Lục Thanh Hoài đè thấp thân mình để sát vào cô, ngữ khí nhu hòa trầm thấp nói chuyện, hôn lên môi cô nụ hôn đầu tiên từ sau khi gặp lại, nhẹ nhàng như lông chim lướt qua, hôn lên đôi môi đã bị cô cắn nát toát ra mùi máu tươi.
"Nhưng mà em không nợ gì anh cả, Lục Thanh Hoài em không nợ anh... Từ trước đến nay đều là anh tổn thương em, là anh nói toàn bộ những tai họa mà em gặp phải đều do anh ban tặng, là do anh vẫn luôn dạy dỗ những tư tưởng dị dạng vặn vẹo đó cho em, là anh đã giam em lại, hạn chế tự do của em... Rõ ràng toàn là do anh sai, em không nợ gì anh cả..."
Vành mắt Tống Miên đỏ lên, trong mắt thoáng qua một tầng nước mắt, tủi thân lại khó hiểu lên án hắn, cô đang khổ sở muốn chết rồi, chẳng qua là do cô yêu hắn thôi, tại vì sao cô lại phải chịu đựng những chuyện như vậy? Rõ ràng cô mới là người bị hại, vì sao hắn lại luôn đặt mình trong vị trí người bị hại để ép buộc cô, cưỡng hiếp cô, không ngừng bắt cô phải nhận lấy cái gọi là tổn thương và "trừng phạt"?
"Em không nợ anh? Bé con, xem ra em vẫn chưa biết bản thân mình đã sai ở chỗ nào."
Lục Thanh Hoài hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, thay đổi tư thế áp người xuống, kéo chân cô lên gấp lại đè ở trước ngực cô, đẩy hông xuống cắm sâu dục vọng của mình vào, từ trên cao nhìn xuống cô, thái độ thong thả ung dung gần như lạnh nhạt khắc nghiệt nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lúc trước anh đã nói rất rõ ràng, từ khi chúng ta bắt đầu yêu đương đã vặn vẹo không bình thường, ngay từ lúc bắt đầu em đã không có tự do rồi, em bán đứng sự tự do và ngoan ngoãn của mình cho anh, để nhận được sự che chở và yêu thương từ anh, đây là chuyện mà cả hai chúng ta đều biết rõ trong lòng không vạch trần ra, cho nên sau này em đủ lông đủ cánh rồi, muốn lấy lại mọi thứ của em từ chỗ anh, muốn lấy lại sự tự do của em, chuyện này rõ ràng là em muốn phản bội, đây là do em sai."
"Em có vô số lần vô số cơ hội để phản bác yêu cầu của anh, có thể đổi ý, thậm chí anh đã tự mình đưa cho em cơ hội để em rời khỏi anh, nhưng bởi vì em quá yếu đuối và tham lam, em đã từ chối, đây là do em sai."
"Anh đã nói rõ với em không nên làm một số chuyện, nếu phản bội anh, em sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, nhưng em vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, luôn thích khiêu khích anh, khiêu chiến với điểm mấu chốt của anh, đây là do em sai."
"Cuối cùng, em dám chạy trốn khỏi anh, biến mất ba năm, sạch sẽ không thấy bóng dáng, không biết sống chết, đây là do em sai."
Lục Thanh Hoài bóp cằm cô ép cô nhìn lên mình, gằn từng chữ một, hung ác nói: "Tống Miên, em đã vô số lần làm ra quyết định ngu xuẩn, dẫm lên vết xe đổ hết lần này đến lần khác, đây toàn là chuyện mà em xứng đáng nhận lấy, em vĩnh viễn không biết nghe lời, vĩnh viễn không học được cách ngoan hơn một chút, vĩnh viễn cũng không nhận được bài học. Cho nên, em bị lưu lạc biến thành bộ dạng như hiện tại cũng là do em xứng đáng nhận lấy, là do em đáng bị như vậy em có hiểu không? Em đừng đi than trách người khác cũng đừng đi trách mắng anh."
"Cút ngay, a, cút ngay..."
Tống Miên không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào hắn đến nỗi khóe mắt giống như muốn nứt ra, hoàn toàn mất đi khống chế muốn nổ tung ra.
Cô giãy giụa làm xiềng xích lắc lư kêu leng keng, nâng chân lên dùng sức đá thẳng vào bụng hắn.
Lục Thanh Hoài nhất thời không đề phòng, chỗ dạ dày bị đạp vào co rút đau đớn, hắn đau đến nỗi hít hà một hơi, âm hiểm ngoan độc nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Miên khóc đến mức không thể thở nổi, từ trước đến này hắn vẫn luôn xem nhẹ nguyên do mà cô làm những chuyện đó, từ trước đến này hắn vẫn luôn xem nhẹ chính bản thân hắn rốt cuộc đã đưa ra bao nhiêu yêu cầu bất công rồi bắt buộc cô phải tuân thủ, từ trước đến này hắn vẫn luôn cho rằng người sai không phải là bản thân hắn, ích kỷ ngang ngược, cố chấp bá đạo, nhất quyết muốn kéo cô vào trong vòng tư duy và logic mà người bình thường không thể nào hiểu nổi của hắn.
Kẻ điên này, hắn chính là người điên.
Tống Miên điên cuồng giãy giụa, mất khống chế mà mắng hắn, thoạt nhìn cô mới thật sự giống như một người điên.
"Có phải là em muốn bị làm hay không?"
Lục Thanh Hoài cũng hung ác cắn lên chỗ xương quai xanh của cô, hàm răng ngập vào trong da thịt cô để lại một dấu răng mang theo tơ máu.
Dưới thân hắn cũng càng thêm hung ác va chạm vào thân thể của cô, hắn muốn dùng thân thể và sức lực nam tính trời sinh đã mạnh mẽ hơn để bắt cô phải thỏa hiệp nhận sai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lục Thanh Hoài anh sẽ xuống địa ngục, anh sẽ xuống địa ngục..."
Mắt Tống Miên phiếm hồng oai oán phẫn nộ mà gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, nói lời nguyền rủa ác độc, mang theo tuyệt vọng và phẫn hận muốn cá chết rách lưới với hắn, không ngừng lặp đi lặp lại.
Lục Thanh Hoài cười lạnh một tiếng, nắm lấy mắt cá chân cô kéo chân cô lại vòng vào eo mình, quỳ gối trước người cô, nắm lấy eo cô nhanh chóng thọc vào rút ra, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hận ý của cô trào phúng nói:
"Tống Miên, em có tư cách gì mà nói anh sẽ phải xuống địa ngục? Hơn nữa em cảm thấy anh sẽ sợ chuyện này sao? Hay là em cảm thấy nếu anh xuống địa ngục thì sẽ buông tha cho em? Anh nói cho em nghe, cho dù anh không cần phải vào địa ngục thì anh cũng sẽ tự tay kéo em vào địa ngục, cô hồn dã quỷ, em cũng phải chôn cùng với chúng nó."
Lục Thanh Hoài vừa nói vừa nhanh chóng thọc vào rút ra vài cái, sau đó đột nhiên thẳng lưng lên, tinh dịch nóng bỏng bắn hết vào bên trong cô, Tống Miên cũng run rẩy lên tới cao trào, chảy nước mắt không ngừng.
Lục Thanh Hoài nhẹ nhàng cong môi lên, rũ mắt xuống mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô, trong giọng nói lại tràn đầy sự trào phúng: "Em xem, không phải là em vừa nguyền rủa anh mắng anh cút xuống địa ngục, vừa bị anh làm tới tận cao trào sao."
Tống Miên nghiêng mắt tránh khỏi tay hắn, không tiếng động chảy nước mắt, cho dù là tâm lý hay sinh lý đều khó chịu đau đớn tới cực hạn.
Lục Thanh Hoài cũng không thèm để ý đến, mà dùng động tác cực kỳ nhục nhã vỗ vào mông cô, ôn tồn nói: "Thả lỏng ra, anh không đi đâu, hôm nay đảm bảo sẽ làm cho em khô cạn luôn, làm cho em không còn thời gian và sức lực để nghĩ đến chuyện rời khỏi anh nữa."
Hắn nói xong lại muốn kéo chân cô ra để cắm vào trong.
Thân thể của Tống Miên cực kỳ khó chịu, hai cái đùi đang run lên, hoàn toàn không có sức lực để cự tuyệt hắn, chỉ có thể không ngừng co chặt thân thể của mình lại, vừa bất lực lại vừa đáng thương vô cùng.
Mà Lục Thanh Hoài cũng không cho cô không gian để né tránh, ấn vòng eo cô cố định dưới người mình, nâng một chân của cô lên đạt trên bả vai mình, một tai kia xa nắn bộ ngực mềm mại của cô, lại cắm côn thịt vào trong đường đi chật hẹp ướt át của cô.
Hắn bắt đầu đưa đẩy, không nhanh không chậm thọc vào rút ra, tiếp tục trận trừng phạt và làm tình vĩnh viễn này.