Hắn thực sự không thích tình cảm của mình bị người khác nghi ngờ như vậy, đặc biệt người đó còn là Tống Miên.
Nhưng nhìn thấy Tống Miên đã bắt đầu sợ hãi với vẻ mặt lạnh lùng của hắn, hắn chỉ đành tiếp tục nở nụ cười dịu dàng.
Hắn có hơi bất lực nói: “Bé cưng, em nhớ cho rõ này…”
“Anh yêu em và sẽ mãi mãi yêu em là việc duy nhất em vĩnh viễn không cần phải nghi ngờ.”
“Với lại…” Lục Thanh Hoài cúi người xuống, tay đặt lên vai cô, đối diện với tầm mắt của cô, hắn dừng lại rồi tiếp tục nói: “Anh đã nói rồi Miên Miên, chênh lệch giữa chúng ta không phải là đang kéo rộng ra, mà là đang thu nhỏ lại, bởi vì mỗi bước của anh đều là đang đi về phía em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viền mắt Tống Miên cay cay, cô rung động bởi những lời nói của hắn.
Chỉ có ở bên hắn, giá trị của cô mới có thể được khẳng định, có thể cảm nhận được bản thân cũng là một người đáng để được yêu.
Tống Miên không muốn khóc, lại tiếp tục chủ động ôm lấy Lục Thanh Hoài lần nữa.
Cô úp mặt vào lồng ngực hắn, thì thầm: “Em cũng yêu anh, A Nghiên.”
“Anh cũng yêu em, chỉ yêu em và sẽ yêu em mãi thôi.”
Lục Thanh Hoài ôm lấy cô, trong mắt hiện lên nét cười khó thấy, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn, chính là tiếng thở dài mãn nguyện.
Chim mỏi trở về rừng, hắn mới chính là nơi trở về cuối cùng và là chỗ dựa mãi mãi của cô.
Giống như cô, người được ngâm trong hũ mật, vĩnh viễn được bảo vệ trong khu vực an toàn của hắn, cho dù có một ngày hắn thật sự thả cô đi, vứt cô vào xã hội mà mỗi người gọi là đang theo đuổi bình đẳng nhưng vẫn là ỷ mạnh hiếp yếu thì cô ắt hẳn sẽ là người bị loại bỏ.
Bởi vì khả năng phục hồi tâm lý, chịu đựng áp lực cùng với khả năng gặp khó khăn của cô vốn dĩ đã không vượt qua được.
Thêm vào nữa, từ tiểu học cho đến hiện tại có lẽ là theo bản năng hoặc là bị dụ dỗ mà cô lại phụ thuộc quá mức vào hắn, tất cả đều dựa theo suy nghĩ của hắn mà tiến tới, đến nỗi cô gần như mất đi toàn bộ tư duy phản biện…
Vậy nên chỉ là vấn đề thời gian, hắn chỉ cần chờ đợi, chờ cô lại lần nữa trở về vòng tay của hắn, yếu đuối bất lực mà tìm kiếm sự xoa dịu từ phía hắn.
“Bé cưng, anh hứa với em, anh mãi mãi sẽ không rời xa em, vậy còn em thì sao?”
“Không phải em cũng nên hứa rằng cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng tuyệt đối sẽ không rời xa anh, sẽ không phản bội lại anh hay sao?”
Lục Thanh Hoài đang ôm cô, lực ôm không hiểu sao có hơi lớn, thắt chặt lấy cô nên thấy hơi đau, nhưng cô không hề phản kháng, trái lại càng ôm chặt lấy hắn.
Lục Thanh Hoài hôn lên đỉnh đầu cô, ánh mắt lại phấn khích điên cuồng mà trước giờ chưa từng có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn giống như một con thú hoang sẵn sàng chờ đợi thời cơ bộc phát ở trong góc tối.
Hắn kiên nhẫn chờ con mồi của mình rơi vào bẫy, chủ động tiến vào lồng giam của hắn.
Lục Thanh Hoài dán mắt nhìn cô, ánh mắt dần trở nên có hơi cố chấp.
Hắn nghĩ, không vào thiên đường thì xuống địa ngục, dù là ở đâu, hắn đều muốn lôi cô theo.
Một giây, hai giây, ba giây…
Hắn chờ cô tự mình nói ra câu nói đó, nói ra lời hứa của chính cô.
Hắn đang đợi thiếu nữ ngây thơ không hề hay biết từng bước đi lên bệ thờ hiến tế, chủ động hiến dâng bản thân.
Nhưng Tống Miên cũng không để hắn thất vọng, cô mở miệng, giọng nói run run nhưng vẫn kiên quyết nói ra: “A Nghiên, em hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì em nhất định sẽ không rời xa anh, tuyệt đối sẽ không phản bội lại anh.”
Khế ước đã đạt được, số mệnh bắt đầu chuyển động, sự trói buộc giữa bọn họ cũng chẳng thể nào cắt đứt được nữa.
Tâm hồn phấn khích của Lục Thanh Hoài đang run rẩy, hắn điên dại giống như khát khao muốn cướp đoạt và chiếm giữ.
Không đủ, không hề đủ…
Ôm nhau không đủ, hôn môi không đủ, làm tình cũng không đủ.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chiếm lấy cô hoàn toàn?
Ánh mắt Lục Thanh Hoài đã không còn sáng như lúc thường nữa.
Trạng thái hưng phấn đến phát điên mà mắt thường có thể thấy rõ được của hắn, cố gắng hết sức mới đè nén được hết suy nghĩ một cách điên rồ.
Hắn kiềm chế, chạm vào môi cô bằng ngón cái, nhẹ nhàng hôn lên giống như sợ mạo phạm hay gây khó chịu đến vị thần của mình.
Hắn sát lại gần một cách nhẹ nhàng, giọng nói hiền dịu nhưng đến cùng lại có hơi hiện rõ vẻ âm u đáng sợ: “Bé cưng, em phải làm đúng như những gì đã hứa, nếu không thì…”
Anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.
Chúng ta, đến chết cũng không ngừng.