Ba năm cấp 3 trôi qua như gió thoảng, thoáng chốc tôi đã hoàn thành xong kì thi đại học quan trọng.
Trong khoảng thời gian ôn thi, không khí cực kì căng thẳng, kể cả những con sâu lười của lớp trong giờ ra chơi cũng ngồi lại nghiêm túc học tập.
Hàng lang náo nhiệt thường ngày giờ lại trống vắng chỉ còn là tiếng ve sầu gào đến khàn cả giọng.
Cũng bởi số lượng bài tập ngập đầu, một đống bài kiểm tra liên tiếp khiến ai nấy cũng mệt mỏi vô cùng, về đến nhà là chỉ muốn dính chặt trên giường không rời.
Và rồi ngày chia tay đã đến.
Những trang giấy dang dở vẫn chưa chép đủ bài, giờ đây đã không cần phải chép nữa rồi...! Và có lẽ đó không phải là điều duy nhất còn dang dở.
Cô Lan đứng ở bàn giáo viên, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, hắng giọng mỉm cười nói: "Chào tạm biệt các em, 12a2 của cô!"
Cô vừa dứt lời, khóe mắt lập tức đỏ hoe.
Không gian lớp chợt trở lên im ắng lạ thường, kể cả người hay nói chuyện riêng trong giờ như Đào Thị Trang cũng không thấy lên tiếng.
Mọi người trong lớp đều cúi mặt xuống, một vài giây sau thì nghe thấy tiếng thút thít sụt sịt mũi của các bạn nữ.
Còn các bạn nam vẫn tỏ vẻ không sao, bình thản cất sách vở nhưng trong lòng hẳn đang gợn từng cơn sóng vỗ.
Cô Lan gõ bàn nhẹ: "Không được khóc, sau này chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.
Các em lớn rồi, con đường các em còn rất dài, gặp rất nhiều người, những cuộc chia ly còn rất nhiều.
Vậy mà mới xa nhau đã khóc thì hỏi sao cô không lo lắng cho được."
Giọng cô càng nói càng dịu đi, có phần như nghẹn lại.
Tiếng thụt thít mỗi lúc một nhiều, mắt của một số bạn nam giờ đã không còn kìm được nữa mà đỏ hoe lên.
"Cuộc sống đại học sau này rất vất vả, sống phải mạnh mẽ như nhánh liễu! Nhánh liễu mềm dẻo lúc nào cũng đung đưa dù chỉ một cơn gió nhẹ thoáng qua, tưởng như vô cùng yếu ớt nhưng thực chất lại ẩn chứa sức sống ngoan cường, cương nhu đúng lúc.
Sau này có bị ai bắt nạt thì đừng hòng tới tìm cô mách lẻo!"
Sau khi nghe xong chúng tôi đều rơm rớm nước mắt nhưng ai nấy cũng đều cố kiềm lại, tất cả im lặng thu dọn sách vở, đứng dậy cúi chào cô lần cuối.
Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù bạn bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn cũng muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
"Ba năm cấp ba không phải là quá dài, nhưng cũng đủ để bản thân rút ra được nhiều bài học.
Đôi lúc chúng ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng đây lại là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong cuộc đời.
Chúng ta đã sẵn sàng dốc hết sức để đạt được những mục tiêu của mình.
Cấp ba chúng ta đã biết thế nào là những rung động đầu đời, biết đến những ngọt ngào của thứ mang tên là 'mối tình đầu'.
Mùa hè này chúng ta phải gác lại những hồi ức tươi đẹp đó, để chập chững bước vào thế giới của người trưởng thành..."
Tác phẩm: "Cảm xúc kì lạ" chỉ được Sữa Chua Đá- nkiuwu đăng tải riêng trên hệ thống và website NovelToon.
Mong các bạn độc giả ngưng đọc web lậu để ủng hộ tác phẩm.
Trước khi thi đại học vài ngày, tôi có sang nhà Hoàng cùng nhau ôn tập, nó hỏi tôi sau khi thi xong có muốn đi đâu chơi giải tỏa đầu óc không.
Và thế rồi chúng tôi cùng nhau chốt đại là đi biển.
Vậy là vài tuần sau chúng tôi có mặt tại bãi biển Cửa Lò dưới sự đồng ý của hai bậc phụ huynh.
Trước đó tôi còn thành tâm thành ý rủ thêm anh em trí cốt Minh Việt đi chung, nhưng nghĩ lại nếu nó đi mà bị thồn cơm chó chắc hẳn sẽ giận mình lắm nên tôi gọi rủ cả thằng An đi cùng.
Ấy vậy mà mới nghe tới tên thằng An là Minh Việt alo hủy kèo phút chót với tôi bằng mọi giá, thằng An thấy Việt không đi nó cũng liền không đi.
Cuối cùng sau ba năm thì mối quan hệ chúng nó vẫn chỉ mơ hồ như vậy.
Mà tôi cảm thấy mình với Hoàng cứ như cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ấy, đi du lịch chỉ có riêng hai người.
Ngày đầu tại bãi biển, hai chúng tôi đều ngủ đến hơn chín giờ là dậy.
Hoàng nằm nghiêng người nhìn tôi, cười khẽ: "Tao không ngờ rằng đêm qua tụi mình ngủ cùng nhau mà tao lại không làm gì mày đấy."
"Thôi đi, mày hôn tao đến sưng đỏ miệng rồi đây này." Tôi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nói bằng giọng ngái ngủ, tay đưa lên sờ đôi môi sưng tấy của mình.
"Tại mày không cho tao làm gì nên vậy đó." Hoàng nhéo má tôi rồi nói bằng giọng nhẹ tênh như thể đấy là điều hiển nhiên.
Tôi mỉm cười nuông chiều nhìn người con trai tôi yêu trước mắt, rúc đầu vào lồng ngực cảm nhận hơi ấm từ cậu.
Sau khi chúng tôi ăn sáng xong rồi cùng nhau đeo kính râm ra ngoài bãi cát đi dạo.
Tôi và Hoàng thoải mái nắm tay nhau thể hiện tình cảm của mình dành cho đối phương mà không sợ định kiến.
Có lẽ bởi vì chúng tôi đều đã 18 tuổi, chúng tôi sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng.
Có thể sẽ đau đớn và vấp ngã nhưng không sao cả, vì chúng ta 18 tuổi mà.
Tôi mạnh mẽ, bạn cũng vậy!
-Hoàn chính văn-