Cầm tù

Thức ăn cho vào miệng là như vậy, mùi vị giống như sáp, ăn không có vị, nhưng Lục Thanh Hoài lại rất thích đút, sau khi xác định Tống Miên thật sự no rồi mới miễn cưỡng đặt đũa xuống. Hắn đặt bàn tay to lớn của hắn lên đó, mềm mại xoa xoa cái bụng của cô chậm rãi để giúp cô tiêu hóa.
Lục Thanh Hoài xoa xoa một hồi, cảm thấy tư thế ngồi nghiêng của cô không tiện, hắn liền xoay người cô, dạng hai chân ra để cô ngồi vào lòng mình, Tống Miên bị ép dạng hai chân ra, nhưng cô lại trần như nhộng dưới vạt áo, môi âm đạo sưng tấy không thể che đậy lộ ra trước mặt người đàn ông mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Hơn nữa, mấy ngày nay Lục Thanh Hoài đều xuất tinh trực tiếp, mà cô ấy còn chưa tắm, hai chân cô lúc này đang được tách ra và hắn thì đang xoa bụng cô theo chuyển động của cơ thể cô, dòng tinh dịch trắng đục và nước bên trong chảy ra dọc theo đùi cô, kèm theo mùi rất nồng.
Hai mắt Tống Miên lại đỏ hoe, cô cắn chặt môi, cảm thấy xấu hổ buồn bã, lòng tự trọng của cô bị xé nát, cô bây giờ thấp kém như một con gái điếm, không có tự do và không có tương lai để nói đến, chỉ có để hắn ta tùy ý chơi đùa, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn mà thôi. Điều may mắn duy nhất của cô bây giờ là Lục Thanh Hoài sau khi tốt nghiệp cấp ba đã tiến hành phẫu thuật buộc ga-rô nên cô sẽ không mang thai, cũng sẽ không trở nên tệ hại thêm.
“A Nghiên, thả em ra, thả em ra, được không? em xin anh, em xin anh... anh định giữ em đến khi nào, anh có thể cho em biết ngày cụ thể không? Nếu cứ như vậy em sẽ chết mất, em sẽ chết mất A Nghiên à?” Tống Miên khóc không thành tiếng, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng, khóc không ra hơi nắm chặt lấy lớp áo ở ngực hắn, cô không kiềm chế được, cô nghĩ đến những ngày như thế này trong tương lai, cô suy sụp và muốn tự tử trong tuyệt vọng.
“Tại sao em phải nghĩ đến việc bỏ đi hả bảo bối? Cứ ngoan ngoãn như vậy ở bên anh, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mãi mãi chẳng phải rất tốt sao?" Lục Thanh Hoài khẽ thở dài khó hiểu, nhìn cô đầy thương cảm, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mí mắt ướt đẫm sưng tấy của cô, mấy ngày nay cô thật sự khóc quá nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không tốt... không tốt… anh hãy đặt vị trí của mình vào em...”
“Nhưng anh không phải em, Miên Miên à, cho nên giả thiết này cũng vô nghĩa.”
Lục Thanh Hoài còn chưa nói xong đã cắt đứt lời của cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô rồi nói tiếp: “Hơn nữa cho dù anh có đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ thì anh vẫn yêu em, mãi mãi chỉ yêu mình em, anh cũng sẽ bảo vệ em, chỉ cần em ngoan anh sẽ thương em mãi mãi, chăm sóc nuông chiều em suốt cuộc đời, có anh ở đây em không cần nghĩ thứ gì khác, cũng không cần lo lắng, tất cả mọi chuyện anh đều giúp em giải quyết, em chỉ cần yêu anh là được. Chỉ cần em đi cùng anh và trong thế giới của em chỉ có một mình anh là được. Sao em lại không, tại sao em lại không làm được? Hơn nữa thế gian này đâu có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được những điều này? Đừng nói yêu thương và chăm sóc bạn gái là nghĩa vụ, điều quan trọng cơ bản nhất là không được lừa dối, kể cả vật chất, tinh thần, Miên Miên, thế giới này có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được chứ? Nhưng anh có thể làm được. Cho nên Miên Miên à, tại sao lại tỏ ra đau khổ đến như thế? Tại sao em lại không hài lòng?”
Bất chợt một tiếng “bốp” vang lên, không khí nhất thời đông cứng lại, sắc mặt Lục Thanh Hoài tối sầm lại, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm hung ác. Tống Miên dùng hết sức lực cho cái tát này, lòng bàn tay dùng để tát đau đến tê dại, mặt hắn cũng bị cô tát nghiêng sang một bên. 
Khi tay cô vẫn còn đang run rẩy thì cả cơ thể vì quá kích động và phẫn nộ nên cũng trở nên run rẩy theo, thậm chí quên cả sợ hãi, cô không nên ảo tưởng có thể cùng hắn thương lượng, không nên ảo tưởng để tỏ ra yếu đuối phục tùng theo ý của hắn để có thể khiến hắn nhượng bộ. 
Chính hắn là một kẻ mất trí, một kẻ mất trí không có nhân tính, không có đạo đức, không có sự đồng cảm, một kẻ điên máu lạnh và ích kỷ. Cô nhìn chằm chằm vào hắn một cách hung dữ, đôi mắt cô trở nên sắc bén những thanh kiếm, như thể muốn xuyên qua hắn ta “Lục Thanh Hoài, có phải anh bị bệnh không vậy?”
“Anh bị bệnh hay không em không biết à?” Lục Thanh Hoài cười lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay cô kéo ra khỏi người, gạt mấy hộp cơm sang một bên đẩy cô lên bàn, nhấc chân cô lên, sau đó thì cởi thắt lưng của mình chuẩn bị làm.
“Cút, cút đi... Lục Thanh Hoài, đồ khốn kiếp, sao không chết... đi chết đi...” Tống Miên bắt đầu mắng hắn bừa bãi.
Lục Thanh Hoài trầm mặc một lát, cụp mắt xuống, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, nhất thời không nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta toàn thân ớn lạnh, trên mặt không có biểu tình gì, khuôn mặt khiến người ta càng thêm đau lòng, không có đáy, không biết giây tiếp theo sẽ chờ đợi cô điều gì.
“Anh...” Tống Miên bị ánh mắt của hắn áp đảo thì liền cảm thấy sợ hãi, vừa định nói liền bị hắn cắt ngang.
“Em muốn anh chết à? Được thôi, anh sẽ cho em cơ hội.” Lục Thanh Hoài không biết vì sao đột nhiên cười phá lên, khóe môi cong lên đầy vẻ ôn hòa, dáng vẻ cũng trở nên dịu dàng, nhưng ánh mắt cong cong không chút thay đổi. Một đôi mắt lãnh đạm mà bình tĩnh nhìn hắn, gần như dị thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy trong mắt hắn tựa hồ có một tia ý cười, chờ mong, giễu cợt, lộ ra một loại điên cuồng ức chế, hắn kéo Tống Miên ra khỏi bàn và đi về phía nhà bếp, ôm cô vào lòng.
Tống Miên chưa kịp đứng vững thì đã bị kéo về phía trước, loạng choạng suýt ngã.
Lục Thanh Hoài kéo cô đến bên tủ, lấy trong tủ ra một con dao gọt trái cây, nắm lấy tay cô cầm lấy mũi cán dao nhắm vào tim hắn, đồng thời nắm tay cô đâm thật mạnh, nhưng hắn vẫn giữ một nụ cười dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kinh hoàng đờ đẫn của Tống Miên, hắn thậm chí còn hôn lên môi cô và nói với giọng gần như dỗ dành: “Nào, bảo bối, giết anh đi, con dao ở trong tay em. Nếu em thật sự hận anh, muốn giết anh, thì em có thể đâm anh thật mạnh, thật mạnh, dùng con dao này đâm vào tim anh, bảo bối à, chỉ cần em dám thì anh đảm bảo sau này sẽ không làm phiền em nữa, có được không?” 
Nước mắt Tống Miên trực tiếp rơi xuống, cô ngơ ngác nhìn hắn, cô đã bị hành động của hắn làm cho sợ hãi đến mất cả thần trí, không biết nhìn vào đâu, cô nhìn vào đôi mắt hắn, tại sao lại phấn khích đến vậy? 
Hắn dường như bị kích động đến mức điên cuồng, khuôn mặt gớm ghiếc, giống như ác ma xúi giục làm việc ác, cắm dao vào, lặp đi lặp lại, giết chết hắn, chính hắn yêu cầu như vậy, hắn đã ức hiếp cô quá nhiều, là hắn ta bức hại cô, là cô hận hắn, cô là người bị hại, chỉ cần đâm hắn hắn cô sẽ được tự do, không ai quản thúc cô nữa, là hắn bị bệnh, là hắn bị điên, hắn là một tên thần kinh, hoàn toàn mất trí...Nhưng, nhưng... mắt cô nhìn vào con dao gọt trái cây sắc bén, sáng loáng, mũi nhọn đã xé toạc quần áo của hắn và đâm vào phần da ở ngực hắn, máu rỉ ra từng chút một và nhuộm màu chiếc áo trắng như tuyết của hắn, vết máu đỏ dần dần thấm vào và lan ra xung quanh ngực hắn....Không không không không...Không phải cô, hắn tự đâm, cô không phải hung thủ, cô không có dùng vũ lực...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không, không... đừng ép em... đừng ép em...” Tống Miên sợ tới mức hét lên một tiếng, khóc thấu tim, cô khóc lóc thảm thiết, liều mạng muốn thoát khỏi tay hắn, muốn vứt bỏ con dao kia, vứt bỏ hung khí giết người đó, không, không, không, cô không có, cô không dùng vũ lực, không được ép cô, đừng ép cô nữa, để cô đi, làm ơn, hãy để cô đi...
“Tại sao em lại không làm? Tại sao em không đâm vào? Miên Miên? Không phải em hận anh sao? Anh đã đưa con dao cho em rồi, cũng đã để một vị trí ở ngay tim cho em, tại sao em lại không đâm vào nó đi? Lẽ nào em vẫn còn yêu anh sao?” Lục Thanh Hoài bước tới đè cô vào bàn, từng bước hỏi cô, với vẻ mặt điên cuồng tức giận, cô đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy của ý thức hoang tưởng và bệnh hoạn, hắn chằm chằm nhìn cô, khóa chặt hai mắt cô, không tránh không lùi, giọng nói càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng trầm, giống như âm thanh ma thuật, hết lần này đến lần khác lưu chuyển trong não cô.
“Em không yêu anh, không yêu anh, em hận anh...” Tống Miên mất khống chế hét lên một tiếng, ngã quỵ xuống, giống như đang cố gắng thuyết phục chính mình, lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Không yêu anh thì giết anh đi, bảo bối à, em giết anh đi thì anh sẽ không quấy rầy em nữa, nhanh lên, giết anh đi, giết anh đi...”
“Đừng ép em, Lục Thanh Hoài, đừng ép em...”
“Anh ép em thì sao?” Lục Thanh Hoài đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt tỉnh táo, thái độ lạnh lùng giễu cợt, thẳng thắn gần như ác ý nói: “Tống Miên đã ba năm mà em vẫn không có tiến bộ, khó trách em vẫn luôn bị bắt nạt, mọi người đều có thể bắt nạt em, mạnh hơn em, có thể giẫm đạp em bất cứ lúc nào, thật, ích kỷ, hèn yếu, tham lam, nhút nhát, giả nhân giả nghĩa, miệng thì nói là không muốn bị quyển dưỡng, muốn tự mình đi đến nơi thích hợp với mình nhưng lại không muốn chịu khổ cũng không muốn thay đổi, nói là hận anh, muốn anh đi chết nhưng đến việc cầm dao cũng không dám cầm, em đúng là đáng đời, đáng đời bị người ta ức hiếp...”
“Em nói rồi anh đừng ép em...” Trong mắt Tống Miên bùng lên hận ý mãnh liệt, nuốt hết lý trí cùng sự rụt rè, hai mắt đỏ ngầu, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét cùng tiếng rống, hất tay ra cầm con dao đâm mạnh vào vai hắn.
Không khí đột nhiên đông cứng lại, Tống Miên ý thức được mình đã làm gì, đột ngột buông tay, lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ như bị đả kích lớn, lẩm bẩm nói: “Không phải em, không phải em, là anh ép em, là anh ép em...”
Một mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng tràn ngập không khí, máu đã thấm đẫm toàn bộ ngực và tay áo bên trái của hắn, Lục Thanh Hoài sững người một lúc rồi mỉm cười, hắn chao đảo nắm lấy cổ tay của Tống Miên, dùng tay cô ấn thêm một lực thật mạnh làm con dao càng đâm sâu thêm, cơ thể Tống Miên cũng theo đó mà tiến về phía trước, cô không thể tin được nhìn con dao hoàn toàn cắm sâu vào vai hắn, chỉ còn lại chuôi dao ở bên ngoài.
“Tội phạm giết người.”
Anh khẽ liếm vành tai cô, hơi hé đôi môi mỏng, khó khăn thì thầm vài từ một cách mơ hồ.
Tống Miên ngây người nhìn hắn.
Lục Thanh Hoài nở nụ cười lạnh lùng xa lạ, sắc mặt tái nhợt, dùng sức nâng tay phải nhéo cằm cô, dùng ngón tay cái cọ cọ vào môi cô, áp đôi môi nóng bỏng vào vành tai cô, cười thành tiếng, rồi nhẹ nhanh nói: “Miên Miên, cuối cùng thì em cũng đã trở thành người giống như anh rồi.”
Anh giết em,
Em giết anh.
Chúng ta giết lẫn nhau.
Chúng ta là sự kết hợp hoàn hảo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui