Cho nên? Cho nên?
Tống Miên ngơ ngẩn nhìn hắn, giống như không thể tin được những lời nói lạnh lùng gây tổn thương người khác ấy vậy mà lại thốt ra từ miệng hắn.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, cả người cô như rơi vào hầm băng, không kiềm được mà run rẩy, cái cảm giác chán ghét kia lại ập tới, lại là thái độ kiêu ngạo, khinh bỉ, giễu cợt. Hiện tại, cô mới thật sự nhận thức được một vấn đề, liệu mối quan hệ giữa họ có thực sự bình đẳng?
Tim cô đau như bị bóp nát, tại sao? Tại sao nói những lời này? Tại sao hắn phải đối xử với cô như vậy?
Rõ ràng hắn nói mỗi bước hắn đi đều hướng về phía cô, rõ ràng hắn nói khoảng cách giữa hai bọn họ sẽ ngày càng thu hẹp, hắn nói sẽ yêu cô mãi mãi, nhưng tại sao lại dùng những lời nói tự cao, khinh thường đó để phủ nhận mọi thứ về cô, làm tổn thương cô, khiến cô đau đớn, xé nát lòng tự trọng của cô, tại sao hắn có thể vừa cười vừa nói những lời tổn thương cô một cách thản nhiên như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đã rất cố gắng, cố gắng để trở nên tốt hơn, cố gắng để xứng với hắn, tại sao hắn lại không nhận ra? Tại sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Tại sao trong tình yêu này lại không có sự bình đẳng? Từ khi nào tình yêu thuần khiết lại biến thành khổ sở như vậy?
Rốt cuộc là tại vì sao? Bọn họ có thật sự bình đẳng không? Nếu bình đẳng, vậy thì vì sao nghe những lời nói tổn thương như vậy cô chỉ thấy buồn, buồn đến muốn chết nhưng vẫn không thể nói ra một lời tàn nhẫn nào để hắn cũng đau đớn như cô? Nếu bình đẳng, vậy thì vì sao từ đầu luôn là một người áp bức và kiểm soát, người còn lại phải chịu sự khuất phục và nhượng bộ? Nếu bình đẳng, vậy thì vì sao hắn có thể đánh giá thấp sự tồn tại và cố gắng của cô như vậy?
Hắn không cảm thấy sợ hãi sao? Nhưng sự tự tin ở đâu khiến hắn không cảm thấy sợ hãi?
“Nhưng chẳng phải anh đã khiến em thành thế này sao? Là anh khiến em phải dựa dẫm vào anh, anh luôn giới hạn những việc em làm, em làm gì cũng phải làm theo ý muốn của anh, nếu em không nghe lời anh sẽ tức giận. Bây giờ anh lại dùng thái độ này để nói với em những lời này, anh không cảm thấy nó sẽ xúc phạm đến em sao?” Rất lâu sau Tống Miên mới run rẩy, đau khổ nói ra những uất ức trong lòng mình.
“Vậy em cho rằng tất cả là lỗi của anh?”
Lục Thanh Hoài khẽ cười giễu cợt nói:
“Bỏ đi, Miên Miên, anh không muốn ép buộc em, nhưng anh muốn em hiểu rõ một điều, nếu em có thể gánh vác được hết hậu quả của những việc mình làm vậy thì em hoàn toàn tự do, em có thể làm những điều mình muốn.”
“A Nghiên anh… Anh có ý gì? Anh không cần em nữa sao?”
Mũi Tống Miên chua xót, không kiềm được nước mắt, cảm xúc cũng sắp không kiềm chế được, cổ họng như mắc nghẹn, không nói nên lời chỉ có thể nắm chặt quần áo, cúi đầu, cắn môi, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Làm sao anh có thể không cần em…” Lục Thanh Hoài ôm cô vào trong ngực một cách nhẹ nhàng, nụ cười của anh dịu dàng vô hại, nhưng lại có một cỗ hưng phấn và sự điên cuồng bị kìm nén sắp thoát ra khỏi lồng giam.
Làm sao anh có thể không cầm em?
Em là người anh yêu nhất, con chim của anh, cũng là tù nhân của anh.
Xiềng xích trên người em cũng chính là do anh đặt lên,
Đó là nhà tù mà em không bao giờ có thể trốn thoát,
Em sẽ bị anh giam cầm suốt đời, xiềng xích và bị chiếm hữu cho đến chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhanh, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi,
Em sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Bảo bối, anh đợi lâu như vậy,
Em không nên làm anh thất vọng.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài mê mang, đôi mắt thâm sâu như đầm lầy muốn nuốt chửng người, nhấn chìm cả người cô, hắn lưu luyến hôn lên cổ và ngực cô, động tác nhẹ nhàng nhưng lại giống như một con rắn độc lạnh lẽo khiến da đầu tê dại, ngón tay thon dài của hắn đã luồn vào giữa hai chân cô xoa bóp miệng hoa huyệt.
Tống Miên nắm tay hắn, nước mắt lưng tròng từ chối: “A Nghiên, em không muốn.”
“Không muốn làm?”
Lục Thanh Hoài lẩm bẩm nói lại, dùng ngón tay vén quần lót của cô lên, nhét vào trong âm đạo của cô, cựa quậy một chút, khi rút ra đã dính đầy dâm dịch trong suốt, đưa tới trước mặt cô, cắn tai cô phả vào đó hơi thở nóng rực, nói với giọng mỉa mai:
“Vừa chạm một chút đã ướt sũng rồi, còn nói là không muốn làm? Hay chỉ là không muốn làm tình cùng anh? Ghét anh sao?”
Hắn nói xong bế cô lên, đặt cô lên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, để hai chân cô lên tay vịn ghế, quỳ giữa hai chân cô, kéo khóa quần, dương vật to lớn nóng bỏng đi vào trong cơ thể cô.
“Không… Không…” Tống Miên bị hắn đâm vào tới nơi mẫn cảm nhất, cơ thể run rẩy ôm chặt sô pha cầu xin, bộng dạng yếu ớt vô lực.
Lục Thanh Hoài dùng tư thế này dày vò cô một lúc, sau đó xoay người cô quay lưng về phía hắn quỳ gối trên sô pha, hắn đỡ lấy cặp mông cô đâm vào từ phía sau, vỗ mông cô một cái, nghe tiếng rên rỉ của cô hưng phấn nói:
“Không phải không muốn sao? Sao còn kẹp chặt như vậy? Vẫn còn ra nhiều nước như vậy? Miên Miên, em làm bằng nước sao?”
“Không phải… Không phải… Không muốn ưm A Nghiên…”
Cả người Tống Miên dựa vào sô pha, mặt vùi xuống sô pha, mái tóc đen rối loạn, trên mặt giàn giụa nước mắt, cơ thể trần trụi đầy những vết đỏ lốm đốm, cơ thể cô run rẩy đạt cao trào hết lần này đến lần khác.
Lục Thanh Hoài ôm eo cô, cúi người hôn lên hình xăm trên eo cô, đó là hình xăm mà bọn họ cùng đi xăm trong kỳ nghỉ đông, cùng một vị trái, cùng một hoa văn, bọn họ xăm tên của đối phương lên mình.
Đôi môi nóng bỏng của hắn áp vào da thịt cô, đặt nụ hôn nhẹ như lông vũ lên đó.
Cơ thể nhạy cảm của Tống Miên trở nên căng thẳng, cả người run rẩy bám chặt vào sô pha khóc nức nở, cứ như vậy rơi vào vực thẳm vĩnh hằng, bị bao bọc trong thứ độc dược của tình cảm và sự dịu dàng, khiến cô vừa đau đớn vì độc dược phát tác, vừa đắm chìm trong cạm bẫy tình cảm mà hắn tạo ra…
Lục Thanh Hoài gầm nhẹ một tiếng, phóng thích vào trong cơ thể cô, dương vật rút ra khiến cho chất dịch màu trắng đục cũng chảy ra.
Vẻ mặt Lục Thanh Hoài tràn đầy sự thoải mái và sung sướng vì được thỏa mãn dục vọng, cúi đầu nhìn cô không để ý mà rút khăn giấy ở trong hộp ra chùi dương vật phía dưới sau đó mặc lại quần áo chỉnh tề, cúi đầu nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Anh đến trường có việc, em cứ nghỉ ngơi đi, tối về anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Cổ họng Tống Miên khô khốc, vẻ mặt đờ đẫn không nói lời nào, Lục thanh Hoài không thèm để ý, sờ má cô rồi rời đi.
Cô khó khăn cử động cơ thể, nằm co ro trên ghế sô pha giống như một con búp bê vải rách, lặng lẽ rơi nước mắt. Không biết bao lâu sau, Tống Miên mới rời khỏi ghế sô pha, cầm điện thoại di động lên gọi cho nhà trường để đăng ký đi tình nguyện.
Mấy ngày sau đó hai người sống với nhau vẫn rất hòa thuận, cho đến khi nhóm giáo viên tình nguyện chuẩn bị xuất phát, ngày hôm ấy Lục Thanh Hoài có việc nên đã ra ngoài từ sớm, Tống Miên thu dọn hành lý, lặng lẽ kéo hành lý rời đi, không để lại lời nhắn nào cho hắn.
Trong một tuần dạy học tình nguyện, nhóm của bọn họ đi đến thị trấn W, một nơi khá nghèo khó. Tống Miên và một nữ sinh khác dạy tiếng Anh cho bọn trẻ, đó cũng chính là người bạn đầu tiên cô quen biết trong đời, cô ấy là một cô gái tốt bụng, hiền lành và rộng lượng, cô ấy còn giúp đỡ Tống Miên rất nhiều trong sinh hoạt thường ngày, giúp Tống Miên giảm bớt được cảm giác sợ hãi, rụt rè trong việc giao tiếp với người khác.
Cả tuần nay Tống Miên không hề chủ động liên lạc với Lục Thanh Hoài, ban đầu còn sợ hắn sẽ tức giận, nhưng đến ngày cuối cùng dạy tình nguyện cô đã ngồi trên xe để trở về hắn vẫn không gọi cho cô, đến một tin nhắn hắn cũng không gửi, một nỗi chua xót không tên, nỗi lo lắng trỗi dậy, không biết điều gì đang chờ đợi cô khi trở về.
Khi về đến nhà đã là nửa đêm, trong phòng tối đen như mực, trong bóng tối Tống Miên đi vào phóng của hai người, đầu giường bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào gương mặt dịu dàng pha chút mệt mỏi của Lục Thanh Hoài, cô cẩn thận vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh hắn, khiến Lục Thanh Hoài tỉnh giấc.
“A Nghiên, em về rồi.” Tống Miên xoa mặt hắn nhẹ giọng nói.
“Ừm, cũng muộn rồi, chúng ta ngủ đã.” Lục Thanh Hoài ôm cô vào lòng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mới một tuần đã gầy đi rất nhiều của cô, khản giọng nói.
“A Nghiên, ngủ ngon.” Tông Miên yên lặng gật đầu, nằm trong lồng ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn tiến vào giấc ngủ.
Sau khi cô nhắm mắt, Lục Thanh Hoài tắt đèn ngủ, đôi mắt tỉnh táo, dáng vẻ dịu dàng, cả người cả người rơi vào bóng tối vô tận, khóe môi cong lên, nhàn nhạt cười.
Bảo bối, ngủ ngon.
Mơ đẹp.