Cô vội vàng trốn đi, không mang theo cái gì, di động, thẻ ngân hàng, chứng minh thư cũng chưa mang, đến tiền cũng là cô đi vay của những người tốt bụng.
Cô trốn đi xong mới phát hiện mình không biết đi đâu, nhà mình, không ai hoan nghênh cô, hơn nữa hắn sẽ lừa gạt cha mẹ, bắt cô trở về, cho nên cô tính toán sẽ đi dạy ở thôn nhỏ kia, nhưng trời xui đất khiến chạy đến nhầm chỗ, cuối cùng lại dạy ở chỗ gần thôn Mạnh trại bần cùng lạc hậu, hành động này thật ra vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc ấy đầu óc cô nóng lên, may mà những người gặp được đều là người tốt, từ ấy vẫn luôn ở Mạnh trại.
Lần này Tống Miên luôn có dự cảm không lành, vô cớ sợ hãi.
Cô sợ Lục Thanh Hoài, thật sự sợ đến tận xương tủy, cô vẫn luôn sợ bị hắn lần nữa bắt về, hắn chắc chắn sẽ rất tức giận, thậm chí cô còn hoài nghi hắn có thể giết chính mình hay không, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn không dám đặt chân đến thành phố B, cũng là bởi vì sợ gặp lại hắn.
Tuy sau ba năm, Lục Thanh Hoài sớm đã tốt nghiệp, khả năng gặp được hắn ở đại học C có lẽ sẽ rất nhỏ, hơn nữa nói không chừng hắn đã khác tìm được người yêu mới, đã quên cô từ lâu, nhưng cô thật sự không muốn gây rắc rối, vội vàng đi về đến nhà ga.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên cúi đầu nhanh chóng đi phía trước, đột nhiên không cẩn thận đụng vào một người, nghe thấy một giọng nữ hét lên một tiếng.
Cô hốt hoảng ngẩng đầu nói xin lỗi, nhưng khi tầm mắt cô rơi vào người mặc vest giày da cao lớn quen thuộc bên cạnh cô gái kia, cảm giác sợ hãi làm trái tim cô ngừng đập trong giây lát.
Rõ ràng là ngày hè chói chang, cô lại cảm giác mình dường như đi vào hầm băng, sợ hãi đến mức hàm đều run lên.
Cô muốn chạy đi, nhưng giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài, thật sự là hắn.
Lục Thanh Hoài không chú ý tới cô chỉ nhìn em họ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cẩn thận một chút, nhìn đường.”
Lục Doanh đau đến nhe răng trợn mắt, xoa trán, nhìn người đối diện, bất ngờ gọi ra tiếng: “Miên, chị Miên Miên?”
Lục Thanh Hoài nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn về phía người đối diện, Tống Miên ở đối diện kinh ngạc và sợ hãi đến mức muốn khóc, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện nỗi hận giống như muốn xé rách cô, muốn rút gân uống máu lột da róc xương cô.
“Tống Miên?”
Lục Thanh Hoài tiến lên một bước nắm lấy cổ tay của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, môi mỏng hé mở, mang theo ý tứ dò hỏi, hờ hững đè nén cùng khắc chế, hắn nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Tống Miên há miệng thở dốc nhưng lại không nói ra một từ nào, giống như cô bị đánh mất khả năng nói chuyện cùng năng lực tự hỏi, ngơ ngác nhìn Lục Thanh Hoài.
Bộ dáng hắn thay đổi, gương mặt hơi gầy, trên mặt trắng bệch, lộ vẻ ốm yếu, mặt mày cũng trở nên sắc bén, lạnh nhạt hơn, không còn ôn hòa giống như trước kia, mày rất sâu, hẳn là do thói quen nhíu mày gây ra.
Mà đôi mắt hắn lúc này tràn đầy hận ý cùng lệ khí trần trụi đồng thời lại chứa đầy khao khát khắc sâu, cô chỉ nhìn một cái thì không dám nhìn tiếp.
Cô hoảng hốt dời tầm mắt, nước mắt trong giây lát trào ra, cô biết cô xong rồi.
Cô cúi đầu giống như muốn chui xuống đất, cắn chặt môi, run rẩy suy nghĩ muốn tránh khỏi tay Lục Thanh Hoài, nhưng hắn giống như kìm sắt nắm chặt cổ tay của cô, lực độ lớn đến mức như muốn bóp nát cổ tay của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh họ, là chị dâu, thật sự là chị dâu, là chị Miên Miên!” Lục Doanh không biết dòng chảy ngầm hai người, cũng không biết hai người đang xích mích, hưng phấn nhảy dựng lên.
Cô ấy vẫn luôn biết sự tồn tại của Tống Miên, nhưng vào ba năm trước, Tống Miên đột nhiên biến mất. Sau đó Lục Thanh Hoài giống như bị điên, từ đó về sau, không ai dám nhắc tới Tống Miên ở trước mặt hắn.
Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm Tống Miên, cái ánh mắt âm trầm tàn nhẫn này, Lục Doanh chỉ nhìn đã cảm thấy sợ hãi, cô ấy vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Lục Thanh Hoài vươn tay về phía Tô Thừa, lạnh lùng nói: “Chìa khóa.”
Tô Thừa đưa chìa khóa xe cho hắn cung kính nói một tiếng: “ Ngài Lục.”
“Anh đưa Lục Doanh đi báo danh.” Lục Thanh Hoài lạnh nhạt nói một tiếng, sau đó kéo Tống Miên ra ngoài.
“Vâng, ngài Lục.”
“Không muốn, em không muốn đi theo anh, Lục Thanh Hoài anh buông em ra…”
Giọng Tống Miên đã mang theo âm điệu khóc nức nở, cô sợ hãi, điên cuồng chống cự, thậm chí nắm tay Lục Doanh coi cô như cọng rơm cứu mạng, cô khóc lóc cầu xin:
“Doanh Doanh giúp chị với, cầu xin em giúp chị… Chị không muốn… Không muốn đi cùng hắn… Hu hu, cứu chị, cứu chị… Hắn sẽ giết chị, thật sự sẽ giết chị… Hu hu, Doanh Doanh cầu xin em cứu chị với…”
Biểu cảm của Lục Doanh kỳ quặc, sắc mặt anh họ càng thêm âm trầm khó coi, cô ấy không biết nên làm cái gì, cô ấy vẫn luôn rất người anh họ này, hơn nữa xung quanh đã có người đang nhìn bọn họ, cô ấy chỉ đành an ủi:
“Sẽ không đâu chị Miên Miên, anh họ em, anh ấy rất nhớ chị, chị không biết đâu, lúc chị biến mất…”
“Giết em?” Không đợi Lục Doanh nói hết, Lục Thanh Hoài đã cười lạnh nói:
“Tống Miên em dám phản bội anh như vậy, giết chết em đã rất nhẹ nhàng, chờ đi, anh sẽ tra tấn em đến sống không bằng chết, ba năm này chỉ vì sai lầm của em, anh đã chịu tra tấn như thế nào, anh nhất định phải bắt em chịu sự tra tấn đó, đòi cả gốc lẫn lãi mới xong.”
Lục Thanh Hoài bẻ từng ngón tay đang nắm lấy cánh tay Lục Doanh, ôm ngang cô, bế lên đi nhanh ra ngoài.
Vẻ mặt Tống Miên tuyệt vọng, cô khó khăn lắm mới thoát khỏi, cô tuyệt đối không muốn quay trở lại nhà giam địa ngục kia.
Cô ở trong lồng ngực hắn giãy dụa kịch liệt, xô đẩy nhưng không cách nào lay chuyển được hắn nửa phần. Tuy sắc mặt hắn giống như sinh bệnh, nhưng thân thể cường tráng cứng rắn hơn mấy năm trước rất nhiều. Bây giờ cô gầy yếu giống như một tờ giấy, cả người không có mấy lạng thịt bế lên không có chút gánh nặng nào.
“Em không muốn đi theo anh… Lục Thanh Hoài em biết sai rồi, lúc trước em không nên trêu chọc anh, anh buông em ra, anh buông tha em đi… Em cầu xin anh, anh thả em đi đi, được không?”
Lục Thanh Hoài một chữ chưa nói, lập tức ôm cô đến xe của hắn dưới gara, thô bạo ném cô lên ghế phụ.
“Buông tha em?” Hắn một tay đặt trên lưng ghế, một tay bóp cằm cô, nhìn cô khóc đến mức hai mắt đỏ lên, nở một nụ cười, nụ cười điên cuồng, lại bất thường nói:
“Tống Miên em dám biến mất ba năm sau đó lại đột nhiên xuất hiện? Em cho rằng tại sao em còn có thể tồn tại trên thế giới này, có thể gặp lại anh? Nhưng mà vì một câu ‘sống phải thấy người chết phải thấy xác’, cho dù em có chết, biến thành tro cốt anh đều phải tìm thấy em, đời đời kiếp kiếp, cùng trời cuối đất, hóa thành lệ quỷ anh cũng phải quấn lấy em. Anh chính là muốn em vĩnh thế không được an bình. Muốn anh buông tha em? Miên Miên em nằm mơ! Ba năm thì thế nào, ba mươi năm thì như thế nào, em có thể chạy có thể trốn, nhưng một khi em bị anh bắt được…”
Lục Thanh Hoài dừng một chút, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, ý cười lạnh băng đáng sợ, gần như dữ tợn. Hắn cười lạnh vỗ vỗ mặt cô, dùng ngữ khí âm trầm quỷ dị làm người ta tê dại, dịu dàng thấp giọng nói:
“Bé cưng, em còn sống, anh còn có vô số loại biện pháp để trừng phạt em, em đã chết anh cũng có thể trừng phạt em, hãm hiếp, đánh xác chết, cho dù em thành ma, anh cũng sẽ không để em được an bình. Tống Miên, em phản bội anh nên sự trừng phạt là điều không thể thiếu. Từ nơi này đến chung cư mất mười phút đi xe, anh cho em thời gian mười phút, em tốt nhất nên cho anh một lời giải thích hoàn mỹ, nếu không, em liền chờ chết đi Tống Miên.”
Cửa xe bị đập thật mạnh, thân thể Tống Miên theo tiếng cửa xe vang lên đột nhiên sững sờ, cô đã khóc đến mất tiếng.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Lục Thanh Hoài hắn điên rồi, thật sự điên rồi.