Sau khi, Mạnh Viễn đi ra từ sảnh của đại học luật thì bắt gặp hình ảnh làm cậu ấy nhớ cả đời.
Tống Miên đang ngồi xổm dưới một gốc cây, nhìn một cái cây giống cây dương sĩ mọc ra từ một khe đất, không cao bằng bắp chân, thân to bằng chiếc đũa, nhưng cành lá xum xuê, tràn đầy sức sống, cô tò mò dùng ngón tay tay nghịch nghịch.
Cô mặc áo cộc tay màu trắng đơn giản cùng quần jean đã bạc màu, buộc tóc đuôi ngựa, gò má hơi gầy nhưng hai mắt rất có sức sống.
Cô nghiêng đầu, khuôn mặt có hơi mệt mỏi nhưng lại giống như được cái cây an ủi. Trên mặt vô thức xuất hiện ý cười, bộ dáng dịu dàng ấm áp, chính sự dịu dàng này khiến cậu ấy rung động vì cô.
Cậu ấy lấy ra một cái điện thoại cũ, giống như là cất giữ một bí mật không ai biết, lén lút chụp một tấm ảnh, nội tâm vô cùng trân quý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cất điện thoại đi, cậu ấy nhìn về phía Tống Miên.
“Tống Miên.” Cậu ấy gọi tên cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại có một sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Tống Miên ngẩng đầu, nhìn cậu ấy, trên mặt nở một nụ cười: “Tiểu Viễn, em đã khỏe rồi?”
Mạnh Viễn gật gật đầu, Tống Miên đi về phía cậu ấy.
Tầm nửa cuối tháng tám, mặt trời chói chang gay gắt, trên trán cậu ấy không ngừng đổ mồ hôi.
Tống Miên đưa cho cậu ấy một tờ khăn giấy để Mạnh Viễn lau mồ hôi nhưng cậu ấy lại lắc lắc đầu, tùy ý xoa xoa cánh tay, đưa tay lau trán, híp mắt nhìn về mặt trời nhớ lại chuyện trước kia.
Tống Miên tới Mạnh trại từ ba năm trước, một thôn nổi tiếng khó khăn.
Theo lời người khác kể lại, lúc cô tới đây trên người không có bất cứ cái gì, không có tiền, không có điện thoại, cũng không chứng minh thư, không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, không ai biết cô từ đâu tới, cũng không biết cô muốn đi đâu.
Trong thôn có người thấy cô đáng thương nên đã cho cô ở nhờ một đêm, từ đó thôn nhỏ này đã có thêm một cô giáo.
Trong thôn chỉ có một căn nhà rách nát, không thể gọi là phòng học.
Nóc nhà bị mưa dột, cửa sổ bị gió lùa, trên mặt đất là nền xi-măng gồ ghề lồi lõm. Mỗi khi trời mưa dưới sàn nhà phòng học đều ngập nước, nhưng mà trong hoàn cảnh như vậy lại có hơn ba mươi đứa trẻ chen đầy phòng học. Năm trước trong thôn có hơi dư dả một chút, thôn trưởng cũng rất coi trọng giáo dục vì vậy đã xây một trường học.
Tống Miên ở lại thôn, trở thành một trong ba thầy cô giáo trong trường học, cô dạy cả ngữ văn lẫn toán học, sau đó còn dạy bọn nhỏ học 26 chữ cái tiếng Anh, , một số câu giao tiếp đơn giản, một lần dạy chính là dạy ba năm.
Lần đầu tiên Mạnh Viễn nhìn thấy Tống Miên vào năm 15 tuổi, khi đó cậu ấy rất chán ghét Tống Miên, luôn cảm thấy cô giống một tiểu thư yếu đuối, chưa bao giờ chịu khổ. Hơn nữa có lẽ sẽ giống những giáo viên tình nguyện khác, tới đây dạy chỉ là vì lấy tiếng, hơn nữa cũng không chịu được khổ mà mấy ngày sau lại rời đi.
Nhưng Tống Miên đã khiến mọi người phải nhìn cô bằng con mắt khác, tuy cô không giỏi giao tiếp, hướng nội, dễ xấu hổ. Thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nhưng lại là người thức khuya dậy sớm, luôn tận chức tận trách với mỗi một học sinh, từ sinh hoạt đến học tập, cho tới các phương diện tâm lý học sinh đều tinh tế tỉ mỉ.
Hơn nữa chuyện làm cậu ấy xúc động là vào năm 15 tuổi, cậu ấy trở thành người duy nhất trong thôn thi đậu trường cấp ba trọng điểm trên huyện. Nếu cậu ấy đi ra ngoài học tập, thì sẽ không có ai chăm sóc em gái Mạnh Nam. Tống Miên biết cậu ấy băn khoăn nên đã chủ động tìm cậu ấy. Cô nói cậu ấy không cần lo lắng, cậu ấy chỉ cần học tập thật tốt, còn sẽ ở đây chăm sóc cho em gái cậu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa sau đó, một lần khi cậu ấy được nghỉ phép về nhà, nghe người khác nói mấy ngày trước em gái cậu ấy hơn nửa đêm đột nhiên phát sốt, là Tống Miên đưa em gái cậu ấy đến bệnh viện trên huyện, còn chăm sóc cả đêm.
Rốt cuộc Mạnh Viễn cũng đã hiểu vì sao những người khác đều tôn trọng và thích cô, gọi cô là cô giáo Tống, chị Tống, thậm chí còn gọi cô là mẹ Tống.
Có một số người tốt trong làng muốn đưa cô về nhà nhưng cô luôn trầm mặc, lắc lắc đầu cười nói cô rất thích nơi này, muốn luôn luôn sống ở nơi này, muốn luôn được ở bên cạnh chăm sóc cho học sinh của cô.
Tuy Tống Miên lớn hơn cậu ấy năm tuổi, nhưng nhiều năm như vậy cậu ấy chưa bao giờ gọi cô một tiếng cô giáo Tống, cũng chưa từng gọi một tiếng chị, cậu ấy không thường gọi cô, lúc gọi cô cũng là gọi thẳng tên, Tống Miên cũng không thèm để ý, cô chỉ là gọi cậu ấy là Tiểu Viễn..
Cậu ấy biết trong lòng cô mình cùng những người khác không có gì khác nhau, cô đối đối xử với mọi người đều bình đẳng, chỉ là cô chăm sóc em gái cậu ấy nhiều hơn. Lần này cậu ấy thi đậu đại học C, bởi vì trong thôn chỉ có duy nhất một học sinh thi đỗ, nên cô tới đưa cậu ấy cũng là nhiệm vụ trưởng thôn giao cho, nhưng là Tống Miên đối với cậu ấy…
“Tiểu Viễn?” Thấy cậu ấy ngẩn người có hơi lâu, Tống Miên gọi một tiếng.
“Ừm.” Mạnh Viễn lấy lại tinh thần nhìn cô nói: “Đi tìm ký túc xá trước, đợi em cất đồ vật đi sau đó lại đưa chị đi dạo ở vườn trường.”
“Không cần, ký túc xá của nam ở bên kia, đợi em đến đó chị sẽ quay về.” Tống Miên dịu dàng nói.
Mạnh Viễn nhất thời không ý thức được có cái gì không đúng, sao cô lại biết ký túc xá nam ở đó mà là bị nửa câu sau của cô cướp đi sự chú ý, cậu ấy theo bản năng nhăn mi nói: “Gấp như vậy làm gì? Học sinh đã có cô Lý chăm sóc.”
“Không phải cái này, nơi này ở xa, ngồi xe buýt nhanh nhất phải mất một ngày, trên đường còn phải chuyển xe, xe còn rất ít, nếu về trể sợ là lỡ chuyến mất.” Tống Miên nhẹ nhàng giải thích.
Mạnh Viễn biết được những gì cô nói đều là sự thật, hơn nữa cô có không chứng minh thư, không ngồi được tàu hỏa, cậu ấy trầm mặc không có nói nữa.
Hai người cùng đi đến dưới tầng ký túc xá nam, Mạnh Viễn nói cô chờ cậu ấy một lát, cậu ấy sẽ đưa cô ra nhà ga, Tống Miên kiên trì nói không cần.
Cô rất cố chấp, cậu ấy cũng rất cố chấp, nhưng sự cố chấp của cậu ấy ở trước mặt cô luôn không chịu nổi một kích vì cô luôn biểu hiện giống một người bề trên, cô đối mặt với cậu ấy luôn giống như đang đứng trước mặt em trai nhỏ, luôn khiến cậu ấy cảm thấy có một loại áp lực vô hình, còn có một cảm giác vô lực.
Cuối cùng cậu ấy chỉ có thể nói một câu chú ý an toàn, về đến nhà thì lập tức gọi điện báo an toàn.
Tống Miên mỉm cười gật gật đầu, vẫy tay với cậu ấy, xoay người rời khỏi đó.
Mạnh Viễn đứng đó nhìn cô, đến tận khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất không thấy, mới hít sâu rồi thở ra một hơi dọn hành lý lên lầu.
Tống Miên dừng lại ở góc của kí túc xá, không ai biết cô quay lại, đứng trong khuôn viên trường, tay cô đều run rẩy.
Nghỉ hè ba năm trước, Lục Thanh Hoài giam cầm cô gần nửa tháng. Cuối cùng có một ngày, Lục Thanh Hoài nói biểu hiện gần nhất của cô rất tốt nên đã đại phát từ bi cởi còng tay trên tay cô ra.
Cô không chạy trốn ngay lập tức, mà chờ hắn buông lỏng cảnh giác cho rằng cô đã hoàn toàn bị thuần phục, không nhốt cô mấy ngày liền. Đến khi nhân lúc hắn ra ngoài làm việc, chạy thoát khỏi đó.