Lục Thanh Hoài luôn nắm tay Tống Miên, mãi cho khi đến cửa ghế lô, Tống Miên đột nhiên có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, Lục Thanh Hoài nhéo nhéo ngón tay cô, cười với cô rồi đẩy cửa ghê lô ra.
Khoảnh khắc Tống Miên nhìn thấy rõ mọi người trong phòng, giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu, máu trong người đang lạnh dần, cả người cứng đờ như vừa từ trong tủ đá đi ra. Hắn thực sự dám làm như thế, thực sự dám ép cô kết hôn với hắn một cách công khai đàng hoàng như vậy.
Trong phòng không chỉ có dì Trần, chú Lục mà còn có ba mẹ cô, còn có em trai cô đang học đại học B ở tỉnh bên cạnh cũng đến, người hai nhà đều đầy đủ, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ với nhau, không cần nói cũng biết Lục Thanh Hoài muốn làm cái gì.
Dì Trần nhìn thấy hai người tới, liền nhiệt tình tiếp đón Tống Miên đi đến bên người bà ấy, ba Tống cũng tươi cười đầy mặt không khép miệng được tiếp đón Lục Thanh Hoài ngồi xuống.
Dì Trần đặc biệt dành một chỗ cho Tống Miên ở bên cạnh mình, Tống Miên bị động bị Lục Thanh Hoài dắt đi tới chào hỏi ba mẹ và em trai, sau đó ngồi xuống bên cạnh dì Trần, Tống Miên cứng đờ gọi một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Trần nhiệt tình nắm tay Tống Miên, liên tục nói: “Con ngoan, đã lâu không gặp con, dì rất nhớ con.”
Tống Miên mím môi một lát, hốc mắt chua xót muốn khóc, nói: “Dì, con cũng nhớ dì.”
Dì Trần âu yếm sờ đầu Tống Miên, từ trong túi lấy ra một cái hộp, mở ra, lấy bên trong ra chiếc trâm cài áo con bướm tinh xảo xinh đẹp, đặt vào lòng bàn tay Tống Miên, cười nói: “Con xem, dì cố ý từ nước Pháp mang về cho con, nhìn xem có đẹp hay không, có thích hay không?”
“Rất đẹp, con rất thích, nhưng mà dì, cái này quá quý giá, con không thể...”
“Thích thì nhận lấy.” Dì Trần cười nắm lấy cổ tay Tống Miên, cất chiếc trâm cài trở lại hộp nhét rồi vào tay cô: “Dì thích con, dì cố ý mua cho con, nếu con không nhận thì sẽ làm trái tim của dì bị tổn thương đó.”
Tống Miên có hơi khó xử nhìn Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài nắm lấy bả vai của cô, ấm áp nói: “Mẹ anh tặng cho em thì em cứ nhận lấy đi.”
Tống Miên đành phải nhận, nhưng khi cô bắt tay thu về thì ống tay áo hơi trượt xuống để lộ chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay, dì Trần nhìn chiếc vòng rồi bình tĩnh nhìn con trai, gật đầu tán thưởng.
Lục Thanh Hoài cười thầm, Tống Miên chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ, chợt nhớ tới điều gì đó, vội vàng nhìn cổ tay của dì Trần. Quả nhiên, cô cảm thấy chiếc vòng này rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi, hóa ra là cái mà dì Trần vẫn luôn đeo. Khi còn nhỏ, vì tò mò nên cô đã hỏi dì Trần. Dì Trần nói với cô đây là một cái đồ vật cũ, đó là một chiếc vòng ngọc gia truyền từ đời bà cố nội của chú Lục, chỉ truyền lại cho con dâu của chú Lục, vậy mà bây giờ cô lại đeo nó trên tay.
Tống Miên lúc này vừa khó chịu lại nghẹn khuất, trong lòng có một dục vọng hủy diệt không thể giải thích được. Cô muốn đập chiếc vòng ngọc này thành từng mảnh, làm rối tung mọi thứ, chẳng sợ sẽ bị mọi người trách móc và ghét bỏ, hắn vĩnh viễn luôn bức bách cô. Trong khoảng thời gian này, hắn giả vờ dịu dàng, dễ nói chuyện để ép cô lấy hắn, hắn dụ dỗ lừa cô đeo chiếc vòng vào để mọi người nghĩ cô đã đồng ý làm con dâu nhà họ Lục. Hiên tại hắn còn trực tiếp dùng trưởng bối tới cưỡng bức cô gả cho hắn, hắn luôn miệng nói sẽ cho cô tự do? Nhưng cô chưa bao giờ được tự do, thậm chí hôn nhân của cô cũng là bị ép buộc, tương lại làm sao cô dám hy vọng xa vời gì vào sự tự do?
Cô chán ghét Lục Thanh Hoài, thật sự rất chán ghét hắn.
Tống Miên định mạnh mẽ tháo chiếc vòng tay ra, Lục Thanh Hoài không kìm được nắm tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, lấy ra ba tờ giấy chứng nhận bất động sản đưa cho ba mẹ Tống Miên, nói:
“Chú, dì, chú nhìn cháu lớn lên, cháu và Miên Miên từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Cháu thích Miên Miên nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi được cô ấy trưởng thành, nhưng sau đó lại bị tách ra ba năm, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy. Bây giờ thực sự cháu chờ không kịp, nóng lòng muốn cưới Miên Miên về nhà, đây là một chút tâm ý của cháu, hy vọng chú có thể yên tâm giao con gái của chú cho cháu, nhất định cháu sẽ không phụ lòng mong đợi của chú.”
Mẹ Tống liếc nhìn tờ giấy chứng nhận bất động sản, hai vợ chồng bọn họ còn có Tống Miên và Tống Vũ mỗi người đều đứng tên một căn nhà, bà không giấu được nụ cười vội vàng nói: “Cháu nói cái gì vậy, Miên Miên nhà chú dì có thể gả cho cháu là may mắn của nó…”
“Con không gả!” Tống Miên mất hết lý trí, hai mắt đỏ hoe đứng lên ngắt lời mẹ Tống, cô nhìn Lục Thanh Hoài như nhìn kẻ thù trong ánh mắt kinh ngạc và xấu hổ của mọi người, lặp lại lần nữa: “Con không gả, Lục Thanh Hoài, anh nằm mơ đi, em có chết cũng không lấy anh.”
Lục Thanh Hoài cười nhẹ, không nói gì cũng không phản ứng gì, mẹ Tống lập tức xông lên đánh Tống Miên một cái, cha Tống kịp thời ngăn mẹ Tống lại, nhưng lại nhìn Tống Miên bằng ánh mắt không tán đồng: “Miên Miên, con làm cái gì vậy? Đột nhiên làm loạn như vậy để cho mọi người chê cười sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Tống cũng tức giận mắng cô: “Con xem, cái con nhỏ chết tiệt này nói cái gì, vốn dĩ chính là con trèo cao Thanh Hoài nhà người ta, bây giờ con còn ở đây bày đặt làm cái gì? Ba năm trước con phát điên đột ngột bỏ chạy, Thanh Hoài người ta tìm con ba năm, người ta cũng không chê con muốn cưới con, hiện tại con lại phát cái bệnh gì vậy? Con nhất định phải làm đến gà bay chó sủa, cả nhà không được an bình con mới vui vẻ có đúng không?”
Căn phòng riêng lập tức tràn ngập tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ Tống, Tống Miên uỷ khuất, suy sụp muốn trốn khỏi đây, ở lại đây một giây thôi sẽ khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô sai sao? Có thực sự là lỗi của cô khi mọi chuyện biến thành như vậy sao? Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía Lục Thanh Hoài? Tại sao không ai hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không ai hỏi Lục Thanh Hoài đã làm gì với cô, không ai quan tâm đến cô, cũng không có ai nguyện ý tin tưởng cô?
Hai mắt Tống Miên đỏ hoe yên lặng chảy nước mắt, cắn chặt môi, quật cường bất lực, mà Lục Thanh Hoài lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trò hề này, lạnh lùng nhìn Tống Miên, tựa hồ muốn cho cô thấy rõ hiện thực, bị uỷ khuất cũng không có người tin cô có người giúp cô. Ba mẹ cô, em trai cô, tất cả bọn họ đều không yêu cô, chỉ có hắn yêu cô, trên đời này chỉ có hắn yêu cô, yêu cô sâu đậm thâm nhập cả vào xương cốt, yêu cô đến vặn vẹo điên cuồng.