Cầm tù

Tầm mắt của Tống Miên hướng về phía phát ra giọng nói, lúc này cô mới chú ý, ở bàn học nằm ngay góc khuất của cô có một người đàn ông đang ngồi.
Tống Miên đứng bất động tại chỗ không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn Lục Thanh Hoài đứng lên, xoay người, từng bước một đi về phía cô.
Khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, Tống Miên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhờ ánh sáng hắt lên bức tường trống nhỏ kia mà thấy được linh hồn dữ tợn đáng sợ của hắn.
Mà ngay khoảnh khắc sau khi cửa hoàn toàn đóng lại, cùm cụp một tiếng, cửa bị khóa trái. Tống Miên bị hắn giam cầm giữa ván cửa và ngực hắn, tận mắt nhìn thấy một tia sáng cuối cùng kia cũng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, hai người hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Tống Miên vươn tay muốn bật đèn lên thì đã bị Lục Thanh Hoài chặn lại, túm được cô tay cô, bắt chéo hai tay cô sau lưng. Lục Thanh Hoài một tay túm lấy eo cô vào lòng, một tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại ấm áp của cô. Hắn xoay đầu khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Bé cưng, có nhớ anh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên ngập trong hơi thở của người đàn ông ấy. Trên người hắn tràn đầy mùi thuốc, đồng thời lại mang theo hương vị sạch sẽ mát lạnh quen thuộc. Hơi nóng trong lúc hô hấp phả lên cổ cô. 
Cô run run, căng thẳng, không biết phải làm sao, không biết vết thương trên người hắn thế nào rồi nên cũng không dám duỗi tay đẩy hắn ra, chỉ cố gắng rụt người về sau. Đột nhiên, cô không kịp đề phòng mà bị hắn cắn một cái lên sườn cổ. Hắn cắn có phần tàn nhẫn, Tống Miên đau đến mức mắt ậng nước, khẽ kêu một tiếng. Chợt, hắn lại duỗi người ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trên dấu răng kia giống như đang an ủi. Cả người Tống Miên cứng đờ, cắn chặt môi, tay đặt lên phần ngực cứng rắn của hắn, không biết nên làm gì bây giờ.
“Nói gì đi Miên Miên, năm ngày rồi đấy, có nhớ anh không?” Lục Thanh Hoài triền miên hôn phần cổ thon dài của cô, giọng nói trầm thấp mà lại có chút mơ hồ, kiên nhẫn hỏi.
“Không nhớ.” Giọng Tống Miên run lẩy bẩy, vừa mỏng manh vừa yếu ớt.
Lục Thanh Hoài nghe thế cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ, vuốt ve cằm cô, thở dài nói: “Chà, vậy phải làm sao đây? Anh lại rất nhớ em đấy, anh nhớ em đến sắp phát điên rồi…”
Hắn vừa nói vừa nâng cằm cô lên, đôi môi áp về hướng môi cô bằng thế sét đánh không kịp bưng tai. Nụ hôn đó mang theo tình yêu và nhung nhớ mãnh liệt, hắn hung mãnh và cường thế cạy mở môi lưỡi cô, xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô, đầu lưỡi ướt nóng càn quét một vòng khắp ở bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô mà trêu đùa, câu nó đến trong chính khoang miệng mình. Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không ngừng phát ra tiếng nước, mà tay hắn cũng chui vào trong vạt áo ngắn tay của cô, cởi bỏ nội y của cô, động tác quen thuộc vê nắn ngực cô.
“A ưm… Không cần…” Sắc mặt Tống Miên lúc đỏ lúc trắng, kinh sợ đứt quãng mà giãy dụa, cách một lớp quần áo đè lại bàn tay đang tác loạn trước ngực cô của hắn. Nhưng như thế cũng chẳng có tác dụng gì, Lục Thanh Hoài nhận thấy được sự kháng cự của cô, bàn tay lại càng dùng sức hơn nữa, đẩy chiếc áo lót treo lỏng lẻo trước ngực cô ra, bàn tay bao trọn lấy nhũ thịt tròn trịa, mềm mại và ấm áp, năm ngón tay khép lại, nhũ thịt mềm mại trơn mềm như đậu hũ đó tràn ra các khe hở ngón tay.
Tống Miên bị hắn sờ đến nóng cả mặt, thở hổn hển, trong mắt đong đầy nước mắt. Cô mỏng manh giãy dụa nhưng lại không có cách nào chống cự lại hắn được dù chỉ là nửa phần, chờ cho đến khi hắn đã sờ đủ rồi, hắn khó khăn lắm mới buông tha bộ ngực bị xoa đến phát đau của cô.
Lục Thanh Hoài ngậm lấy đầu lưỡi cô, mút mạnh hai lần, tới khi đầu lưỡi cô phát đau mới hơi kéo một chút khoảng cách ra với cô, rời khỏi đôi môi cô. Tiếng hít thở nặng nề của hai người được phóng đại vô hạn, trở nên cực kỳ rõ ràng. Ngón cái của Lục Thanh Hoài cọ lên cánh môi đã sưng tấy vì hôn lên, không rõ ý vị mà hỏi một câu: “Đã nhiều năm như thế rồi, em vẫn luôn trốn ở một nơi bần cùng lạc hậu như thế này mà làm một cô giáo, Miên Miên à, đúng là anh đã coi thường em quá rồi.”
Hết thảy đều phát sinh trong bóng đêm, Tống Miên không đoán được cảm xúc của hắn, sợ hãi căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn trả lời lại theo một cách mỉa mai: “Thế thì sao? Anh vẫn muốn bắt tôi về nhốt lại à?”
“Em thấy sao?” Lục Thanh Hoài không rõ ý vị mà cười một cái, âm u đến mức khiến người ta sởn tóc gáy. Đột nhiên, hắn túm gáy cô đè về trước, cúi đầu cắn chặt lấy cổ cô một lần nữa. 
Tống Miên đau đến mức nức nở thành tiếng, vô thức nắm chặt phần ái ở ngực hắn. Giọng cô run rẩy, mang theo tủi thân và khó chịu rõ ràng, khiến hắn thật sự muốn nhổ đi từng chiếc răng của cô, để cho cô không bao giờ có thể không nhận rõ chủ nhân của mình là ai mà tùy tiện cắn người nữa. Hắn thật sự cho rằng mức độ bao dung và nhẫn nhịn của mình đã cao lắm rồi, nhưng cô cứ luôn không ngừng khiêu chiến giới hạn của hắn, cứ luôn không học được cách nghe lời một chút, luôn khó thuần phục như thế. 
Chính vì thế mới khiến hắn vừa yêu cô vừa không nhịn được mà tiến tới đầy đọa cô, muốn bẻ gãy đôi cánh của cô, nhổ bỏ từng khớp xương phản nghịch của cô, khiến cô mãi mãi không thể đối nghịch với hắn nữa, hoàn toàn thuần phục cô.
Một tay Lục Thanh Hoài cởi bỏ quần của cô, chui vào trong quần lót xoa nắn cánh môi âm hộ nhỏ bé mềm mại của cô, khơi gợi tình dục trong cô. Hắn vừa làm thế vừa cắn lên lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng nhưng lại trộn lẫn hận ý và lệ khí rõ ràng, trầm giọng nói: “Cục cưng à, em cũng thật là tùy hứng quá, nói biến mất là biến mất ngay. Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không? Anh báo cảnh sát, vận dụng quyền thế của ông nội và chú anh, anh đã lật hết toàn thành phố B lên một lần rồi nhưng vẫn không tìm thấy em. Người nhà em, họ hàng thân thích của em, tất cả những người mà em quen biết, thậm chí là cả cái thôn nhỏ mà em từng dạy anh cũng đã tìm khắp cả rồi, nhưng vẫn không tìm được em. Em thật sự dám sống không thấy người chết không thấy xác, cứ thế bốc hơi khỏi thế gian thế à? Em thật sự dám để anh giống như phát điên mà tìm kiếm em, cuối cùng em lại giống như không có việc gì mà ẩn nấp ở cái thôn nhỏ này ba năm à? Tống Miên à, sao em dám hả?”
Ngón tay Lục Thanh Hoài đột nhiên căng ra môi âm hộ của cô, lập tức cắm ba ngón tay vào, mạnh mẽ xâm nhập đường đi ướt mềm của cô, hơn nữa còn tùy ý quấy loạn ở bên trong, sờ soạng cô đến ướt đẫm. Tiểu huyệt của cô cắn chặt lấy ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn, co rút co chặt. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ưm ưm không cần…” Cho dù Tống Miên đã sợ hãi khó chịu đến mức khóc thành tiếng nhưng cô vẫn có ý thức muốn tránh đi miệng vết thương trên bả vai Lục Thanh Hoài. Giọng cô mơ hồ, cố gắng muốn túm lấy tay hắn, muốn ngăn cản lại động tác của hắn nhưng hắn đã lập tức xoay người cô lại, từ đằng sau bắt lấy được hai cổ tay cô, một tay đè hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay lột quần và quần lót của cô xuống, đầu gối chọc vào khoeo chân của cô, tách hai đùi cô ra.
Trong tiếng quần áo cọ xát, Tống Miên nghe rất rõ tiếng vang khi người phía sau cởi bỏ đầu kim loại của thắt lưng và tiếng kéo khóa quần, ngay sau đó, dương vật cứng rắn nóng cháy của Lục Thanh Hoài không hề trở ngại mà dán lên kẽ mông cô, cọ lên cọ xuống hai cái.
Tống Miên không tự giác mà cứng đờ người, yếu ớt nức nở khóc, nỗ lực giãy dụa: “Không cần, không cần… Lục Thanh Hoài, tôi không muốn làm…”
“Không muốn làm?” Lục Thanh Hoài khẽ cười một tiếng, duỗi tay đến giữa hai chân cô sờ soạng một phen. Ngay sau đó, tay hắn đã dính đầy dâm thủy dính nhớp. Hắn đè ngón tay vào khoang miệng cô, bắt chước động tác giao hợp, đè đầu lưỡi cô lại mà càng quấy. Hắn áp miệng lên tai cô, ngậm cười, trào phúng nói bằng giọng hơi: “Bé cưng à, anh còn chưa làm gì mà em đã ướt đẫm thế rồi, còn muốn nói mình không muốn làm à?”
Lục Thanh Hoài đỡ lấy dương vật xâm nhập vào giữa hai chân cô, từ tốn ưỡn eo ma sát với khe hở nhỏ bé ướt át đó của cô, nhẹ nhàng di chuyển vài cái, động tác cùng loại với chân giao (1), cọ xát cô đến mức càng nhiều nước tràn ra bên ngoài hơi, chỉ trong chốc lát đã dính ướt toàn bộ hành thân của hắn.
(1) Thigh job – ý chỉ việc người nam cọ xát dương vật của mình với đùi của đối phương

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui