa mới tỉnh dậy, Tống Miên đã chạy về phòng mình, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu xám nhạt cùng một cái hộp nhỏ đưa cho Lục Thanh Hoài như đưa bảo bối, cô vui vẻ nói: “A Nghiên, sinh nhật vui vẻ!”
Khoé mắt và đuôi lông mày của Lục Thanh Hoài đều là ý cười, hắn nhìn kỹ khăn quàng cổ một lát, phát hiện ra trên đó có vài cái lỗ nhỏ, hơn nữa trên khăn còn có tên hai người.
Hắn đột nhiên kéo cổ tay cô, cẩn thận kiểm tra, sau khi không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào mới thở phào một hơi. Hắn quàng khăn lên cổ mình, kéo cô ôm vào ngực, dịu dàng nói: “Tay của Miên Miên đan khéo và đẹp lắm, anh rất thích, cảm ơn Miên Miên.”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Miên đỏ lên, khăn quàng cổ này là cô lén lút sau lưng hắn học đan len trên mạng mất một tháng, không ngờ hắn lại nhận ra nhanh như vậy. Cô ôm eo hắn, ngẩng mặt thẹn thùng nói: “Còn một món nữa, anh mở ra xem thử đi.”
Lục Thanh Hoài gật đầu mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ điện tử Casio G-SHOCK GA-2000 màu đen. Hai mắt hắn hơi tối lại, chẳng trách thẻ của cô đột nhiên thiếu nhiều tiền như vậy. Tống Miên cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc đồng hồ này có niên đại hàng nghìn năm, đối với học sinh thì hơi có gánh nặng, nhưng dù sao đây cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Lục Thanh Hoài, miễn là hắn thích thì cái gì đều đáng giá, vì vậy cô đã quyết tâm lấy tiền tiêu vặt và số tiền mình dành dụm được trong thời gian dài để mua đồng hồ.
Nhưng nhìn biểu cảm lúc này của hắn... hình như không tốt lắm thì phải?
Tống Miên do dự hỏi: “A Nghiên, anh không thích sao?”
Không phải Lục Thanh Hoài không thích, mà là hắn không muốn những chuyện của cô vượt ngoài tầm kiểm soát. Điều này cũng cho thấy, thứ mà hắn cần không phải sự bất ngờ, mà là sự an toàn và yên tâm có thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu và khống chế của hắn.
Hắn muốn làm cái gì đó để đề phòng nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này là an ủi Tống Miên, người đang rất lo lắng về phản ứng của hắn.
Hắn ôm cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Em không cần suy nghĩ quá nhiều, anh rất thích, chỉ là nó quá quý, anh hơi bất ngờ. Cảm ơn bé cưng, anh thích nó.”
Sau khi nghe những lời này, Tống Miên lập tức vui vẻ: “A Nghiên, thực ra có tổng cộng ba món quà, nhưng món quà cuối cùng... chờ đến lúc chúng ta về rồi nói nha!”
“Được, hôm nay muốn như thế nào, anh nghe em hết.” Lục Thanh Hoài dùng mũi cao thẳng cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, giọng nói dịu dàng ấm áp dễ nghe tới cực hạn.
“Vậy chúng ta đi nhanh lên thôi!” Tống Miên nhón chân hôn lên môi hắn. Hai người thay quần áo sau đó ra ngoài cùng nhau.
Tống Miên cùng Lục Thanh Hoài đi đến một cửa hàng làm nghề gốm. Hai người lấy một khối đất sét, định làm hai cái cốc.
Tống Miên chơi rất vui, nhưng nó vẫn chưa thành hình. Mà Lục Thanh Hoài bên cạnh đã làm xong từ lâu. Tống Miên dựa sát vào hắn, cọ cọ làm nũng: “A Nghiên, anh làm giúp em đi.”
“Chúng ta cùng nhau làm.” Lục Thanh Hoài dịu dàng nói, sau đó hắn chuyển ghế ra phía sau cô, hai người cùng ngồi xuống. Lục Thanh Hoài ôm cô từ phía sau, nắm tay cô, đặt lại khối đất sét lên bàn xoay, bắt đầu chậm rãi tạo hình.
“A! Nó thành hình rồi này!” Chính mắt Tống Miên nhìn thấy khối đất sét mục nát ở trong tay Lục Thanh Hoài nhanh chóng thành hình một cách thần kỳ, cô quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng Lục Thanh Hoài, cười rạng rỡ.
“Ừm, đều là công sức của Miên Miên.” Lục Thanh Hoài động lòng, cũng không màng trong tiệm còn có người khác, quay đầu lại, hôn lên môi cô, dịu dàng nói.
Tống Miên đỏ mặt liếc hắn một cái, quay đầu lại tiếp tục nặn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hai cái cốc được nung xong, phải được tô bằng sơn acrylic. Tống Miên giao nhiệm vụ khó khăn này cho Lục Thanh Hoài. Chú và dì là kiến trúc sư đồng thời cũng rất giỏi hội hoạ, vì vậy Lục Thanh Hoài cũng được bọn họ dạy dỗ. Tuy Tống Miên cũng học cùng hắn một khoảng thời gian nhưng công phu mèo cào của cô thật sự không cách nào làm được việc này.
Tống Miên không có yêu cầu gì, Lục Thanh Hoài có thể tự do phát huy. Hắn vẽ ở mặt trên hình chibi của hai người họ, sau đó Tống Miên còn viết tên của hai người lên trên đó, cô còn tự thêm hai cái mặt trời nhỏ.
Hai cốc tình nhân đã làm xong, Tống Miên yêu thích không muốn buông tay, dọc đường đi đều rất vui vẻ, nắm chặt tay Lục Thanh Hoài không buông.
Hai người lại đi mua sắm, Tống Miên vốn định mua cho Lục Thanh Hoài một ít quần áo và đồ dùng, nhưng sau đó lại biến thành Lục Thanh Hoài chọn quần áo cho cô.
Hắn luôn muốn trang điểm cho cô trở nên xinh đẹp lộng lẫy, tựa như một bé búp bê barbie tinh xảo, hơn nữa còn làm không biết mệt. Nhưng ngoại trừ một số đồ dùng chăm sóc da, trước nay hắn chưa từng mua cho cô đồ trang điểm nào khác. Dì Trần mang về cho cô một bộ đồ trang điểm từ nước ngoài cũng bị hắn ném đi, cô thậm chí còn chẳng biết thứ kia có tồn tại. Đến tận khi dì Trần hỏi tới, cô mới biết có chuyện này. Nhưng thật ra bản thân cô không thích mùi hương và cảm giác của đồ trang điểm nên cũng không có tức giận.
Đồ vật đều đưa cho Lục Thanh Hoài cầm, hai người lại đi xem phim thêm một lúc, ăn tối bên ngoài sau đó mới về nhà.
“A! Quên mua bánh kem rồi.” Tống Miên vào nhà mới nhớ tới chuyện này, có hơi bực bội đánh vào đầu mình một cái.
“Không sao cả, có em là đủ rồi.” Lục Thanh Hoài đặt đồ trong tay sang một bên, ôm cô vào trong ngực, dựa vào vách tường ở sảnh, nhẹ nhàng hôn môi cô.
“Ưm... Nhưng mà...” Tống Miên còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Thanh Hoài đè trên vách tường, dùng ngón trỏ chặn môi cô lại.
“Không nhưng nhị gì hết.” Lục Thanh Hoài chắc nịch nói. Giọng nói của hắn trầm thấp, trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng ấm áp nhưng lại có cảm giác áp bách đáng sợ không hiểu nổi.
“Bé cưng, phần quan trọng nhất của sinh nhật là ước nguyện trước bánh kem, nhưng những thứ này, anh không để ý, bởi vì... tất cả nguyện vọng của anh đều có liên quan tới em. Anh muốn em giúp anh thực hiện nó.”
Lục Thanh Hoài đứng ngược sáng, đôi mắt đen nhánh như cái hố đen thật lớn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn hút cô vào trong. Hắn giống như một thợ săn ưu nhã nhưng khát máu tàn nhẫn, không hề để ý cười cười, im lặng chờ đợi cô trả lời.
“Vậy... vậy anh ước đi.” Đột nhiên cổ họng của Tống Miên có hơi khô khốc, cô ngơ ngẩn nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
Khoé môi Lục Thanh Hoài hơi cong lên, ánh mắt nóng rực như lửa đốt, hắn đột nhiên vuốt ve môi Tống Miên, khiến môi cô vừa khô vừa đau, nhưng hắn lại không biết, trong mắt hắn có cảm xúc khác lạ xuất hiện, bất thường mà vặn vẹo, hưng phấn và áp lực đang không ngừng đấu tranh.
Hắn dịu dàng nói: “Miên Miên, anh muốn em thề, thề rằng em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, một lòng với anh, không bao giờ rời khỏi anh. Nếu không, em sẽ bị đày xuống địa ngục, bị trừng phạt thật nặng.”
Tống Miên không thể tin được, chớp chớp mắt, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, không giống như đang nói đùa.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình đang bị ai đó bóp cổ, cảm giác áp lực này làm cô hít thở không thông. Cô ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Ngày sinh nhật mà lập lời thề độc như vậy ư?”
“Miên Miên, em làm không được, phải không?” Sắc mặt của Lục Thanh Hoài tái nhợt, trầm mặc một chút, ý cười dần nhạt đi, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Không phải.” Tống Miên vô thức mím môi khô khốc, không nhịn được nữa, lựa chọn im lặng.
Tại sao cô luôn có cảm giác sau đại hội thể thao, dường như A Nghiên đã thay đổi thành một người khác? Tại sao trong lòng cô luôn lo sợ bất an, luôn cảm thấy mình rớt xuống một vực sâu không đáy? Tại sao mọi việc xảy ra đều mất khống chế?
Nhưng cho dù có nhận ra có dấu hiệu nguy hiểm, cô vẫn không thể kháng cự, bởi vì bản tính của cô vốn dĩ rất nhát gan. Hơn nữa, còn là vì người trước mặt cô không phải ai khác mà là A Nghiên. Đây là A Nghiên mà cô đã thích từ rất lâu, là người luôn dành điều tốt đẹp nhất thế giới cho cô.
“Em... em thề.”
“Em sẽ vĩnh viễn thích anh.”
“Em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, vĩnh viễn thật lòng với anh.”
“Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”
“Nếu không, em sẽ bị đày xuống địa ngục, bị trừng phạt nặng nề.”
“A Nghiên, như vậy được chưa?” Tống Miên run rẩy lặp lại từng chữ. Nói xong, cô nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.
Lục Thanh Hoài không nói gì, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, vươn tay sờ lên vách tường bên cạnh.
“Lạch cạch” một tiếng, đèn tắt, hành lang chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào phòng khách.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt rơi xuống môi cô…