Từ ngày đến đêm, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, suốt ba ngày, hình phạt của Lục Thanh Hoài không bao giờ kết thúc. Tống Miên vẫn luôn bị mắc kẹt trên chiếc giường này, đến cuối cùng cô cũng không còn sức mà khóc nữa, giọng khàn khàn cả đi, cũng không biết đã ngất đi bao nhiêu lần. Cứ mỗi cứ đâm mạnh của hắn là cô lại hoàn hồn tỉnh lại, đầu óc choáng váng không còn nhận thức, mắt khô khốc. Trống rỗng và vô vọng, giống như một con búp bê bằng vải vụn, đầy những vết chắp vá, không một tấc da thịt nguyên vẹn. Cả cơ thể cô đều bị hắn chiếm giữ bởi mùi, vết hôn và vết cắn của hắn, toát lên vẻ gợi cảm, còn có mùi xạ hương khắp người.
Ngày thứ tư, Lục Thanh Hoài tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề đi giày da đi làm. Trước khi đi còn cố ý cởi trói tay cho Tống Miên, ngồi ở mép giường thắt cà vạt, quay lưng về phía cơ thể trắng nõn, gầy guộc đầy những vết bầm tím, vết đỏ, vết hickey và vết cắn trên người cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc che đi thái dương của cô, như thể đang an ủi một chú thỏ bị thương. Nhưng bàn tay của hắn rất lạnh, khi lòng bàn tay dọc theo bờ vai trần của hắn chạm vào hai cánh tay cô không khỏi run lên bần bật.
Mấy ngày nay cô thật sự bị hù dọa, tinh thần gần như kiệt quệ, vĩnh viễn không dám trốn tránh cũng không dám chống lại, nỗi sợ hãi với người đàn ông này đã trở thành bản năng.
Lục Thanh Hoài cũng không quan tâm đến phản ứng của cô, hắn thích nhất vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe lời của cô, nhưng cô luôn không học được cách ngoan ngoãn, luôn phải chịu phạt.
Hắn cúi xuống bên tai cô, trìu mến xoa khuôn mặt nghiêng của cô, hít hà mùi thơm trên cơ thể cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Miên Miên, anh đi làm, em nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa anh sẽ về mang đồ ăn ngon về cho em. À đúng rồi, anh cởi trói rồi, cửa cũng sẽ không khóa, anh không giam em nữa, anh cho em cơ hội, bảo bối, em muốn chạy trốn thì có thể thử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, nhưng hàng mi run rẩy lại vô thức phản chủ. Lục Thanh Hoài không thèm để ý, ôm eo cô, áp đôi môi mỏng ấm áp lên vai và đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng, sau đó thì xoa đầu cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau khi xác nhận Lục Thanh Hoài thật sự rời đi, Tống Miên mới chợt mở mắt ra, thở hắt ra một hơi. Cô chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình tránh mặt người mà mình vẫn luôn thích, cô sợ hãi hắn đến tận xương tủy, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, ngay cả chỉ cần ngửi thấy hơi thở của hắn thôi cũng đủ khiến cô ngạt thở vì sợ hãi.
Chạy trốn? Cô không có quần áo, không có tiền, ngay cả việc bước xuống giường cũng là một vấn đề. Cô biết trốn đi đâu? Hơn nữa, toàn thân cô đau nhức như bị xe tải nặng đè lên, cử động một chút cũng đau, hầu như mấy ngày nay không ngày nào cô ngủ yên giấc, nhất là khi có Lục Thanh Hoài ở bên. Cô không ngủ được cũng không dám chợp mắt, chỉ sau khi hắn đi, cô mới hoàn toàn thư thái, không muốn nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ muốn đắp chăn nhắm mắt ngủ mà thôi.
Tống Miên ngủ đến chiều, khi cô tỉnh dậy thì thấy rèm trong phòng đã kéo lại, trong phòng chìm trong bóng tối, tầm nhìn còn chưa rõ đã mơ hồ, cô nhìn thấy Lục Thanh Hoài cầm máy tính ngồi trên sofa bên cạnh giường bận bịu làm việc.
Lục Thanh Hoài nghe thấy tiếng chăn sột soạt lập tức ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt ấm áp cùng sự quan tâm chân thành, dịu dàng… đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy ánh mắt ấm áp của hắn? Tại sao, mọi thứ lại trở thành như thế này? Sống mũi Tống Miên chua xót, muốn khóc, nhưng cô lại đè nén cảm xúc, quay đầu đi. Cô không muốn bị hắn chú ý, sự yếu đuối đáng xấu hổ, cô không nên như vậy, cô nhói lòng bối rối vì sự trớ trêu trong hoàn cảnh này.
Lục Thanh Hoài đặt máy tính trên đùi sang một bên, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, khóe môi hơi nhếch, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cô, “Em tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”
Tống Miên không tránh được tay hắn, úp mặt vào trong chăn quay lưng về phía hắn, Lục Thanh Hoài hình như chỉ cảm thấy buồn cười chứ không tức giận, cười tủm tỉm kéo cô ra ngoài. Hắn vén chăn lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu nói: “Đói bụng sao? Ngoan, chúng ta đi ăn cơm.”
“Em... em muốn đi tắm trước.” Tống Miên giãy giụa trong vòng tay hắn nhưng vô ích, cô cau mày, giọng nói khô khốc khàn khàn, cổ họng đau như bị xé.
Lục Thanh Hoài cầm cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường rót cho cô nửa cốc rồi nói: “Ăn xong đi tắm rửa, nếu không sẽ ngất đi.”
“Vậy em muốn thay quần áo.”
“Không cần.” Lục Thanh Hoài nhìn lướt qua thân thể trần trụi của cô, trần trụi mà thô lỗ, mơ hồ khiêu khích, tràn đầy dục vọng, coi vết tích khắp người cô là chiến tích lẫy lừng của hắn, sự tự hào, khoe mẽ đó dường như trái ngược với sự trong chế giễu và nhục nhã ánh mắt.
“Lục Thanh Hoài, em xin anh, thật sự xin anh đấy, anh để lại cho em chút ít sự tôn trọng được không?” Tống Miên cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng bờ vai gầy khẽ run run, nước mắt nóng hổi rơi xuống trên người hắn.
Sắc mặt Lục Thanh Hoài hơi lạnh lùng, hắn nâng cằm cô lên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng nói lạnh lùng mỏng manh như có gai trong miệng: “Chỉ là một bộ quần áo mà lại khóc như thế này? Nước mắt của em không có giá trị như vậy sao?”
Tống Miên cụp mắt xuống, không tranh cãi với hắn, nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi.
Lục Thanh Hoài một tay ôm eo cô, một tay xoa cằm, cuối cùng giọng nói cũng dịu dàng hơn, dỗ dành: “Em có thể mặc quần áo, nhưng hôm qua anh dạy em thế nào? Em nên gọi anh là gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Nghiên…” Tống Miên không muốn chịu khổ nữa, cúi đầu ngoan ngoãn gọi.
“Không, không phải cái này.” Lục Thanh Hoài càng thêm dùng sức, nhéo cằm cô đến đỏ bừng, ánh mắt dần trở nên ấm áp hưng phấn, tràn đầy chờ mong.
“Chồng...” Tống Miên vẫn còn nghẹn ngào nức nở, thanh âm khóc yếu ớt, giọng nói hơi khàn đặc trưng của con gái, mềm mại ủy khuất đáng thương.
“Ngoan.” Cô vừa dứt lời, Lục Thanh Hoài đã nhéo cằm cô, bịt chặt môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, thoải mái xông vào, đôi môi nóng bỏng cùng đầu lưỡi quấn lấy cô.
Tống Miên nức nở rụt đầu trốn đi, nụ hôn sau gáy cô càng lúc càng lúc càng sâu, cô vô tình mở mắt ra bắt gặp ánh mắt nóng bỏng đầy ám ảnh của hắn, lập tức kinh ngạc nhắm mắt lại. Hắn vừa ôm chặt cô vào lòng, vừa ấn sau đầu cô, đầu lưỡi quét qua miệng cô, quấn lấy môi và lưỡi cô.
Một lúc lâu sau, Lục Thanh Hoài cuối cùng cũng hôn đủ rồi, hắn trìu mến xoa chóp mũi cô, đặt cô sang một bên, đứng dậy mở tủ lấy quần áo của mình cho cô, Tống Miên nhìn thấy hắn lấy ra bộ quần áo từ ba năm trước của cô.
Lục Thanh Hoài quay người đưa cho cô một chiếc áo ngắn tay màu trắng bằng vải cotton.
“Em mặc quần áo kia không được sao? Có lẽ em vẫn...”
“Em có cần không?” Lục Thanh Hoài kiên quyết hỏi
Tống Miên mím môi không nói nữa, vươn tay cầm lấy quần áo, không có nội y, không có quần dài, chiếc áo tay ngắn và chỉ dài đến đùi.
Lục Thanh Hoài bế cô đến nhà ăn, ngồi xuống bàn ăn, trước mặt cô là rất nhiều hộp cơm, Tống Miên vặn vẹo người, nhỏ giọng nói: “Em tự ăn được.”
“Ngoan, há miệng ra, anh đút cho em.” Lục Thanh Hoài như không nghe thấy, cầm đũa gắp món ăn cho cô đưa lên miệng.
Tống Miên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó yếu ớt cúi đầu, cứng ngắc há miệng, nhai, há miệng, nhai.