Sau hôm sinh nhật cô mang nhẫn còn trả lại, Lục Thanh Hoài cũng không sinh khí, rất nhanh lại đưa cho cô cái thứ hai, Tống Miên lại trả lại nhẫn, Lục Thanh Hoài vẫn tốt tính không nói nhiều một câu thay đổi cái nhẫn có kiểu dáng khác, khiến Tống Miên tức giận, trực tiếp ném nhẫn đi ngay trước mặt hắn.
Tống Miên cho rằng hắn sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, sẽ không tiếp tục phiền cô, ai từng nghĩ Lục Thanh Hoài ác hơn, trực tiếp bày mười cái hộp ở trước mặt cô, ôn nhu uy hiếp cô tùy tiện chọn một cái, không hợp thì ném, ném xong lại có, nhưng kết quả cuối cùng là tay cô nhất định phải đeo lên nhẫn của hắn, cô nhất định sẽ gả cho hắn.
Tống Miên chán nản không muốn cùng hắn lãng phí thời gian, cô ôm quyết tâm nếu Lục Thanh Hoài dám bức cô gả cho hắn, cô thà rằng cá chết lưới rách cũng sẽ không làm theo ý hắn, đơn giản là vẫn chưa tới một bước này, một cái nhẫn mà thôi, đeo thì lại có thể đại biểu cái gì.
Tống Miên không muốn lại nghĩ đến hắn, ngẩng đầu cười hỏi Mạnh Viễn “Lát nữa có tiết không” muốn tránh đi đề tài này, nhưng cô vừa mới nói một nửa đã bị một thanh âm quen thuộc đánh gãy.
“Miên Miên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên đột nhiên theo tiếng nhìn qua, Lục Thanh Hoài đang đứng ở bậc thang, ỷ ở trên lan can bình tĩnh nhìn cô, không biết nhìn bao lâu.
Lục Thanh Hoài mặc rất đơn giản, một chiếc áo sơmi màu trắng và quần tây màu đen, cà vạt không có chút cẩu thả, thân hình thon dài, tỉ lệ ưu việt. Từ sinh nhật của Tống Miên, sau khi hắn đeo nhẫn trên tay, hắn liền tạo thành thói quen chuyển nhẫn. Giờ phút này hắn lãnh đạm trầm mặc đứng ở nơi đó, vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út, thanh âm hơi lạnh, thần sắc không rõ, khuôn mặt tuấn mỹ cũng lộ ra sự lạnh nhạt. Tống Miên theo bản năng đối với Lục Thanh Hoài như vậy cảm thấy sợ hãi, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, Lục Thanh Hoài luôn không cho phép cô có không gian tư nhân, càng không cho phép cô nói một lời với người khác phái.
“Miên Miên, lại đây.” Lục Thanh Hoài lại nói, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại như ẩn chứa gió lốc thổi quét về phía cô.
Đó hoàn toàn là một loại áp bách trên tâm lý, đôi mắt hắn đen tối không rõ, gắt gao nhìn chằm chằm cô chờ cô đáp lại, giống như Mạnh Viễn căn bản không tồn tại. Trong mắt chỉ có một mình cô, khiến Tống Miên trốn không thể trốn tránh không thể tránh, cô biết hậu quả của việc chọc giận hắn, nhấp môi, từng bước một đi về hướng Lục Thanh Hoài, nhưng mới vừa đi một bước cô đã bị người đằng sau nắm lấy cổ tay.
Mạnh Viễn nhạy bén đã nhận ra không thích hợp giữa Tống Miên và nam nhân kia, cái loại áp lực làm người hít thở không thông làm cậu phát giác, nam nhân kia chắc chắn không phải người lương thiện, cậu thấp giọng hỏi cô: “Người kia là ai? Hai người có quan hệ gì?”
Lục Thanh Hoài ánh mắt dừng lại trên cổ tay bị nắm của Tống Miên, không khí quanh thân giảm xuống, mí mắt hơi rũ, lúc ngước mắt biểu tình liền trở nên nguy hiểm, đi về hướng Tống Miên, Tống Miên đối diện với ánh mắt kia phản xạ tự nhiên ném tay Mạnh Viễn ra, cô không nghĩ lại chịu tra tấn cũng không muốn Mạnh Viễn chịu đựng tai bay vạ gió, cô không bận tâm khó hiểu và kinh ngạc của Mạnh Viễn, biểu tình thấp thỏm lo âu đứng thẳng bất động tại chỗ.
Lục Thanh Hoài đi đến trước mặt Tống Miên, thấy Tống Miên lúng ta lúng túng khẩn trương lại bất an nhìn hắn thì cười khẽ, nhéo nhéo má cô ôn thanh nói: “Khẩn trương như vậy làm gì? Anh cũng sẽ không ăn em.”
Tống Miên không biết hắn cười thể hiện điều gì, vẫn đề phòng, tinh thần căng chặt.
Lục Thanh Hoài cũng không thèm để ý, kéo tay cô, rũ mắt nhìn trên cổ tay cô có một vệt đỏ nhợt nhạt, Tống Miên cảm giác được không khí đông lạnh, làm cô sởn tóc gáy, muốn tránh đi lại bị Lục Thanh Hoài càng thêm dùng sức nắm lấy, hắn quay đầu đi, nhếch khóe môi, khẽ mỉm cười đối với Mạnh Viễn, đạm thanh nói “Là cậu làm?”
Lúc này Mạnh Viễn mới ý thức được vừa nãy mình đã dùng lực quá mạnh, thế nhưng làm cô bị thương, lời xin lỗi còn chưa xuất khẩu đã nghe Lục Thanh Hoài nói tiếp: “Cậu chính là Mạnh Viễn?”
Lục Thanh Hoài cao hơn Mạnh Viễn một chút, hai người đứng đối diện nhau, khí chất hoàn toàn bất đồng. Hắn hơi rũ mắt, giọng điệu trầm thấp dễ nghe, lại có chút ý vị từ trên cao nhìn xuống, coi khinh lãnh đạm, cảm giác nhục nhã giống như cậu ấy là người thứ ba.
Mạnh Viễn không biết vì sao người trước mặt này lại biết tên cậu ấy, nhưng Tống Miên lại biết, hắn có biện pháp tìm được cô chắc chắn cũng có biện pháp điều tra rõ ràng mấy năm nay cô làm chuyện gì, những người bên cạnh là ai. Có lẽ hắn biết giữa cô và Mạnh Viễn không có quá nhiều tiếp xúc cho nên mới không lấy cớ làm khó dễ Mạnh Viễn, và cũng chưa từng nhắc tới cậu, nhưng giờ phút này cô vẫn nhận ra địch ý của hắn đối với Mạnh Viễn, cô chủ động nắm cánh tay hắn năn nỉ “Lục Thanh Hoài chúng ta đi thôi được không?”
Lục Thanh Hoài không cự tuyệt Tống Miên chủ động, thuận thế ôm cô vào lòng, nhẹ nâng cằm, nói một câu không liên quan “Nghe nói cậu còn có một người em gái 10 tuổi còn ở Mạnh trại?”
Lời này vừa ra bầu không khí giữa ba người lại thay đổi, đầy mùi thuốc súng, ngay cả Tống Miên cũng ý thức được đây là trần trụi uy hiếp, Mạnh Viễn càng bị cảm xúc chi phối, không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được người khác lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần, đặc biệt là đề cập đến người nhà duy nhất của mình, cậu đột nhiên nắm lấy cổ áo của Lục Thanh Hoài giống như một con sư tử phẫn nộ, thanh âm nặng nề nhìn hắn hỏi “Anh có ý tứ gì?”
Một cái chớp mắt cũng không có, thậm chí hắn còn cười một cái, nhưng khi quay đầu đi nhìn Tống Miên lại có bộ dáng ủy khuất bất đắc dĩ, như là làm nũng bày tỏ ủy khuất với cô nói “Xem, là cậu ta động tay trước, là cậu ta khi dễ anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên sợ Mạnh Viễn thật sự nhất thời xúc động động thủ đánh Lục Thanh Hoài, hắn là một người có thù tất báo nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ấy, cô vươn tay muốn khuyên Mạnh Viễn không cần xúc động, lời vừa mới nói ra, tay vừa vươn ra đã bị Lục Thanh Hoài nắm lấy đè xuống, tay còn lại không chút khách khí đẩy tay Mạnh Viển ra, khẽ mỉm cười tùy ý nói: “Sao lại xúc động như vậy chứ? Tôi chưa nói gì mà”
Mạnh Viễn chán ghét hất tay Lục Thanh Hoài ra, cậu ấy cảm giác hắn tựa như một con rắn độc âm lãnh khiến người ta vô cùng dè biểu.
Lục Thanh Hoài cũng không tức giận, chỉ là bàn tay to đầy chiếm hữu, ái muội khiêu khích ôm eo Tống Miên, bao trọn lấy cô. Thậm chí vuốt ve hai cái bên hông cô, Tống Miên bắt lấy tay hắn muốn ngăn cản, nhưng động tác của cô lại khiến Mạnh Viễn thấy rõ nhẫn đôi trên tay hai người.
Lục Thanh Hoài cũng nhận thấy được đau đớn và phẫn nộ trong mắt Mạnh Viễn, khóe môi hắn nhếch lên, tiếp tục nói “Không phải cậu hỏi tôi và Miên Miên là quan hệ gì sao? Vậy, cậu cảm thấy quan hệ của chúng tôi là gì?” Hắn vừa cười, lại cố ý nắm lấy tay Tống Miên, mười ngón tay đan vào nhau quơ quơ trước mặt Mạnh Viễn..
Mạnh Viễn cắn chặt răng răng, cả người tản ra hơi thở áp lực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thanh Hoài, tuy đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng Mạnh Viễn có thể cảm nhận được ác ý trần trụi của Lục Thanh Hoài đối với mình. Có lẽ xuất phát từ bản năng của người đàn ông khi đối diện với người khác phái xuất hiện xung quanh người của mình, nhưng cậu ấy có chút không hiểu được. Không chỉ là xuất phát từ tính chiếm hữu, hắn vẫn luôn có ý đồ khiêu khích cậu ấy.
Hắn mang đến cho người khác cảm giác cao cao tại thượng và lạnh nhạt, tuy hắn vẫn luôn cười nhưng mỗi câu hắn nói ra đều mang sắc bén vô cùng, đều là trần trụi khinh mạn và miệt thị, khiến người ta cảm thấy bị vũ nhục. Mà cậu ấy xác thật cũng cảm thấy khó chịu và không cam lòng, Mạnh Viễn biết Tống Miên và mình không phải người cùng một thế giới, nhưng cậu ấy không rõ vì sao cô lại muốn ở cùng một phần tử nguy hiểm khắc nghiệt ngạo mạn như vậy, cậu ấy chưa bao giờ chán ghét một người đến như vậy.
Tống Miên cũng có hơi khó xử, cô còn chưa kịp ngăn cản Lục Thanh Hoài, hắn đã khẽ nâng cằm lên đầy kiêu căng lạnh nhạt, thanh âm trầm thấp gằn từng chữ một khiến cho mọi người nghe được rõ ràng: “Cuối cùng tôi khuyên cậu một câu, không cần tự hủy tương lai, cách xa người của tôi, xa một chút.”