Một giấc ngủ này Tống Miên có cảm giác mình ngủ rất sâu cũng rất lâu, khi từ từ tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ, trong phòng chìm trong bóng tối không biết là ngày hay đêm.
Cô vươn tay muốn bóp trán thì lại phát hiện cổ tay nặng nề, hình như đã bị thứ gì đó cứng rắn lạnh như băng trói lại, cô sững sờ quay đầu xem, ánh mặt chạm đến xiềng xích to nặng khiến người ta sợ hãi chiếm chỗ hai cái trụ giường cùng hai cái còng tay màu bạc trên cổ tay mình thì đại não cô trở nên ông ông, thân thể lạnh đến cứng đờ, tay chân run lên, cứ như bị người ta bóp chặt cổ, sợ hãi đến mức không thể phát ra chút âm thanh nào, thậm chí đến hô hấp còn không nổi.
"Tỉnh rồi à? Em ngủ có ngon không?" Lục Thanh Hoài mở cửa phòng bưng một ly nước ấm vào, nhìn thấy người trên giường đã mở to mắt cứng đờ như một khối thi thể nhìn chằm chằm vào cổ tay mình thì hắn cười khẽ, ôn nhu dịu dàng lên tiếng hỏi han.
Tống Miên không nói lời nào mà chỉ kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi con ngươi sạch sẽ như ngọc lưu ly kia giờ phút này tràn đầy khó hiểu cùng không thể tin được.
"Sao lại không nói lời nào?" Lục Thanh Hoài ngồi xuống bên người cô, đặt nước lên tủ đầu giường rồi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, động tác mềm nhẹ vuốt thuận sợi tóc hỗn loạn của cô, lại nói: "Em ngủ có ngon không? Có mơ thấy anh không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vì sao vậy? A Nghiên, vì sao lại làm vậy?" Tống Miên cố nén sợ hãi cùng nước mắt, run giọng hỏi. Cô nhìn thứ trước mặt đến mức hô hấp không thuận, sống mũi cay cay, giọng điệu dày đặc bi thương cùng ủy khuất khiến tim người nghe đau như muốn vỡ vụn, vì sao? Vì sao chỉ ngủ một giấc tỉnh lại thì đã biến thành dáng vẻ này rồi?
“Vì sao anh lại làm vậy chẳng lẽ Miên Miên em không rõ sao?"
Lục Thanh Hoài hạ mắt, ngón tay thon dài lướt từ yết hầu cô xuống thân thể trần trụi, ngực, rốn, bụng, nó vẫn tiếp tục lướt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đùi nhỏ trắng trẻo của cô, tuy hành vi xâm lược rất dịu dàng nhưng lại khiến da đầu run lên, khiến cô sợ hãi rùng mình theo từng động tác, theo từng giây từng phút trôi qua. Hắn đánh vỡ đường phòng tuyến của cô, chờ cô nhịn không được sợ hãi đến rơi lệ mới dừng tầm mắt trên mặt cô một lần nữa, vuốt ve sườn mặt cô ôn nhu nói:
"Miên Miên, anh đã từng nói với em, em ở chỗ anh có được tự do tuyệt đối, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải biết phụ trách với việc mình làm, em phải gánh vác được hậu quả."
Động tác Lục Thanh Hoài khẽ dừng lại, vẻ mặt có chút lạnh tiếp tục nói:
"Anh cũng từng nói với em, quá tam ba bận, lại có lần kế tiếp thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em, anh sẽ nhốt em lại, anh sẽ trừng phạt em, Miên Miên, em đừng trách anh. Anh đã nói rõ hết mọi chuyện cho em trước rồi, đã nói hậu quả cho em nghe, đã cảnh cáo em, nhưng em vẫn lựa chọn làm vậy, điều đó có nghĩa là cái gì em cũng đều biết cả, em biết sau khi trở về thứ chờ đợi em là cái gì, nhưng em vẫn cố tình làm thế, em đang cố ý khiêu chiến điểm mấu chốt của anh phải không? Vậy tất cả những điều này đều là những gì em phải chịu, đây không phải đều do em cam tâm tình nguyện sao? Đây không phải đều là do em gieo gió gặt bão sao?"
"Cái gì?"
Tống Miên kinh ngạc nhìn người đàn ông dùng vẻ mặt ôn nhu, nụ cười ôn hòa nói ra những lời tàn nhẫn xấu xa, mỗi câu mỗi chữ đều như đao cắt khiến cô đau đến không nói nên lời, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cô không khỏi hoài nghi người trước mặt cô thật sự là Lục Thanh Hoài ư? Thật sự là thiếu niên dịu dàng trong sáng trong trí nhớ của cô ư?
"Kỳ thật có một chuyện anh vẫn không thể hiểu được, Miên Miên, em biết điểm mấu chốt của anh là gì, nhưng tại sao em biết rõ rồi mà vẫn cố phạm phải chứ? Vì sao lại không ngoan như vậy? Hay là nói, kỳ thật... Miên Miên, em có khuynh hướng thích bị ngược đãi, em muốn bị anh nhốt lại phải không?"
Lục Thanh Hoài cúi thấp người, khóe môi chứa ý cười, sóng mũi cao thẳng thân mật cọ lên mũi cô, gần như muốn dán lên môi cô mà nói chuyện.
Hắn sáp quá gần, sợi dây vẫn luôn buộc chặt trong đầu Tống Miên lập tức đứt đoạn, nước mắt cô như vỡ đê trào ra, cô quay đầu đi giãy dụa kịch liệt, chật vật mà tuyệt vọng hệt như một con thú nhỏ sắp chết, thét lên chói tai:
"Buông em ra, buông em ra... Anh không phải là A Nghiên, anh không phải là A Nghiên của em... A Nghiên sẽ không đối xử với em như vậy... Anh rốt cuộc là ai? Buông em ra, buông em ra đi mà..."
Toàn thân Tống Miên trần trụi bị xiềng xích nặng nề khóa ở trên giường, liều lĩnh giãy dụa, hai cổ tay trắng gầy cũng bị chà đến trầy da, máu thấm ra ngoài, hai đùi thì vẫn được tự do nên cô ra sức đá lung tung ở không trung từ chối sự đụng chạm của hắn.
Màu sắc trong đôi con ngươi của Lục Thanh Hoài trầm xuống, hắn trực tiếp ngồi lên người cô, ngăn chặn hai đùi khiến cô không thể nhúc nhích, đồng thời nửa người trên của cô cũng không thể sử dụng sức lực nữa, hệt như một con cừu trắng mặc người làm thịt. Hắn cười lạnh kéo bỏ khóa quần, tách hai chân cô ra động thân tiến vào, sau đó nắm lấy cằm cô ép cô phải nhìn thằng hắn, lãnh khốc mà tàn nhẫn nói:
"Sao anh lại không phải A Nghiên của em hử? Miên Miên, em nhìn anh cho kỹ này, anh vẫn luôn như thế này, từ trước tới giờ đều chưa hề thay đổi. Từ rất lâu rồi anh đã từng nói với em anh không phải người tốt, anh đã từng nhắc nhở em, cũng đã cho em cơ hội rời đi, nhưng mỗi một lần như thế đều bị chính em buông tha. Miên Miên, là em tự nguyện muốn ở bên cạnh anh, vì vậy hiện tại em đừng bày ra dáng vẻ bị lừa gạt, bị tổn thương, đau đớn nửa sống nửa chết như thế chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải... Anh không phải... Tránh ra đừng chạm vào em, A Nghiên, A Nghiên..." Tống Miên khóc đến tim phổi đau đớn, cả khuôn mặt đều là nước mắt, thân thể bị gậy thịt thô nóng mạnh mẽ đâm vào khiến cô đau đến phát run, động tác của hắn quả thực vừa thô bạo vừa dã man, hai người kỳ thật đều không cảm nhận được chút khoái cảm nào, chỉ có đau đớn bén nhọn hệt như kim đâm.
"Bảo bối, em vẫn không muốn tin phải không? Vậy xem ra anh ngụy trang nhiều năm như vậy cũng rất thành công nhỉ, khiến em yêu anh yêu đến mức này."
"Chỉ là nên đối mặt thì sớm hay muộn đều phải đối mặt thôi, hơn nữa em yêu cái người mà em gọi là "A Nghiên" như vậy, khiến anh vô cùng không vui. Em đã không chịu tin thì anh đây không ngại tự tay khiến bộ mặt giả dối của "A Nghiên" tốt đẹp nhất trong cảm nhận của em vỡ nát cho em xem."
Lục Thanh Hoài cười lạnh vỗ vỗ khuôn mặt cô, lạnh lùng lại tàn nhẫn nói:
"Miên Miên, em nghe đây, em cho là tại sao em vẫn luôn không có bạn? Vì sao từ khi bắt đầu học tiểu học đã bị mọi người cô lập? Vì sao lại bị bạo lực học đường vào năm lớp 11? Vì sao từ trước tới nay chú dì đều bất công như vậy? Những việc này em chưa từng hoài nghi qua sao? Những việc này xảy ra bởi vì anh châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Miên Miên không thích tôi kết bạn với những người khác ngoài em ấy" là có thể khiến mọi người chán ghét em, thù địch em. Anh chẳng qua chỉ là cố ý phát hiện chuyện Lý Nguyệt không cẩn thận đánh rơi vòng cổ trên mặt đất, cố ý chọn lúc không người bảo em trở về lấy vở, lại cố ý đúng lúc để người khác nhìn thấy em về lớp học. Anh từ nhỏ đến lớn đều cố ý cùng em học chung các lớp học phụ đạo, các lớp học năng khiếu, còn cố ý biểu hiện cực kỳ xuất sắc, rồi em cũng bị đưa ra so sánh càng lúc càng nhiều, cộng với tin đồn của giáo viên mới khiến ba mẹ em càng ngày càng thất vọng về em. Miên Miên, có thể nói tất cả những bi thảm mà em từng trải qua từ khi sinh ra đến nay hầu như đều do một tay anh gây ra, mà em sau vô số lần bị tổn thương, lại ôm ấp, tìm kiếm sự an ủi ở cái người là đầu sỏ chân chính, thế nào? Cảm thấy đáng châm chọc không? Còn yêu anh không?"
Tống Miên cứ như bị sét đánh, nghe đến hãi hùng khiếp vía, mắt trừng đến mức muốn nứt ra, cả người cứng đờ như tượng điêu khắc. Cô không biết phải làm ra phản ứng gì, theo bản năng cô không muốn tin tưởng việc này là do hắn làm, nhưng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chế nhạo của hắn căn bản không cho phép cô giả ngu, cũng không thể tìm lý do bào chữa cho hắn nữa. Hắn thừa nhận, thừa nhận toàn bộ, không phải là người khác nói xấu hắn, cũng không có hiểu lầm, không phải tin đồn thất thiệt, là do chính miệng hắn nói ra, chính miệng hắn nói từng câu từng chữ cho cô nghe.
Cô váng đầu hoa mắt, lần thứ hai hoài nghi người này thật sự là Lục Thanh Hoài sao? Người này thật sự không phải ác ma ư? Nhiều năm như vậy rốt cuộc cô đã yêu một người như thế nào vậy?