Chủ nhật, Lục Thanh Hoài giữ đúng lời hứa dẫn Tống Miên đến trung tâm giải trí.
Tống Miên cực kỳ hưng phấn, hận không thể chơi hết mấy trò chơi ở đây.
Cô và Lục Thanh Hoài đều không sợ độ cao, cho nên tàu lượn siêu tốc, búa tạ, còn có thuyền hải tặc các loại đều thử một lần, chơi rất vui vẻ.
Vào buổi trưa, hai người họ dùng qua bữa trưa tại nhà hàng ở trung tâm giải trí, đến chiều lại tiếp tục vui chơi.
Đầu tiên là chơi một vài trò chơi có lượng vận động không nhiều lắm, sau đó thì chuyển đến cửa nhà ma.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Miên nghe tiếng thét chói tai từ bên trong truyền ra thì có hơi sợ hãi, nhưng lại có chút nóng lòng muốn thử. Cô yên lặng ôm chặt cánh tay của Lục Thanh Hoài.
"Muốn đi vào thử xem sao không?" Lục Thanh Hoài xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.
"Mấy người ở bên trong kêu la thảm thiết như vậy, chắc là sẽ dọa người lắm đó." Tống Miên cắn môi, chần chừ nói.
"Không sao, có anh ở đây." Lục Thanh Hoài an ủi cô.
"A Nghiên, anh không sợ ư?" Tống Miên hỏi.
"Không sợ." Lục Thanh Hoài khẽ mỉm tươi cười, trả lời rất nhanh.
Cho dù có sợ thì thứ đáng sợ cũng là quỷ trong lòng hắn mới phải.
Sợ con quỷ tham lam đáng sợ kia cuối cùng sẽ cắn nuốt lý trí của hắn, làm cho hắn mất đi khống chế, làm cho hắn làm ra một vài chuyện điên cuồng và không thể vãn hồi được nữa.
Nhưng mà hắn không sợ.
Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, gặp quỷ, vậy thì giết quỷ thôi.
Thế gian này kỳ thật cũng không có chuyện gì có thể làm cho Lục Thanh Hoài phải sợ hãi hay kinh hoảng. Hắn thậm chí còn chưa bao giờ sợ hãi sẽ mất đi Tống Miên.
Bởi vì hắn sẽ hủy hoại Tống Miên trước khi hắn mất cô.
Nếu như nhất định phải nghiền nát, ngọc đá cùng nát như vậy thì việc nghiền nát và hủy diệt đến cực hạn mới là kết thúc cuối cùng của bọn họ.
Đối với Lục Thanh Hoài mà nói thì, yêu - hận, hai loại tình cảm này đều phải nồng đậm đến cực hạn, nồng đậm đến mức sẽ đốt cháy lẫn nhau mới chân chính xứng đáng để được gọi là yêu và hận.
Tống Miên rối rắm nửa ngày xong vẫn đi theo Lục Thanh Hoài vào nhà ma.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tay của cô đan chặt lấy bàn tay của Lục Thanh Hoài, một tay khác thì ôm chặt lấy cánh tay của hắn. Cả người Tống Miên áp sát vào người Lục Thanh Hoài, hận không thể chui vào trong lòng hắn.
Hai người họ chậm rãi đi tới, tuy rằng trước mắt còn chưa gặp được một 'con ma' nào cả, nhưng những âm thanh âm trầm khủng bố, kết hợp với ánh đèn nhấp nháy xen kẽ với tiếng quỷ khóc sói tru phía trước đều đáng sợ tới mức dọa cho cô dựng cả lông tơ, sợ hãi đến cực hạn.
"A Nghiên ơi, em sợ lắm. Chúng ta đi ra ngoài đi, có được không?" Tống Miên kéo kéo áo Lục Thanh Hoài, yếu ớt nói.
Lục Thanh Hoài giờ phút này có hơi phân tâm, có chút tâm viên ý mã (1).
(1) Tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.
Trong bóng tối, tất cả cảm thụ đều bị phóng đại lên một cách vô hạn, những gì hắn ngửi thấy và cảm nhận được đều là hương thơm trên người cô.
Tống Miên dán lấy người hắn rất chặt. Thân thể của Lục Thanh Hoài dần dần nóng lên, quanh thân đều được bao trùm bởi một luồng khí nóng.
Còn Cố Miên thì vẫn không ngừng nhúc nhích thân thể, cọ cọ hắn. Lục Thanh Hoài nhất thời không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Không nhận được lời hồi đáp của Lục Thanh Hoài, Tống Miên cảm thấy vừa sợ hãi lại có chút tủi thân. Cô dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn, dịu giọng, nói: "A Nghiên ơi, anh nói chuyện gì đi, em sợ lắm."
Cảm xúc tê dại và ấm áp trong lòng bàn tay làm cho Lục Thanh Hoài khôi phục lại tinh thần. Hắn vươn tay ôm lấy bả vai của Tống Miên rồi hỏi cô một cách dịu dàng: "Ừ, anh ở đây. Bé Cưng, vừa nãy em nói gì vậy?"
"Em nói là em rất sợ. A Nghiên ơi, chúng ta đi ra ngoài nhé? Có được không?" Tống Miên chủ động ôm lấy eo của Lục Thanh Hoài, tủi thân làm nũng. Trong lời nói của cô tràn đầy tính ỷ lại.
"Miên Miên, không sao đâu. Không cần phải sợ. Anh sẽ luôn ở bên em. Chúng ta thử đi xa hơn một chút nữa nhé? Nếu như em vẫn thấy sợ thì chúng ta sẽ ra ngoài, có được không?" Lục Thanh Hoài trấn an mà vuốt ve lưng và đầu của cô, dịu dàng dỗ dành cô.
"Vậy... Vậy được rồi." Tống Miên nhỏ giọng đáp lại. Tiếp đó, cô bèn ôm lấy cánh tay của Lục Thanh Hoài rồi lại theo sát hắn, chậm rãi đi về phía trước.
Hai người men theo ánh sáng hai bên, chậm rãi đi về phía trước. Phía trước là một vùng hắc ám, ánh đèn hoàn toàn biến mất.
Tống Miên theo bản năng mà nắm chặt tay Lục Thanh Hoài. Lục Thanh Hoài trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay của cô. Hai người đi về phía trước cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng 'lạch cạch', hết thảy đều không kịp phản ứng, một ma nữ tóc dài mặt trắng váy trắng đột nhiên xuất hiện, hét lên chói tai, hơn nữa còn có ánh đèn chiếu lên mặt cô.
Rơi vào chiêu trò lỗi thời như vậy, nhưng Tống Miên vẫn trực tiếp thét ra thành tiếng, nước mắt cũng rơi xuống.
Lục Thanh Hoài phản ứng rất nhanh. Trước khi ma nữ kia sắp đến gần hai người bọn họ, hắn đã ôm Tống Miên vào trong ngực rồi xoay người, dịu dàng an ủi cô: "Miên Miên đừng sợ, không có việc gì nữa rồi, không có việc gì nữa rồi, có anh ở bên em rồi đây."
"Hức..." Tống Miên nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, giọng điệu run rẩy mang theo tiếng nức nở rõ ràng.
"Ngoan nào, không có việc gì nữa rồi, không có việc gì nữa rồi, không sợ nữa, nhé?" Lục Thanh Hoài vuốt đầu cô, áp cô vào trước ngực mình.
Ma nữ kia lúc này có hơi xấu hổ, ăn hết đồ ăn cho chó FA, thở dài ủ rũ muốn đi. Kết quả, vừa đi được một bước thì 'Ái ui' một tiếng, trực tiếp đụng vào cửa.
Cô ta tức giận, dùng đèn pin soi xuống mặt đất, không có gì cả.
Nhưng vừa rồi cô ta rõ ràng là đã cảm thấy mình bị thứ gì đó làm cho vấp ngã một cái kia mà!
Ma nữ buồn bực biến mất ở nơi này, nơi này lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Tống Miên được an ủi hồi lâu, tâm tình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cô mang theo giọng mũi ấp úng gọi hắn: "A Nghiên ơi."
"Ơi?"
"Mất mặt quá đi mất." Khuôn mặt của Tống Miên vẫn còn vùi vào lồng ngực của hắn, giọng nói cũng rầu rĩ.
"Không có gì phải mất mặt cả, Miên Miên à."
"Mỗi người đều có thứ mà mình sợ hãi, em phải tôn trọng sự tồn tại của nỗi sợ chứ không nhất thiết phải vượt qua nó, hơn nữa..."
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Lục Thanh Hoài từng chút từng chút vuốt ve mái tóc người trong lồng ngực của mình, dịu dàng nói:
"Miên Miên dám thử là đã rất giỏi rồi, đối với anh mà nói, Miên Miên thật sự rất dũng cảm."
Tống Miên không kìm được, hốc mắt lại đỏ lên. Chưa từng có ai nói với cô như vậy.
Cha mẹ cô đối xử với cô vĩnh viễn đều là giọng điệu mệnh lệnh. Cô mới chỉ có hơi thụt lùi một chút là cha mẹ đã lập tức kết luận rằng cô nhu nhược, cô giả bộ, có gì đáng phải sợ đâu? Chỉ cần thử thêm nhiều lần nữa là được rồi.
Nhưng A Nghiên là người duy nhất nói với cô rằng, không nhất thiết phải vượt qua nỗi sợ, còn nói cô đã rất dũng cảm trong khi cô sợ hãi đến mức khóc lóc một cách vô cùng chật vật.
Cô ngẩng đầu định nói gì đó với Lục Thanh Hoài, nhưng cánh môi lại không cẩn thận lướt qua yết hầu và cằm của hắn.
Thân thể Lục Thanh Hoài rõ ràng cứng đờ.
Tống Miên lại chậm chạp không ý thức được có cái gì không đúng. Trong bóng tối, cô cũng không thấy rõ được biểu cảm của Lục Thanh Hoài, chỉ có thể thăm dò gọi hắn một tiếng: "A Nghiên ơi?"
Lục Thanh Hoài cũng không nói gì mà chỉ ngẩng đầu lướt qua một lượt những chấm nhỏ mà đỏ ở góc trên bóng tối để xác định xem các camera giám sát được phân bố ở những nơi nào.
Hắn dừng lại vài giây, im lặng nắm chặt cổ tay Tống Miên rồi dẫn cô đi thẳng.
Vẻ mặt của Tống Miên tràn đầy nghi hoặc, bị động mà đi theo hắn, cũng không còn lo đến việc sợ hãi nữa: "A Nghiên, anh muốn dẫn em đi đâu thế? Chúng ta sắp ra ngoài rồi, có phải không?"
Lục Thanh Hoài im lặng, cứ thế tự mình bước đi, sau đó lại đột nhiên dừng bước.
Trên tay hắn dùng sức, kéo cô về phía trước, tiến tới gần hơn một bước.
Tống Miên bị ép lùi về phía sau, nhưng không thể lùi lại được nữa.