Lục Thanh Hoài cười lạnh gần như lâm vào trạng thái điên cuồng, rút dương vật từ trong âm đạo cô ra, nắm lấy cằm cô mạnh mẽ tách mở miệng cô, dương vật để trên cánh môi cô, động tác thô bạo dã man đút nó vào trong miệng cô nhanh chóng ra vào.
"Huhu không muốn... Không muốn... Buông ra huhu, cút đi..."
Miệng Tống Miên bị dương vật của hắn nhồi đến mức cực hạn, khóe miệng đã bị xé rách chảy ra tơ máu, hai má đau xót bị căng đến phình to. Cô nức nở, giọng nói cũng mơ hồ hệt như một con thú con bị dây thép trói chặt mà rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nước mắt đã chảy ướt cả khuôn mặt, nước miếng cũng từ cằm rơi xuống, cả người nhìn qua vô cùng chật vật.
Trên dương vật Lục Thanh Hoài dính đầy nước miếng của cô, còn mơ hồ dính chút tơ máu, hắn bóp hai má cô ép cô phải mở miệng ra, nhanh chóng lay động eo lưng, tàn phá bừa bãi không chút cố kỵ. Quy đầu to lớn nằm trên yết hầu cô khiến cô theo bản năng muốn nôn, nhưng hắn vẫn không chút kiêng dè liên tục đút vào sâu trong cổ họng, lông mu thô cứng đâm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến đỏ lên, mà dáng vẻ mảnh mai bất lực của cô càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Rốt cuộc hắn cũng đã xé nát cái mặt nạ dối trá lại ghê tởm này rồi, rốt cuộc cũng có thể phô bày bản chất thật sự của chính mình trước mặt cô, rốt cuộc nhìn thấy được những tốt đẹp đầy dối trá đó bị phát nát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt nạt cô, nhục nhã cô, thương tổn cô, khiến cô đau đớn, cuối cùng hắn cũng kéo được cô vào địa ngục rồi.
Rõ ràng ban đầu hắn chỉ là bị sự đơn thuần tốt đẹp của cô hấp dẫn mà muốn độc chiếm cô thôi, nhưng hiện tại hắn không rõ hắn là muốn bảo vệ cô, bảo vệ phần tốt đẹp trong cô, thứ mà hắn vĩnh vĩnh khuyết thiếu, hay là muốn phá hủy cô, biến cô trở thành một người giống mình nữa. Hắn chỉ là bị sự sạch sẽ đơn thuần của cô đâm đau thôi.
Hắn chỉ không cam lòng nhìn ánh mắt không biết vì sao vẫn luôn ấm áp cùng đơn thuần của cô, vì sao cô có thể sống sạch sẽ vui vẻ như vậy, vì sao trong thế giới cô không có chút u ám nào như thế, mà hắn từ nhỏ đã hoàn toàn là một kẻ hư hỏng cùng hung ác, tràn ngập ác ý cùng vặn vẹo, ngay cả cô cũng không thể chiếu sáng dù chỉ một góc nhỏ nội tâm âm u của hắn.
Hắn ghen tị cô đến phát điên, oán hận cô, nhưng lại không thể tự kiềm chế được bản thân mà bị cô hấp dẫn, yêu cô.
Mỗi khi nhìn thấy sự ỷ lại cùng tình yêu nồng nàn trong mắt cô, hắn chỉ muốn làm tổn thương cô, khiến cô đau đớn, cô yêu "hắn" càng sâu, càng ỷ lại hắn thì hắn lại càng muốn phá hủy cô. Trong nội tâm quay cuồng mâu thuẫn giữa hận cùng thích, oán hận cô vì sao lại không thích hắn mà lại thích cái dáng vẻ dối trá buồn nôn kia của hắn, nhưng hắn lại yêu cô, muốn cùng cô bị tình yêu điên cuồng nóng cháy này thiêu thành tro tàn.
Đồng thời hắn cũng muốn độc chiếm cô, muốn có được cô, thậm chí muốn tự tay giết cô, khiến cô chết đi trong lồng ngực hắn, như vậy cô mới xem như hoàn toàn thuộc về hắn. Nhưng vừa nghĩ làm vậy, cô sẽ không nhìn hắn, cũng không cười với hắn nữa thì lại có chút tiếc nuối.
Bởi vậy dần dà hắn càng thêm vặn vẹo bệnh hoạn, trong nội tâm luôn bí mật ẩn chứa một loại chờ mong cùng cùng hưng phấn quái dị, muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô sau khi cả thế giới của cô bị phá hủy.
Mà hiện tại hắn đã làm được rồi, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ, tâm như tro tàn của cô, khoái cảm vặn vẹo cùng hưng phấn toát ra từ đáy lòng hắn, khiến hắn run rẩy.
Hắn biết rõ không gì so với không biết và ngoan ngoãn nghe lời càng có thể phá hủy một người, cái gọi là nước ấm hầm ếch, một bên ôn nhu nói yêu cô, một bên bày ra mùi vàn cạm bẫy nuôi nhốt cô trong thế giới của chính mình, một bên cho cô ấm áp, một bên lại áp bức cùng quản lý chặt.
Nên là dáng vẻ này, tất cả đáng lẽ ra nên như vậy, bọn họ nên ở chung như thế, thương tổn đối phương, dây dưa chìm đắm trong yêu và hận, không chết không ngừng.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài đã hoàn toàn trở nên điên cuồng và bệnh hoạn, cố chấp mà vặn vẹo, khóe miệng tươi cười vừa bắt lấy tóc cô hung ác ấn vào dương vật dưới bụng mình, vừa thở dốc hung tợn nói:
"Miên Miên à, kỳ thật em không làm sai gì, nhưng lại làm sai tất cả. Chúng ta biến thành dáng vẻ như hiện tại thì em có thật sự vô tội không? Em có thật sự đáng thương không? Chẳng lẽ không phải do em cứ luôn dung túng anh, ngầm đồng ý những việc anh làm, thẳng đến khi mối quan hệ này hoàn toàn trở nên vặn vẹo đến mức không thể quay về được nữa sao? Anh đã cho em không biết bao nhiêu cơ hội, cũng đã nói cho em không biết bao nhiêu lời nhắc nhở, đến sau này anh thậm chí đã lười đến mức không ngụy trang trước mặt em nữa nhưng em vẫn yên lặng thừa nhận mà chưa bao giờ chịu phản kháng, mọi chuyện biến thành dáng vẻ như hiện tại còn không phải do em ngầm đồng ý sao?"
"Hơn nữa từ nhỏ em đã ỷ lại anh, em rất nhạy cảm, biết tìm lợi tránh hại, xem sự tồn tại của anh như cái phao cứu sinh, nhưng em hiểu rõ, anh dựa vào đâu mà phải luôn bảo vệ em, yêu thương em chứ? Nhất là sau khi chúng ta ở bên nhau, em lại càng thêm bất an, em sợ anh ở bên em không phải vì anh thật lòng thích em, sợ anh một lúc nào đó sẽ bỏ rơi em, cho nên em giao toàn bộ quyền chủ động cho anh, em đem sự ngoan ngoãn nghe lời cùng tự do xem như giao dịch mà đặt lên cán cân tiến hành vụ trao đổi đồng giá với anh, để đổi lấy cảm giác an toàn cũng tức là sự thoải mái trong lòng mà em cần. Em coi tình yêu như một cuộc giao dịch, thế những việc em đang làm hiện tại là gì vậy? Em chắc chắn là anh phản bội em, nhưng em vốn dĩ đã bán rẻ sự tự do của em rồi, hay nên nói là em chỉ luôn khôn khéo nịnh nọt thôi, nhưng chỉ cần là em thì thật ra cũng không sao cả, chỉ là hiện tại em lớn rồi, cánh cứng rồi, muốn bay đi, muốn lấy lại thứ đồ vốn đã thuộc về anh, dựa vào đâu chứ?"
"Còn có Miên Miên à, kỳ thật từ trước tới nay trong đoạn quan hệ này, em không phải người ở thế bị động, cũng chưa bao giờ bị vây ở thế yếu cả, bởi vì em vẫn luôn là người được yêu, em vốn có thể can đảm một chút, mạnh mẽ một chút, em có thể bảo vệ quyền lợi của chính mình, nhưng mà, em lại chính tay buông tha cho những cơ hội và quyền lợi đó, vậy thì em trách ai được đây chứ?"
Lục Thanh Hoài tăng nhanh tốc độ ra vào, cuối cùng thẳng lưng mạnh mẽ đâm sâu vào yết hầu của cô, tinh dịch tanh nồng phun đầy khoang miệng cô, hắn thở dài một hơi rút dương vật khỏi miệng cô, tinh dịch chảy xuống ướt đẫm cằm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên chưa bao giờ đáng thương lại thê thảm như vậy, cô khó chịu ho ra chất lỏng chưa kịp nuốt xuống khiến nó chảy ra hòa lẫn trong nước miếng, toàn thân cô trần trụi, bị làm nhục đến thê thảm, hình ảnh dâm loạn mà sa đọa, đôi mắt của cô sưng đỏ đáng thương tới cùng cực, cổ họng cũng đau tới mức không nói nên lời, cô yên lặng rơi lệ, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Lời hắn nói có sai không? Hình như cũng không hề sai, ban đầu cô chẳng lẽ từng thật sự sinh ra loại ý nghĩ đó với hắn ư? Cô không dám phủ nhận, chỉ là khi đó giữa bọn họ chỉ có giao dịch thôi sao? Cô không phải vì yêu hắn nên mới lo sợ mất đi hắn sao? Cũng không phải vì yêu hắn nên mới dễ dàng tha thứ, nhường nhịn cho đến bây giờ ư? Hơn nữa chỉ bởi vì những điều này mà cô xứng đáng bị đối xử như vậy sao?
Cô không biết vì sao bản thân mình lại phải chịu đựng những thứ này, vì sao cô vẫn muốn sống, là lỗi của cô, cô thật sự sai rồi, cô tình nguyện dùng cái chết để chuộc tội, cho nên giết cô đi, giết chết cô đi, thật sự khó chịu quá, làm ơn, Lục Thanh Hoài, buông tha cho cô đi mà...
Mà Lục Thành Hoài không biết độc thoại trong nội tâm của cô, hoặc có lẽ hắn cũng biết, cho nên hắn mới càng thêm hưng phấn.
Hắn một lần nữa tách hai đùi Tống Miên ra đâm vào, hưởng thụ hương vị tuyệt vời của sự giao hợp xác thịt, sau đó tiếp tục nói:
"Lại nói tiếp, Miên Miên, anh làm vậy có thật sự sai không? Những người bạn cùng lớp đó nếu thật sự muốn làm bạn với em thì sao lại dễ dàng tin lời anh nói như vậy chứ? Vì sao lại dễ dàng bị khiêu khích rồi tự mình muốn cô lập em, bắt nạt em, tràn đầy ý xấu với em như vậy? Người ta thường nói cha mẹ luôn là người yêu thương con mình nhất trên đời nhưng tại sao ba mẹ em từ trước đến nay chưa từng kiên nhẫn với em, bọn họ không tin tưởng em, không thương em, bất công một cách trắng trợn, chưa bao giờ lo lắng cho cảm nhận của em, không cần biết đúng hay sai đã chỉ trích và nhục mạ em, họ còn có thói quen hạ thấp thành tựu mà em nhận được, không thèm nhìn tới sự cố gắng của em mà khinh thường thành tựu đó. Anh chẳng qua chỉ là biết thời biết biết giúp em nhận rõ bộ mặt thật của những người này, trước tiên giúp em tránh xa một ít nguy hiểm mà em phải trải qua, giúp em ít gặp những chuyện khiến bị thương, đau lòng hơn, anh đã làm gì sai chứ?"
"Ừm, anh đúng, là em sai, cho nên em cầu xin anh, anh buông tha cho em đi, Lục Thanh Hoài, anh buông tha cho em đi được không? Em thật lòng...thật lòng cầu xin anh..."
Nước mắt lấp lánh trong mắt Tống Miên rưng rưng không rơi xuống, cô lâm vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng, cầu xin hắn, cầu xin hắn từng lần từng lần một, cô không hề hận, cũng không hề yêu, chỉ có nước mắt chảy mãi không dứt, trái tim đau khổ như muốn chết đi, làm ơn, buông tha cho cô đi mà.
"Buông tha cho em? Dựa vào đâu chứ?"
Lục Thanh Hoài cười khẽ, ngón tay chà sát mi mắt khóc đến ướt át đỏ lên của cô, giọng nói ấm áp:
"Từ ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau em đã đáp ứng anh, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, tuyệt đối không bao giờ tách ra, em cũng vĩnh viễn không rời khỏi anh, lần trước ở phòng âm nhạc anh đã cho em một cơ hội, là do em chủ động buông tha nó thôi, cho nên, muốn anh buông tha cho em? Trừ khi em chết."
"Không, cho dù em chết anh cũng sẽ không buông tha cho em, em chết thì tro cốt của em cũng là của anh, cho nên Miên Miên à, đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi anh, cho dù em chết, anh biến thành quỷ cũng phải tìm được em lôi em cùng xuống địa ngục."
Lục Thanh Hoài dừng một chút lại ôn nhu dịu dàng bổ sung một câu như thế, đồng thời một lần nữa bắn ra trong cơ thể cô.
Mi mắt Tống Miên run rẩy rồi chậm rãi nhắm lại, nước mắt từ khóe mắt chảy ra thấm ướt tóc mai.
Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với chuyện nói ra một vài câu hứa hẹn với cô như thế rồi, vì sao hắn lại hỏi nếu hắn không phải người như cô nghĩ thì cô có rời bỏ hắn không, giờ thì cô đã hiểu hết rồi, nhưng tất cả đều đã muộn. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, cô chỉ biết mặt trời của cô sẽ không bao giờ mọc lên lần nào nữa, cô chỉ biết là, cô là một bước rơi vào vực sâu, từ nay về sau muôn đời không thể trở lại được.