Tống Miên còn đang bị bắt ngậm lấy ngón tay của hắn, cảm thấy xấu hổ mà nức nở, nước bọt không chịu khống chế mà trượt dài từ trên cằm xuống, nhỏ giọt lên ngực. Dục vọng nóng trướng vắt ngang giữa hai chân khiến cho cô muốn tránh cũng không tránh được, cô cũng không thể tránh thoát khỏi, chỉ có thể kẹp chặt lấy hắn, muốn bắt hắn rút ra, nhưng như thế lại càng khiến cho Lục Thanh Hoài hăng hái mà nắm lấy eo cô, mạnh mẽ cọ xát chen chúc giữa hai chân cô.
Làn da mỏng manh mềm mại ở háng cô bị cọ xát đến đỏ lên và phát đau, thậm chí hắn còn cọ xát đến mức khiến cô không ngừng phun nước, hơi hơi cao trào một lần. Lục Thanh Hoài cũng nhân lúc này đột nhiên thẳng lưng, quy đầu thô tròn chọc vào huyệt khẩu mềm mại của cô, mạnh mẽ đưa chính mình vào.
Dương vật thô cứng chặt chẽ khảm vào trong cơ thể cô, khuếch trương đường đi của cô đến cực hạn. Nơi đó chặt chẽ hấp thụ và mút cắn phần cán thịt của hắn, các loại khoái cảm tê tê dại dại khiến cho xương cốt mềm nhũn đó lập tức ập về phía hắn. Toàn thần Lục Thanh Hoài thoải mái, sảng khoái đến xương cốt cũng tê dại.
Tay hắn bóp lấy chiếc eo nhỏ của cô, đè chặt cô trên cửa, bắt đầu không hề kiêng dè gì mà đòi lấy và xâm chiếm cô, nhanh chóng thọc vào rút ra, cắm vào thật sâu rồi rút ra một đoạn ngắn. Bụng dưới bằng phẳng và rắn chắc có đường nhân ngư của hắn đâm cái mông mềm mại của cô đến biến dạng.
“Hu hu không cần, không cần… Chậm một chút, quá nhanh rồi ưm…” Tống Miên bị hắn càn quấy một cách sâu nặng, đến tiếng khóc cũng thay đổi tông điệu, cao vút và sắc bén. Cô không chịu nổi mà cầu xin, tay nắm chặt thành nắm đấm chống lên cửa cố định cơ thể, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Miên Miên à, tại sao thế? Rõ ràng là em đã đồng ý với anh là sẽ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ anh, sao em lại chạy thế? Tại sao luôn nói mà không giữ lời? Tại sao mãi mãi không học được ngoan ngoãn ở bên cạnh anh chứ?”
Một tay Lục Thanh Hoài nắm eo cô, một tay ái muội sắc tình xoa nắn mông thịt cô, ngữ khí ngây thơ khó hiểu tựa như một đứa trẻ, từng câu từng chữ ép hỏi, tràn đầy tra tấn. Dương vật càng làm càng cương cứng của hắn lặp đi lặp lại thọc vào rút ra trong tiểu huyệt mềm mại của cô, vừa nhanh vừa sâu mà càn quấy, khiến cho đùi cô căng chặt và run lên.
“Em không có… Ưm em không có… Buông tha cho em, buông tha cho em đi ưm a…” Tống Miên sắp không đứng được nổi nữa, tiểu nhục huyệt bị hắn làm đến mềm rục, sắp bị cắm nát đến nơi, co rút co chặt lại theo sinh lý. Cô nức nở, giọng nói mơ hồ không rõ, tiếng xin tha đứt quãng, thậm chí cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
“Em không có gì? Em không có lén bỏ trốn hay là em không có biến mất ba năm? Miên Miên, rốt cuộc là em muốn làm gì? Em đang cố ý khiêu khích anh hay là đang không biết sợ hãi là gì? Em cảm thấy anh yêu em vậy nên em chắc chắn anh không nỡ tổn thương em trừng phạt em có phải không? Em cảm thấy lúc anh nói những lời này đều chỉ dọa em là xong sao?”
Thần sắc Lục Thanh Hoài trở nên bất thường, mang theo sự tàn nhẫn và lệ khí lộ ra từ tận trong xương cốt, bóp eo cô nhanh chóng cắm mạnh khiến chất lỏng chảy ra từ chỗ giao hợp của hai người thành một đống bọt biển, men theo đùi Tống Miên chảy xuống.
Từng chút từng chút một, hắn tàn nhẫn đâm dương vật vào nơi sâu nhất, khiến cho cả người cô vừa mềm vừa tê dại, khóe mắt hồng hồng, nức nở chảy nước mắt. Ngực và mông cô đều bị hắn mạnh mẽ nhào nặn, bị cấu véo đến xanh tím khắp nơi, nơi mềm nhất trên người cũng bị hắn chà đạp một cách thô bạo, cơ thể mềm mại bị hắn xâm chiếm hoàn toàn. Cô bị cưỡng chế cao trào rất nhiều lần nhưng vẫn còn giữ lại một tia lý trí, nhưng khi nghe những gì hắn nói thì hoàn toàn bị chọc tức đến phát khóc. Rốt cuộc hắn đang nói cái gì thế, tại sao có thể nói trắng thành đen, điên đảo thị phi như thế, rốt cuộc là ai mới không sợ hãi chứ? Hắn còn phải làm đến mức nào mới có thể cảm thấy hành vi của mình đã có thể sánh ngang với tổn thương đây?
“Cút ngay… Anh cút ngay đi… Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh, tôi ghét anh…” Tống Miên thật sự rất hận hắn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, từ tận tâm can cô đều muốn mắng hja8n1, chửi hắn, lung tung thò tay ra sau muốn đẩy cơ thể hắn ra, thân dưới cũng kẹp chặt hắn, khiến hắn đau đớn.
Lục Thanh Hoài bèn đi ngược lại với lực cản của cô, càng cắm dương vật vào sâu hơn mạnh hơn, âm mao thô cứng ngắn ngủn cũng đâm cánh mông nàng đến phát đau. Cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy, khắp người nơi nào cũng đau, Lục Thanh Hoài một chút lại một chút đâm mạnh vào, sức lực mạnh đến như muốn đóng đinh cô trên ván cửa, mà cánh cửa đã cũ không chịu được nổi sự hành hạ này mà không ngừng phát ra tiếng vang nặng nề.
Tống Miên không đứng được nổi mà trượt xuống, Lục Thanh Hoài vớt eo cô lên, xoay người cô lại, nâng một chân cô lên gác lên cánh tay mình, dương vật nóng rực chống lối vào ướt át của cô, cắm vào lần nữa. Hắn có thể lực và sức chịu đựng to lớn, không ngừng làm, không biết mệt mỏi, giống như một con chó đực động dục, tra tấn Tống Miên đến muốn phát điên.
Lục Thanh Hoài vừa mạnh mẽ làm người phụ nữ đã bị tình dục nghiền ép, tùy ý mặc hắn lăn lộn, mặc hắc cứ lấn lướt tới hôn cô. Đột nhiên thái độ của hắn dịu đi, nói bằng ngữ điệu vừa quấn người vừa làm nũng như đang cầu xin: “Miên Miên à, xin em đừng ép anh có được không? Em biết mà, nếu không có em anh sẽ điên mất, vậy nên em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, bồi anh, yêu anh có được không? Chỉ cần em đồng ý với anh, sẽ không bao giờ bỏ chạy, sẽ không bao giờ biến mất thì anh sẽ không nhốt em lại, được không em?”
Hắn đúng là điên rồi. Tống Miên tức giận đến nỗi cả người phát run, hơn nữa cao trào không ngừng về mặt sinh lý khiến cô khóc đến mức không dừng lại được, trong phòng không có điều hòa cũng không mở quạt điện nên nóng gần chết, cả hai người đều đẫm mồ hôi nóng, mồ hôi ướt đẫm giống như mới được vớt từ dưới nước lên.
Tống Miên vừa nóng vừa căng trướng, đại não hỗn loạn, bị làm đến mức sụp đổ, vừa khóc lóc vừa mắng mỏ bảo hắn cút đi, dáng vẻ hoàn toàn mất khống chế.
“Cục cưng à, em đừng chạy nữa, đừng ép anh nữa. Thật đấy, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không anh thật sự sẽ đưa ra quyết định khiến cả hai chúng ta phải hối hận đấy.” Lục Thanh Hoài dán lên môi cô, thấp giọng lẩm bẩm. Càng lúc hắn càng cảm thấy hưng phấn, cũng làm càng sâu hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ hận không thể nhét cả hai quả trứng hơi thâm của mình vào trong.
“Miên Miên, anh yêu em, anh yêu em mà… Em là của anh, mãi mãi đều là của anh…” Lục Thanh Hoài giống như một kẻ tâm thần mà lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần, Tống Miên chỉ nghe thấy hắn nói chuyện thôi mà đầu đã muốn nổ tung, nhưng cô không còn nơi nào để trốn đi. Trên người cô tràn đầy hơi thở của hắn, toàn bộ cơ thể và tâm hồn đều bị hắn xâm chiếm, trong đầu chỉ còn lại tiếng thở dốc và nỉ non của hắn.
Cả người Tống Miên bị hắn bế bổng lên, hai chân cô phản xạ có điều kiện mà câu lấy eo hắn, một người suy sụp mà khóc lóc, một kẻ lại cố chấp lặp đi lặp lại, mối quan hệ của hai người quỷ dị và vặn vẹo đến cùng cực, hoàn toàn lâm vào bước đường cùng có thể bức điên một người bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Thanh Hoài nâng mông cô lên, đặt cô lên trên cánh cửa, liên tục và mau chóng khuấy đảo, đưa Tống Miên đến cao trào trước. Trong lúc cô cao trào, hắn tiến đến, cực kỳ đột nhiên mà phủ lên đôi môi cô, sau đó lại thọc vào rút ra mười mấy lần cực mạnh, đè chặt eo cô, thọc dương vật vào đến nơi sâu nhất. Từng luồng tinh dịch đặc sệt nóng bỏng cũng theo đó rót đầy đường đi của cô, Tống Miên khóc thút thít, co rút cao trào, móng tay đâm sâu vào da thịt hắn.
Một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực sâu sắc kéo cô xuống, mà Lục Thanh Hoài chỉ cảm nhận được khoái cảm ngập đầu, bụng dưới thít chặt, cơ thể cũng vì khoái cảm bùng nổ mà run nhè nhẹ, cảm thụ được dịch trắng ào ạt kích động trong đường đi.
Mùi thuốc gay mùi trên người Lục Thanh Hoài đã hoàn toàn bị khí vị lúc hoan hảo bao trùm. Dương vật của hắn vẫn không chịu rời khỏi, cũng chặn hết toàn bộ chất lỏng trong cơ thể Tống Miên, bụng dưới của Tống Miên tê dại căng trướng khó chịu, không nhịn được mà đẩy đẩy cái kẻ trước mặt ra. Lục Thanh Hoài bắt được tay cô, hôn hôn nó, cũng không rời khỏi. Hai người hoãn trong chốc lát, Lục Thanh Hoài cứ vậy ôm cô, mò mẫm đi về chỗ giường của cô.
Chân Tống Miên đã hoàn toàn mềm nhũn đến mức không thể đứng được, Lục Thanh Hoài bèn giúp cô cởi giày, giúp cô dọn xong tư thế quỳ sát ở mép giường, còn hắn thì đứng ở phía sau cô, dựa vào độ cao của giường để đỡ eo cô, từ phía sau cắm dương vật vẫn còn chưa mềm nhũn xuống vào cơ thể cô.
Tống Miên kêu lên một tiếng, nắm chặt khăn trải giường, nức nở bảo không cần. Lục Thanh Hoài dù đang ngoảnh mặt làm ngơ nhưng cũng không quá quắt, động tác nhẹ nhàng thong thả, nhưng chiếc giường gỗ đã cũ không chịu sự khống chế mà phát ra tiếng vang kẽo kẹt, hơn nữa mặt trong của giường lại thỉnh thoảng đụng vào vách tường, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Nửa người trên của Tống Miên xụi lơ chôn trong đệm giường, mặt cũng vùi vào trong chăn, lẳng lặng chảy nước mắt. Lục Thanh Hoài nghe thấy tiếng khóc bị đè nén của cô, cũng không biết thương hương tiếc ngọc mà ngược lại còn đột nhiên thêm sức, làm mãi cho đến khi tiểu huyệt của cô hoàn toàn bị làm đến sưng đỏ, hai đùi cũng không khép lại được, khóc đến không thở nổi thì hắn mới vươn tay, chậm rãi xoa nắn âm đế để giảm bớt đau đớn và gia tăng khoái cảm cho cơ thể cô.
Thái độ một lạnh một nóng của hắn hoàn toàn khiến cho người dưới thân gần như là hỏng mất, mà lần làm tình này khiến cho Tống Miên khóc đến khàn cả giọng, cho dù cô không khóc nổi nữa hắn cũng không dừng lại. Cả đêm không biết Tống Miên đã bị hắn đè xuống làm bao nhiêu lần, chỉ biết đến cuối cùng cô đã bị làm đến mức thần chí không rõ, bị buộc phải mở rộng hai chân thừa nhận một lần rồi lại một lần rót tinh của hắn, mà đêm nay cũng chưa hề mở đèn, hai người sa đọa trầm luân trong bóng đêm, mãi như thế cho đến bình minh.