Cầm tù

Vào đêm giao thừa, rất nhiều họ hàng đến nhà Tống Miên, một nhóm người ngồi quanh bàn vừa trò chuyện vừa xem chương trình lễ hội mùa xuân, vừa ăn cơm tất niên.
Tống Miên ngồi cùng em trai và các anh chị em họ, bọn họ ăn xong trước nên đi ra phòng khách ngồi trên ghế sô pha chơi với nhau.
Trên bàn ăn, dì bảy dì tám nói chuyện rất rôm rả, chú của Tống Miên hỏi điểm số của cô, biết cô thi đạt kết quả cao, đứng trong top 10 nên ông hết lời khen ngợi Tống Miên, không ngừng khoe khoang nói cô học rất giỏi, biết cố gắng.
“Nó chẳng qua chỉ là may mắn nhất thời mà thôi, sau vài ngày thành tích tốt một chút thì điểm của nó sẽ dao động rồi lại tụt xuống thôi. Chú xem, suốt ngày nó chỉ biết ôm cái di động, không giống như Tiểu Vũ, nếu không phải đọc sách thì là đi học thêm, chẳng bao giờ nghĩ đến chơi đùa thả lỏng.” Mẹ Tống liếc nhìn Tống Miên một cái, không tán thành nói.
“Đừng nói đứa nhỏ như vậy, Miên Miên đủ thông minh hiểu biết, chỉ là chị không biết nhiều mà thôi.” Những người khác cười trách một tiếng, lúc này mẹ Tống mới nở nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên cúi đầu nhắn tin cho Lục Thanh Hoài, làm ngơ trước lời nói của mẹ Tống, cô đã quen rồi, nhưng Tống Vũ lại lặng lẽ huých vào khuỷu tay cô, đưa cho cô một viên kẹo sữa đã bóc vỏ.
Tống Miên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cười xoa xoa tóc cậu, cầm lấy kẹo: “Vẫn là em trai tốt, cảm ơn Tiểu Vũ.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đầu của con trai không thể tùy tiện sờ lung tung, chị luôn có cái tật xấu này.” Tống Vũ không kiên nhẫn lẩm bẩm nói.
“Em nói cái gì?” Tống Miên không nghe rõ cậu ấy đang lẩm bẩm cái gì, cô ngẩng đầu lên, kẹo hơi dính, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Không có gì.” Tống Vũ đưa một ly nước ấm cho cô, yên lặng nhìn cô.
Mặc dù Tống Miên lớn hơn cậu ấy hai tuổi nhưng đôi khi cậu ấy cảm thấy mình mới là anh trai, cậu ấy muốn đến bên cạnh chăm sóc cô, yêu thương cô, an ủi cô, mặc dù cô trời sinh đã khiến người ta sinh ra một loại ý muốn che chở.
Cậu ấy và cô luôn biết rõ sự thiên vị trắng trợn của bố mẹ, cậu ấy biết cô tủi thân ấm ức nhưng cô chưa bao giờ oán trách cãi lời bố mẹ hay giận chó đánh mèo cậu ấy. Cậu ấy cũng không nói cho cô biết, thật ra cậu ấy nhận lấy cả phần kỳ vọng của bố mẹ đối với cô, dồn mọi áp lực lên trên người cậu.
Hơn nữa còn có anh Hoài...
Cậu ấy đã từng nhìn thấy ánh mắt Lục Thanh Hoài nhìn chị gái mình, dịu dàng trìu mến, là loại tình yêu muốn mang cả thế giới đưa tới trước mặt cô, mà chị gái cậu ấy ở trước mặt hắn cũng rất mỏng manh thích làm nũng, lanh lợi khiến người khác yêu thích.
Vì vậy, hắn có thể yêu cô, bảo vệ cô, thiên vị cô và dành cho cô tất cả ấm áp phải không? Cậu ấy có thể yên tâm giao chị gái mình cho hắn đúng không?
Mị Mị: A Nghiên, chán quá!
Tống Miên tiện tay gửi một icon đang khóc.
Lục Thanh Hoài trả lời rất nhanh, cũng là icon: [sờ sờ đầu. jpg]
L: Vậy em xuống lầu đi, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa.
Mị Mị: Pháo hoa? Chờ em một phút!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
L: Đừng vội, bên ngoài gió lớn lắm, mặc nhiều quần áo vào, quàng khăn, anh đợi em ở cửa.
Mị Mị: Em biết rồi~
Tống Miên kích động mặc áo khoác ngoài, quàng bừa khăn, giải thích với Tống Vũ rồi chạy ra ngoài.
Mở cửa ra, Lục Thanh Hoài đã cầm sẵn mấy hộp pháo hoa nhỏ và một hộp pháo hoa lớn. Hắn mặc áo khoác ngoài màu đen, dáng người cao thẳng đứng đó, khí chất trong sáng tự phụ, khuôn mặt như ngọc, mày kiếm hơi nhếch cười nhìn cô, nhìn thật sự rất đẹp.
Tống Miên đóng cửa lại, nhào vào lòng hắn, làm nũng: “A Nghiên, anh đẹp trai quá.”
Lục Thanh Hoài một tay ôm eo cô, dụi cằm vào đầu cô, ấm áp nói: “Ở trong lòng anh, Miên Miên mới là đẹp nhất.”
Tống Miên ngẩng đầu cười với hắn, hai mắt sáng ngời, lộ ra lúm đồng tiền dễ thương ngoan ngoãn, nhón chân hôn lên má hắn một cái, vô cùng thân thiết kéo hắn vào thang máy.
Tống Miên nhấn nút xuống tầng, cửa thang máy vừa đóng lại, cô đã bị xoay người lại ôm vào trong ngực, cằm bị nâng lên, bờ môi ấm áp của Lục Thanh Hoài phủ lên môi cô.
Đầu lưỡi hắn không đi vào, không có tình dục và sự quyến rũ, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hắn kéo ra một chút khoảng cách, nhìn vào mắt cô nhẹ giọng hỏi: “Sao lại ngọt như vậy? Em vừa ăn kẹo à?”
“Ừm, kẹo sữa.” Giọng Tống Miên nhỏ nhẹ.
“Thích không?” Đầu ngón tay Lục Thanh Hoài cọ cọ đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Tống Miên nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ăn cái khác đi.” Lục Thanh Hoài lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo thỏ trắng đưa cho cô, xé vỏ đưa tới bên môi cô, lúc cô chuẩn bị mở miệng hắn đột nhiên cho kẹo vào miệng, sau đó nắm cằm cô, dùng đầu lưỡi của mình đưa viên kẹo ngọt ngào vào trong miệng cô.
Tống Miên khẽ rên rỉ lên một tiếng, hương vị ngọt ngào của kẹo sữa dần lan tỏa trong miệng hai người. Sau khi hôn xong, Tống Miên bị đè lên góc tường, hai má ửng hồng, dáng người Lục Thanh Hoài thon dài hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô dưới bóng của mình, chặn lại camera theo dõi.
Lục Thanh Hoài đưa tay giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, che nửa khuôn mặt của cô, lại đội mũ cho cô rồi mới dẫn cô ra khỏi thang máy.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, Tống Miên bị gió lạnh thổi tới mới hoàn hồn lại sau nụ hôn sâu và dài vừa rồi.
Dưới lầu có không ít người, rất nhiều trẻ con và ba mẹ của chúng đang tụ tập xung quanh để đốt pháo hoa. Lục Thanh Hoài đưa cô đến một nơi yên tĩnh và thắp một cây pháo cho cô.
Tống Miên phấn khích chạy tới, pháo hoa lộng lẫy trong tay cô thực sự rất đẹp, cô vừa vẫy tay vừa chạy như một tiểu tinh linh hoạt bát, vui vẻ.
Tim Lục Thanh Hoài đập thình thịch, trong đầu hắn chỉ còn nụ cười và tiếng hoan hô của cô. Hắn lấy điện thoại di động ra nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc cô cầm pháo hoa quay lại nhìn mình, hắn chụp rất nhiều ảnh cô.
“A Nghiên!” Tống Miên vui vẻ gọi hắn, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ chạy về phía hắn, nhảy lên người hắn.
“Ừm, sao vậy?” Lục Thanh Hoài nhẹ giọng hỏi, vững vàng tiếp được cô, trên mặt mỉm cười dịu dàng hỏi.
“A Nghiên, em có một điều ước năm mới!”
“Ừm, điều ước gì?”
“A Nghiên, em thích anh, rất thích anh, nên em hi vọng có thể vào cùng một trường đại học với anh, hi vọng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không tách ra!”
Tống Miên bày tỏ nguyện vọng của mình một cách chân thành tha thiết, hi vọng về tương lai trong đôi mắt đen trắng của cô, sự yêu thích và sự ỷ lại thuần túy vào hắn của cô thực sự khiến hắn muốn bịt mắt cô lại.
Hắn đã thực sự làm như vậy, trong lòng như bị xé thành hai cực, không tiếp tục dám nhìn nữa.
Một mặt hắn vô cùng tham lam, khao khát cơ thể ấm áp và thuần khiết của cô, cô trong sáng xinh đẹp, hắn muốn bảo vệ cô, không để cô nhìn thấy bất kỳ thứ xấu xa nào trên thế giới này. Nhưng mặt khác hắn lại không nhịn được muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi khóc lóc, bất lực của cô.
Hắn muốn hủy diệt toàn bộ thế giới của cô, hủy diệt tất cả vẻ đẹp, chỉ để nhìn thấy trạng thái yêu hận mâu thuẫn đan xen, muốn rời đi nhưng lại không thể tách rời khỏi hắn. Hắn sẽ tận hưởng loại cảm giác hoàn toàn nắm giữ trong tay cả thể xác và linh hồn của một người, điều này mang đến khoái cảm khiến hắn hưng phấn đến vặn vẹo run sợ.
Khi cô biết kẻ chủ mưu gây ra tất cả nỗi đau đều là một mình hắn gây ra, cô vô cùng bàng hoàng, khó hiểu, sợ hãi muốn trốn thoát nhưng đã quá muộn.
Cô sẽ bị hắn nhốt lại, tứ chi xinh đẹp bị trói buộc, cơ thể và tinh thần sẽ dần bị tình dục chi phối, cô sẽ dần trở nên chết lặng ngoan ngoãn, còn hắn...
Hắn sẽ từng chút từng chút một tái tạo lại thế giới đã sụp đổ thành đống phế tích của cô, hắn sẽ đảm bảo thế giới của cô chỉ có hắn khống chế, bao gồm cơ thể, tư tưởng và ý thức, cô sẽ hoàn toàn bị hắn độc chiếm.
Lục Thanh Hoài cười khẽ, khóe mắt hơi đỏ lên, trong mắt dâng trào dục vọng đen tối và suy nghĩ tội lỗi.
Khi vô số người đang cùng nhau đếm ngược mười giây cuối cùng, hắn thì thầm bên tai cô: “Điều đó sẽ thành sự thật, mọi điều Miên Miên muốn sẽ thành sự thật.”
Tống Miên vòng tay ôm cổ hắn, chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảm động nhưng không nói gì.
Lục Thanh Hoài kéo khăn quàng cổ của cô xuống, khi đồng hồ điểm 0 giờ và vô số người lớn tiếng chúc mừng năm mới, khi vô số pháo hoa xé toạc màn đêm đen, trên không trung là một khoảng trời rực rỡ, hắn áp đôi môi hơi lạnh của mình lên đó.
Hắn ngậm lấy đôi môi ấm áp của cô, mỉm cười, thấp giọng cảm thán: “Bé cưng, năm mới vui vẻ. Anh yêu em, anh yêu em nhất...” Khi người ta cảm thấy được yêu, cảm thấy hạnh phúc luôn muốn khóc, hốc mắt Tống Miên nóng lên, yên lặng ôm lấy lưng Lục Thanh Hoài.
Tất cả tiếng thở dài của hắn tan trong nụ hôn dịu dàng đến tận xương tủy này, tất cả tình yêu dịu dàng lưu luyến như một con thuyền giấy nhỏ chảy xuôi theo dòng sông tới trái tim cô, sự ngọt ngào dịu dàng và hạnh phúc khiến cô cảm thấy hạnh phúc, tim rung động muốn khóc.
Cách đó không xa, Tống Vũ cầm di động chụp lại hình ảnh hai người đang hôn nhau say đắm dưới ánh pháo hoa rực rỡ.
Tống Miên dựa vào người Lục Thanh Hoài, cúi đầu hôn hắn, khóe môi đều mang ý cười, hai người trai tài gái sắc, dưới nền pháo hoa, thật sự rất đẹp đẽ ngọt ngào khiến người ta không thể rời mắt cũng không đành lòng phá hỏng nó.
Tống Vũ cúi đầu cười cười, bất đắc dĩ thở dài: Cũng nên chú ý hình tượng chứ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui