Cảm Xúc Kì Lạ


Tôi vẫn đến trường sớm như thường ngày và điều tôi không mong đợi nhất cũng đã tới.

Tôi vào lớp và đụng mặt cái Hòa, tuy rằng chúng tôi vẫn chào hỏi nhau như bình thường, nhưng cũng chẳng khó khăn gì để nhận ra bầu không khí sượng chân giữa tôi và con bé.

Lúc này đập vào mắt tôi chính là thằng bê đê sát gái Nguyễn Minh Việt đang uể oải nằm gục trên bàn.

Ôi chuyện lạ Việt Nam!! Cậu bé đồng tính sau bao lần bị phạt trực nhật vì đi học muộn giờ cũng đã có một hôm đi học sớm.

Tôi đặt cặp xách rồi ngồi xuống, vỗ vai thằng Việt: "Chào học sinh gương mẫu!"
Việt híp mắt nghiêng đầu liếc nhìn tôi, cổ nó ngay lập tức lộ ra một vết thâm thâm đỏ đỏ, trông cứ như là hicky ấy.

"Eo ôi vcl Minh Việt!! Cái đéo gì trên cổ mày đây??"
"Im để bố mày ngủ." Thằng Việt nói bằng giọng ngái ngủ trông mệt mỏi vô cùng, cái môi thì hồng đỏ sưng tấy cả lên.

Một suy nghĩ chẳng mấy trong sáng vụt lên trong đầu tôi.

Dm Minh Việt bị "ăn" rồi?? Mà ai "ăn" nó???
Tôi nuốt khan, bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn, trái tim thì đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cảm giác mong đợi, hồi hộp và xen lẫn là tò mò tựa như những cơn sóng vỗ vồ vập gợi lên trong tâm tôi.


Tôi cúi thấp xuống, khẽ giọng nói nhỏ: "Mày chjch rồi à?"
"Vcl mày nghĩ cái đéo gì đấy??" Thằng Việt bật dậy gõ vào đầu tôi một cái 'cốc'.

Ôi suýt chấn thương sọ não luôn ấy.

"Mày muốn gõ lủng đầu tao luôn hả? Đau vãi chưởng!!" Tôi phẫn nộ sờ sờ xoa xoa chỗ vừa bị gõ, nó sưng cục lên rồi đây này.

"Đau cho chừa cái tội ăn nói vớ va vớ vẩn." Minh Việt kéo cao cổ áo lên che vết đỏ thâm đó rồi quay sang lườm tôi.

Tôi bĩu môi, nhíu mày nhìn nó phản bác: "Thế chứ cái đấy không phải vết hôn thì là cái gì?"
"Muỗi đốt." Minh Việt lạnh nhạt đáp lại tôi.

"Ừ, con muỗi này coi bộ cũng to à nha." Tôi nhếch mép cong miệng lên cười cợt.

"Mày cút con mẹ nó đi."
Tôi lắc đầu ngao ngán không nói gì nhìn Minh Việt.

Mà cũng phải nói đến thằng chó Kiều Anh Hoàng, thằng ý không biết thế nào từ hôm qua đến giờ không trả lời tin nhắn của tôi dù chỉ một câu.

Chẳng hiểu lại dở hơi dở chứng oái ăm gì nữa.

Mọe nó!! Ít nhất dù bận đến đâu cũng phải trả lời một vài tin nhắn của tôi chứ nhỉ?
Tác phẩm: Cảm xúc kì lạ được Sữa Chua Đá- nkiuwu đăng tải độc quyền trên hệ thống và website NovelToon.

Mọi trang mạng xã hội và các website khác đều là ăn cắp.

Hãy là độc giả thông thái và ngưng đọc ở các web lậu reup để ủng hộ tác phẩm và tác giả.

Tớ xin cảm ơn.
Tác phẩm: Cảm xúc kì lạ được Sữa Chua Đá- nkiuwu đăng tải độc quyền trên hệ thống và website NovelToon.

Mọi trang mạng xã hội và các website khác đều là ăn cắp.


Hãy là độc giả thông thái và ngưng đọc ở các web lậu reup để ủng hộ tác phẩm và tác giả.

Tớ xin cảm ơn.
Đến giờ truy bài, khi sao đỏ vào kiểm tra sĩ số lớp thì Huyền Châm bảo là thằng Hoàng nghỉ ốm.

"Ơ mà hôm qua vừa thấy nó đi đá bóng xong mà, đá ghê lắm! Chiến đét luôn! Hay thằng này nó giả ốm cúp học mày nhỉ?" Cái Trang đang ngồi ghế của thằng Hoàng vỗ vai với gọi tôi tò mò hỏi chuyện.

"Tao không biết nữa."
"Èo chán thế."
Tôi không đáp lại cái Trang, quay lên nhìn về phía cửa sổ lớp học nhìn trời đang đổ mưa như trút nước.

Có lẽ là hôm qua thằng Hoàng đi đá bóng về rồi mắc mưa nên ốm.

Nhưng dù ốm có mệt tới mức nào thì từ tối đến sáng cũng không thể trả lời tôi dù chỉ một tin nhắn ư? Tôi không đủ quan trọng để cậu nhắn tin nói về vấn đề của mình phải không?
Fuck bitch Kiều Anh Hoàng!!!
Nửa ngày đã trôi qua, ôi tôi cảm giác một ngày không có Hoàng bên cạnh là một ngày nhàm chán đéo thể tả nổi.

Aghhh thằng này nó chơi bùa tôi rồi chị em ơi!!
Thằng Việt nghiêng đầu nhìn tôi cười sâu nói nhỏ: "Ôi sao thế? Bé buồn anh H giấu tên à?"
"Cc.

Mày hơi nhiều chuyện rồi đấy nhé." Tôi nhướn mày nhìn nó.


Minh Việt nhún vai: "Ờ, quan tâm tí thôi, thấu bạn đang có vẻ chật vật."
"Thì tao sống theo châm ngôn của mày đấy chứ còn gì nữa."
"Châm ngôn của tao á?? Tao nói cái đéo gì?" Việt tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn tôi.

"Trước mày bảo với tao là 'mình còn trẻ, ai làm mình vui vẻ thì mình yêu luôn' ấy."
Minh Việt ngẩn ra, hình như nó đang ngồi ngẫm lại câu nói ấy của mình.

Được một lúc thì nó lắc đầu nghiêm túc rồi mới đáp lại tôi:
"Tao sai rồi mày ạ.

Ai làm mình vui vẻ thì mình cười thôi, yêu làm gì."
"À ờ nhỉ." Tôi gật đầu công nhận.
"Mày đúng là chẳng có tí chính kiến nào." Minh Việt thở hắt ra, lắc đầu ngao ngán nhìn tôi.
"..."
Nguyễn Minh Việt dạo này có nhiều cái lạ lắm nhé, cứ ấy ấy sao sao á.

Tôi cảm giác giống như thằng này nó đang...có tình yêu mới??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận