《 CHƯƠNG NÀY ĐƯỢC VIẾT DƯỚI GÓC NHÌN CỦA KIỀU ANH HOÀNG 》
Điều khiến tôi bực mình nhất là thằng Nguyễn Minh Việt.
Trước kia tôi còn thấy thằng này dễ gần, thân thiện vì nó là người yêu thằng bạn tôi, tính cách cũng không tồi.
Nhưng giờ thì đéo, bởi nó sáng ngày chỉ có chăm chăm bám dính lấy Nhật Hạ.
Cả hai đều là "hoa", hơn nữa Minh Việt còn là "hoa đã có chủ" thì cư nhiên bọn họ phải biết điều mà giữ khoảng cách chứ, sao cứ sán lại gần nhau làm gì thế?
Đỗ Nhật Hạ và Nguyễn Minh Việt ư? Đéo có khả năng.
Chỉ là bạn bè bình thường, bạn bè bình thường, bình thường thôi.
Cái gì quan trọng nhắc lại ba lần.
Không hiểu vì sao cứ nhìn hai người bọn họ thân mật là tôi lại ngứa ngáy chân tay, ứa gan trong lòng.
Nhiều lúc tôi phải kiềm chế lắm mới không lao vào tẩn thằng Việt một trận.
Nhìn cái mặt nó lúc nói chuyện với Hạ cứ như đang thách thức tôi ấy, ngứa mắt đéo chịu được.
«────── « ⋅ʚɞ⋅ » ──────»
Hôm nay Nhật Hạ nhịn ăn sáng thì phải, tôi thấy cậu ấy trông có vẻ uể oải mệt mỏi lắm.
Tôi nhớ ra mình có một cái bánh trong cặp, hôm qua đi học được con của cô dạy thêm tặng tới giờ vẫn chưa ăn.
Bạn nhỏ đó còn giới thiệu bánh này rất ngon, bạn bè trẻ con xóm bé đều thích.
Chắc Nhật Hạ cũng sẽ thích nhỉ?
Lúc tôi đưa cho Hạ, mắt cậu ấy ngước lên nhìn tôi, trong ấy chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh của tôi thôi, sáng lấp lánh tựa như vì sao tỏa sáng trong dải ngân hà.
Hai bên má trắng nõn phúng phính, miệng hơi mím lại.
Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của cậu ấy khiến tôi có hơi chút buồn cười, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ, rất đáng yêu.
Nhật Hạ tủm tỉm miệng cười nói cảm ơn tôi rồi nhận bánh.
Tôi im lặng mãn nguyện nhìn cậu ấy khẽ cười đáp lại.
"Cho tao xin miếng với." Thằng Minh Việt vô sỉ tiếp tục sát lại gần Nhật Hạ của tôi.
Aiss bánh này là tao cho Nhật Hạ ăn, tao đây chính là không muốn cho mày ăn cùng aghhh...Tôi thế này hình như có chút trẻ con nhỉ? Không sao, Nhật Hạ nhất định là rất thích trẻ con.
*Nhật Hạ: Chàng trai à cậu lấy đâu ra tự tin mà phun được câu nói đó vậy...
Giờ ra chơi cô Lan gọi Nhật Hạ lên văn phòng nói chuyện, thương chết đi được.
Mới ăn có cái bánh chắc chắn là không đủ no, tôi phải đi mua cho cậu ấy chút đồ mới được, bạn nhỏ này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng mà.
Tôi đặt sữa và bánh trên bàn cậu ấy sau đó ra ngoài hành lang đứng nói chuyện cùng mấy thằng con trai trong lớp.
Từ xa tôi đã thấy dáng vẻ gắng gượng bước từng bước đi vào lớp của Hạ, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Cố nán lại nói với đám bạn thêm một hai câu thì tôi liền đi vào lớp.
Tôi trông thấy Nhật Hạ đang ngồi yên vị trên ghế ngoan ngoãn ăn bánh tôi vừa mua, chiếc má mềm trắng nõn hơi phồng lên do đang ngậm bánh bên trong, mắt híp lại bày ra dáng vẻ tận hưởng vô cùng.
Tôi nhìn Hạ bật cười thầm nghĩ chắc lát nữa về mình sẽ ghé mua một chú hamster nhỏ.
Tôi ngồi xuống đối diện cậu ấy, thấy cậu ấy cứ mải ngẩn người nhìn tôi, nhân bánh dẻo sệt dính trên khóe miệng làm Nhật Hạ giống như một chú mèo hoang lem nhem, tôi không nhịn được mà lên tiếng trêu ghẹo: "Ăn kiểu gì mà dính hết nhân trên miệng thế kia."
Nhìn Nhật Hạ nở một nụ cười ngại ngùng coi như qua chuyện làm trong lòng tôi không khỏi ngứa ngáy, nhưng tôi quyết định bỏ qua loại cảm giác này sang một bên.
Trực tiếp cầm khăn giấy lau vết bẩn trên khóe miệng cậu ấy.
Nhưng mà hành động này của tôi làm Nhật Hạ khó chịu ra mặt, cậu ấy mắng tôi.
Trái tim như treo lơ lửng trên không trung bỗng mất thăng bằng mà rơi xuống.
Tôi vốn tưởng rằng mối quan hệ của tôi và Hạ đã khôi phục như trước nên thoải mái thân mật, ai mà ngờ được nó lại có một điểm khuyết.
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, thầm mong rằng Hạ sẽ nhìn ra được suy nghĩ của tôi lúc này mà lên tiếng hỏi "làm sao thế?", xong cười giả lả vờ vịt cho qua là cũng đủ rồi, không nhất thiết phải bày ra dáng vẻ không quan tâm hay trực tiếp phũ phàng mặc kệ tôi như vậy chứ.
Nhìn Nhật Hạ vô tư trêu đùa thoải mái với Việt tôi không khó cảm thấy khó chịu.
Nếu vừa rồi người lau miệng cho cậu ấy là Việt, chắc hẳn Nhật Hạ sẽ không phản ứng gay gắt như vậy nhỉ.
Tôi đây là đang ghen tị điều gì?
Cảm giác như có một tảng đá nặng đè trĩu trên lồng ngực tôi, nặng nề đến bức bối mà khó thở.
Chắc vì Minh Việt cũng là gay nên Nhật Hạ mới thân thiết với cậu ấy hơn bình thường thôi.
Không sao tên Minh Việt này tính cách cũng không tệ.
Đờ mờ Nguyễn Minh Việt!! Sao mày dám ôm Nhật Hạ của bố vào lòng hả?? Còn không mau bỏ tay ra? Còn đám người này nữa, otp cái khỉ gì!? Đùa đéo vui.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh, hai người họ chỉ là bạn tốt thôi Hoàng ơi mày làm sao đấy.
Ngàn vạn lần tôi tự nhủ bản thân phải kiềm chế cảm xúc.
Tôi gắng gượng nở một nụ cười công nghiệp rồi đi về chỗ ngồi.
«────── « ⋅ʚɞ⋅ » ──────»
Cuối cùng đến tiết thể dục tôi cũng không nhịn được mà hỏi Nhật Hạ về mối quan hệ giữa cậu ấy và Minh Việt.
Điều này ngu ngốc vô cùng,tôi vẫn không hiểu sao mình có thể thốt được cái câu: "Nó có thể chia tay thằng Thái và yêu mày."
Thô thiển, tồi tệ và bất lịch sự.
Tôi làm Nhật Hạ giận thật rồi.
Nhật Hạ nhìn tôi bằng ánh mắt tỏ vẻ rõ sự uất ức, thất vọng ở bên trong.
Nhật Hạ đi ra ngoài bỏ lại tôi trong nhà kho một mình trầm mặc.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng tồi tệ của tôi lúc này.
.
.
.
Lúc tập thể dục con bé Châm không may bị thằng Hùng ném bóng trúng đầu tới ngã quỵ đi, cùng lúc đó tôi cũng muốn trốn tiết, kiếm được cái cớ mà đưa Châm lên phòng y tế.
Giờ mà xách nó một bên vai thì phiền quá, tôi muốn nhanh chóng hơn một chút, vậy nên tôi bế bổng nó lên.
Nhưng nếu tôi biết về sau mỗi khi Nhật Hạ dỗi tôi đều lôi chuyện này ra thì ngàn vạn lần có cho tiền tôi cũng đéo dám làm..