Chờ hai người tắm xong và tiếp tục làm tình ở trên giường, Lục Thanh Hoài cũng không tặng quà và cũng vẫn luôn im lặng không nói lời nào, cảm xúc căng thẳng của Tống Miên cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng, sa vào trong tình dục với hắn.
Lục Thanh Hoài kề sát vào phần lưng trần trụi trắng như tuyết của Tống Miên, nằm đè lên người cô, bụng dưới mau chóng va chạm với cái mông của cô. Tầm mắt của hắn ngừng lại trên bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Ánh mắt của hắn mù mịt, hơn nữa cái kiểu tập trung cao độ đó tựa như một chiếc lưới lớn kín không một kẽ hở, dinh dính nặng nề khiến người ta không thể hít thở nổi, bởi vậy cũng hơi có vẻ âm u đáng sợ.
Hắn bắt lấy ngón tay mềm mại mảnh dẻ của cô, vô thức vuốt ve hết lần này đến lần khác. Tống Miên bị hắn sờ đến hơi ngứa ngáy nên bèn nhúc nhích cổ tay, khi muốn rút tay về thì lại bị hắn mạnh mẽ đè lại trên gối. Cô không nhìn thấy trên mặt hắn đang có biểu cảm gì nhưng cũng cảm nhận được sự quỷ dị lộ ra dưới lớp vỏ dịu dàng đó của hắn, người ở sau lưng cô không khác gì một con rắn độc âm u lạnh lẽo; nó ẩn nấp ở một nơi hắc ám mà nhìn trộm, lúc nào cũng có thể chuẩn bị quấn lên cho cô một đòn trí mạng, khiến cô cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Tống Miên bất an mà lộn xộn, mặt Lục Thanh Hoài vô cảm mà cho cô sự an ủi dịu dàng nhất. Hắn vuốt ve mọi điểm mẫn cảm của cô, vuốt ve sau eo, bên tai và cả cái nơi mềm mại ở giữa hai chân cô kia nữa. Hắn triền miên hôn sườn cổ và bả vai cô, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của cô lại mềm mại và từng chút một biến thành vũng nước, cảm nhận được cô lại một lần nữa sa đọa vào đó.
Lục Thanh Hoài lật người Tống Miên lại. Hai người mặt đối mặt nhau, hắn mở hai đùi cô sang hai bên, tách ra đến mức tận cùng. Nhục huyệt mềm mại còn đang phun dâm thủy không hề che lấp mà bại lộ trước mắt của người đàn ông. Lục Thanh Hoài đỡ lấy côn thịt, cọ xát trên dưới trong nhục động ướt dầm dề vẫn còn chưa kịp khép lại của cô, sau đó thuận lợi cắm vào lần nữa. Quy đầu bừng bừng phấn chấn mới vừa cắm vào thì đã bị vách trong mềm ấm ẩm ướt bao chặt lấy, khiến cho hắn đến cả một bước cũng khó mà đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười ngón tay của hắn và của cô đan vào nhau, hắn sáp đến gần hôn lên môi cô, thân dưới cũng dùng sức mà đột nhiên thọc vào bên trong. Phần cán thịt hoàn toàn lấp đầy đường đi của cô, căng mở cô đến mức không còn một chút khe hở nào. Nơi đó của hai người hoàn mỹ hợp lại bên nhau, thật giống như trời sinh vốn nên là như thế.
Tống Miên hoàn toàn đắm chìm vào trong tình dục, đôi mắt ướt át mê ly, toàn thân ửng hồng, bị tình yêu và tình dục dây dưa, thật giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng. Cả người cô cảm thấy thoải mái và mềm nhũn không chút sức lực, cơ thể cũng tản ra hơi nóng, ánh mắt và ý thức dần dần tan rã, say mê không biết đường về.
“Miên Miên, Miên Miên à…” Lục Thanh Hoài ghé vào bên tai cô, khẽ gọi cô. Giọng nói của hắn mơ hồ tựa như vọng về từ nơi xa xăm nào đó, khiến cô không thể nghe được rõ ràng.
Tống Miên mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt đó của hắn quả thật dịu dàng đến lạ kỳ, trong lúc hoảng hốt, dường như cô nhìn thấy Lục Thanh Hoài của trước kia, người luôn bảo vệ cô, sẽ vì cô mà đau lòng. Trong lúc mà tất cả mọi người đang cô lập và xa lánh cô, bắt nạt và tổn thương cô thì duy chỉ có một mình hắn là bằng lòng đứng ra che chở cô ở sau lưng, vì cô mà chống đỡ một khoảng trời. Nhưng cô lại chợt nhớ đến là kẻ nào đã bày mưu đặt kế châm ngòi những người đó đến tổn thương cô, khiến cho cô cảm thấy mình chẳng còn nơi nào nương tựa, sau đó sinh ra ảo giác rằng cả thế giới này chỉ có mình hắn là sẽ bảo vệ cho cô chứ? Là hắn, hết thảy những thứ này đều là do hắn gây ra.
Chuyện đã đến nước này, Tống Miên dần dần hết hy vọng, chẳng còn bất kỳ mong chờ gì đối với hắn và với cả tương lai của chính mình. Cô phải phụ trách và chuộc tội cho tình yêu ngu xuẩn, cả việc một lần rồi lại một lần đưa ra quyết định sai lầm, cho dù là phải trả giá bằng nửa đời sau của mình, cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả.
“Miên Miên…” Lục Thanh Hoài vẫn còn đang triền miên mà gọi cô từng tiếng một, mí mắt Tống Miên nhảy lên, khẽ đáp lại một tiếng.
“Miên Miên, em gả cho anh, gả cho anh đi có được không em?”
Tống Miên đang cảm thụ khoái cảm do động tác ở bên dưới của hắn mang lại, đột nhiên không kịp đề phòng mà nghe thấy tiếng hắn khẽ lẩm bẩm bên tai, đồng thời cảm thấy ngón tay mình bị tròng một vật thể lạnh lẽo lên.
Tư duy của cô tạm ngừng và biến thành một đường thẳng, phải hoãn một lúc lâu mới nhận ra hắn vừa mới nói gì. Trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn rút đi hết sạch, sắc mặt trở nên tái nhợt, không thể tin tưởng nổi mà cứng đờ dời tầm mắt đến trên ngón giữa bàn tay trái của mình. Nơi đó đột nhiên bị tròng một chiếc nhẫn kim cương bằng bạch kim có hình dáng của một đóa hồng nhỏ.
Tống Miên nhận ra, hóa ra đêm nay hắn định cầu hôn cô. Hắn trang trí nơi này xinh đẹp như thế, chuẩn bị nhiều thứ như thế đều là để cầu hôn cô. Nhưng lần trước rõ ràng hắn đã nói sẽ không ép cô, rõ ràng là mối quan hệ giữa hai người đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, vì sao hắn vẫn còn muốn làm thế chứ? Tại sao lại đột nhiên làm thế?
Lục Thanh Hoài tràn đầy chờ mong mà nhìn cô, dịu dàng hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô, dịu dàng nói với cô rằng đây là do chính tay hắn vẽ bản nháp thiết kế rồi đặt người làm, hỏi cô có thích hay không?
Tống Miên lại cảm thấy mình như rơi vào động băng, lạnh lẽo đến mức khớp hàm cũng đang run lên bần bật. Vậy nên mục đích của hắn là thế sao? Kết hôn với hắn, sau đó hắn có thể dùng hôn nhân, dùng quyền lợi hợp pháp của một người chồng để mà cầm tù cô, giam giữ cô cả đời? Những gì mà hắn làm trong khoảng thời gian này đều là vì thế này đấy ư?
Thật ra, Tống Miên đã xếp lời cầu hôn của Lục Thanh Hoài ngang hàng với âm mưu, nhưng ai có thể bảo đảm chính bản thân hắn không hề giấu giếm mưu toan hoặc là ý tưởng âm u gì đó trong lòng chứ? Nếu như là trước kia thì Tống Miên tuyệt đối sẽ không hề phỏng đoán Lục Thanh Hoài một cách ác ý như thế, nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện như thế rồi, cô cũng đã hơi hơi hiểu được rõ ràng ý tưởng của hắn, hơn nữa từ sâu trong thâm tâm cô, cô cảm thấy mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười mà Lục Thanh Hoài dành cho cô đều tràn đầy mưu mô. Hắn giỏi nhất là ngụy trang, hắn lừa gạt cô nhiều năm như thế, cô bị lừa là do cô ngu xuẩn, cô thừa nhận, nhưng giờ đây cô thực sự không thể hiểu rõ được, hắn còn muốn đạt được thứ gì từ trên người cô nữa?
Ngoại trừ cơ thể ra thì cô chỉ còn hai bàn tay trắng. Nếu như hắn muốn cô, cô vốn dĩ chẳng hề có quyền lợi nói không hoặc là cơ hội phản kháng nào, vậy nên không cần làm cái việc thừa thãi đó để làm gì. Nhưng nếu như hắn biến cô trở thành vật sở hữu để thỏa mãn dục vọng chiếm hiểm và khống chế tuyệt đối của hắn, vậy thì có thể lý giải được. Nhưng hắn lại là một kẻ có tư tưởng ích kỷ cùng cực, là một người đặt lợi ích lên cao nhất, sao hắn lại có thể để mặc cho một chút dục vọng cá nhân bé nhỏ không đáng kể đánh bại lý trí, hy sinh lợi ích và một vài quyền lợi khác của chính mình mà đặt mối quan hệ của hai người dưới nấm mồ hôn nhân? Rốt cuộc thì hắn còn đang mưu toan điều gì khác nữa đây?
Hơn nữa, điều khiến Tống Miên sợ hãi không chỉ có thế. Tất cả những dịu dàng trong khoảng thời gian này của hắn đều là giả tạo, tất cả đều có mưu đồ. Nếu như là trước đây, bất kể hắn làm gì, chỉ cần hắn dịu dàng một chút, kiên nhẫn một chút mà dỗ dành cô, cô sẽ luôn chọn tha thứ cho hắn. Bây giờ cả hai người đều biết rõ mối quan hệ này đã không thể nào quay lại như lúc trước một cách dễ dàng đến thế, vậy nên hắn chọn sử dụng chính sách dụ dỗ, định khiến cô mềm lòng từng chút từng chút một, chờ cho đến khi cô lại sa vào đó một lần nữa. Từ quyên tiền cho trường mà cô đang học, muốn cho cô cam tâm tình nguyện quay về cho đến việc bằng lòng cho cô sự tự do nhất định, cho phép cô quay lại trường tiếp tục đi học; mặt khác, trong khoảng thời gian này hắn cũng đủ dịu dàng và kiên nhẫn, về chuyện chăn gối từ trước đến nay hắn đều luôn mang dáng vẻ dịu dàng dễ tính, vô số lần khiến cô cảm thấy hai người họ giống như đã quay về khoảng thời gian trước kia, Lục Thanh Hoài khiến cô sợ hãi hoảng sợ, Lục Thanh Hoài làm ra những chuyện khiến cô sợ hãi đó đều là ảo giác của cô. Hắn lại biết rõ bản tính của cô, lại kích phát một chút chi tiết sẽ khiến cô cảm động, cứ như thế cô sẽ tha thứ cho hắn, bị hắn lừa gạt bước vào lồng giam của hắn thêm một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu thật sự kết hôn rồi, thế thì sau khi kết hôn thì sao? Có phải hắn sẽ lại hiện nguyên hình, hơn nữa cuối cùng sẽ không còn kiêng dè bất kỳ thứ gì nữa, sẽ dùng đến chiêu số mà hắn quen dùng để thuần hóa cô, cầm tù cô, hưởng thụ lạc thú trong quá trình phá hủy rồi xây dựng lại cô, sau đó mối quan hệ giữa hai người sẽ hoàn toàn trở nên vặn vẹo mà lại còn lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, cô cũng không còn khả năng có thể trốn thoát được nữa. Đó là những gì hắn nghĩ sao?
Tống Miên đột nhiên nâng tay lên mà tát hắn một cái. Lục Thanh Hoài bị đánh đến hơi ngơ ra nhưng khi nhìn thấy hận ý cháy bỏng trong mắt cô, ánh mắt có phần bực bội và âm u ác độc, nhưng vẫn duy trì lý trí, bình tình hỏi cô: “Sao thế?”
“Những gì anh muốn chính là thế à? “Cam tâm tình nguyện” của anh chính là thế này đấy à?” Tống Miên giống như đang đối mặt với kẻ thù mà nhìn hắn chằm chằm, cảm giác tuyệt vọng trong cô kích động như muốn phá tan lồng ngực mà thoát ra, bóp nghẹt lục phủ ngũ tạng của cô. Đầu cô choáng váng và còn buồn nôn, khó chịu đến không thở nổi.
“Cái gì cơ?” Lục Thanh Hoài nhẹ giọng hỏi cô. Thái độ của hắn cũng coi như là ôn hòa, thậm chí còn không hiểu sao mà cười một cái, nhưng rất nhanh nụ cười đó đã hóa thành trầm mặc. Trên mặt hắn không còn ý cười nữa, cũng không còn độ cong ôn hòa thường thấy.
Ánh mắt của hắn hoàn toàn lạnh đi, giống như băng vậy, khiến người ta không rét mà run. Sắc mặt của hắn âm u lạnh lẽo, khí áp toàn thân hạ xuống cực thấp, u ám trong đáy mắt ngưng tụ lại thành một cơn lốc. Hắn không nói gì, cứ thế lẳng lặng mà lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm. Cái ánh mắt bình tĩnh mà đè nén đó mang theo cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, nhìn chằm chằm đến mức cơ thể cô không tự giác được mà run lẩy bẩy.