Cẩm Y Chi Hạ

"Ngươi cho rằng Chu Hiển sẽ viết huyết thư ở trên tường sao?" Hắn lạnh nhạt nói:"Ngươi đừng quên hắn xuất thân là ngôn quan, nếu có oan khuất, chẳng lẽ sẽ không nghĩ ra cách để lại di thư sao?"

Đúng vậy! Chu Hiển lúc trước là Quan lại bộ cấp sự trung,đúng là ngôn quan. Chức vụ ngôn quan,phẩm cấp không cao,nhưng lại phụ trách ngôn sự, ở bên trên thì có thể khuyên nhủ hoàng đế, ở dưới thì có thể buộc tội cả trăm quan, giám sát quan địa phương. Thân là ngôn quan, chuyện gì cũng dám nói, lại yêu quý danh dự hơn là giàu sang.

Nếu như Chu Hiển thực sự bị oan khuất về vụ tham ô khoản tiền tu sửa sông, không lý do gì mà hắn không phản ứng gì

Kim Hạ nhìn Lục Dịch, vẫn không chịu từ bỏ,tiếp tục lấy đèn lồng đi quan sát phòng, lòng nghi ngờ vốn là có dấu vết bị người khác loại bỏ, trừ bỏ trên tường cũng không từ bỏ mọi ngóc ngách trong phòng.

Lục Dịch cũng không để ý Kim Hạ, tự mình xem bức tranh chữ treo trên tường.

"Ồ?"Kim Hạ chiếu đèn vào cái tủ trong góc nhà thì thấy một vật tròn bằng gốm sứ, lấy tay mang nó ra, phía trên được bao bọc bằng giấy khó mà làm vỡ nó,vừa thấy nó đã bị hở một ít. Kim Hạ lại gần ngửi một chút, thì mùi hương rượu bay phảng phất lên mặt, ngoài ra còn có mùi hương khác.

Xắn ống tay áo lên, lấy hai tay cầm bình rượu lên xem xét, sau đó dùng giấy che miệng bình rượu lại.

Lão già ngạc nhiên nói:"Vò rượu này bên trong có giấu đồ sao?"

Lục Dịch lúc ấy cũng quan sát.

Đổ thêm dầu vào đèn lồng khiến cho căn phòng sáng hơn, đến gần bình rượu thì đồ vật bên trong từ từ hiện lên,chỉ là một vật màu đen, ngoài ra còn có mảnh vụn.

"Cái này là cái gì?" Lão già thấy nhưng không biết là gì

"Cỏ linh chi?Cỏ linh chi pha cùng với rượu." Kim Hạ kỳ thực là chỉ thuận miệng nói bậy:"Uống cái này rất bổ cho sức khỏe,kéo dài tuổi thọ,uống trong ba tháng rất có lợi"

Lão già "Ừ,ừ"gật đầu đồng ý." Chu đại nhân rất tiều tụy, cơ thể không khỏe khoắn,có thể hắn muốn bồi bổ sức khỏe.

Không để ý tới điều Kim Hạ nói bừa, Lục Dịch nhặt lấy mấy mảnh vụn,để lên chóp mũi ngửi thử:"Cái này là hương liệu,là hoắc hương hay còn gọi là đinh hương." Hắn cẩn thận ngửi mấy lần sau đó mới xác nhận.

Kim Hạ không lên tiếng mở ngăn kéo tủ ra,bên trong có cây ngải xanh, và dấu mực đỏ. Những thứ này không phải là bằng chứng quan trọng. Bọn người trong nha môn thấy không cần thiết nên không động vào.

Nhìn thấy hai thứ này, Kim Hạ trong lòng khó hiểu hỏi lão già:"Chu đại nhân cũng đã từng mua qua những thứ này chăng?"

Lão già ngạc nhiên nói:"Hắn đích thực là có hỏi qua, chính là tên người hầu đến chỗ ta xem có những thứ đó không?"

Kim Hạ cười nói:"Thực là không để ý, Chu đại nhân cũng là một người đang si mê một người"

Lục Dịch nhìn về hướng Kim Hạ nói:"Ngươi làm sao biết được hắn đang si mê một người?"

"Chính là những thứ này." Kim Hạ thẳng thắn nói:"Đây là thứ dùng để điều chế phấn trang điểm, bao gồm cả rượu và đinh hương. Ngoài ra hắn còn làm cả son môi nữa."

"Ngươi làm sao biết cách làm những thứ này?"Lục Dịch hỏi

"Cái này là phương thuốc mà mẹ ta đã từng làm thử ở nhà, xong liền đem đi bán, đáng tiếc làm những thứ này quá tốn kém, lại bán không được đành phải từ bỏ." Kim Hạ trong lòng tiếc nuối,bùi ngùi nói:"Cái này, tưởng kiếm tiền dễ dàng nhưng cũng không khỏi băn khoăn"

Kim Hạ thở dài rên rỉ,cả lão già cũng lắc đầu thở dài,Lục dịch ho nhẹ mấy tiếng,tỏ ý muốn Kim Hạ chuyển chủ đề.

"Những thứ đồ này làm rất tốn công sức, nhưng hắn vẫn tự mình làm, quả thức hắn đối với nữ tử này rất thâm tình." Kim Hạ lại than thở:"Vẫn không thể tin được là Chu Hiển là một người si tình"

Lục Dịch nghĩ đến túi hương liền hỏi lão già:"Ông có biết hắn có nhân tình hay không?"

"Việc này.." Lão già khó xử nói:"Ta đối với việc này thì...Vì Chu đại nhân chưa bao giờ dắt cô nương nào trở về, nên cũng không rõ lắm. Những chuyện này người hầu của ngài ấy hẳn biết rõ,trừ những ngày hắn bệnh,thì Chu đại nhân đều mang hắn theo."

"Người hầu của Chu Hiển bây giờ đang ở đâu?" Kim Hạ hỏi

"Chu đại nhân xảy ra chuyện, nên hắn cũng bị bắt đi." Lão già thở dài nói:"Hắn cũng chỉ mới mười ba,mười bốn tuổi,căn bản cũng chỉ là con nít, cũng bị quan lại bỏ vào tù, chịu tội."

"Không sao đâu,hắn chỉ bị bọn nha môn giam giữ để tra án, không phải ở chiếu ngục, sau vài ngày lập tức thả ra." Kim Hạ an ủi lão già

Lục Dịch lườm mắt Kim Hạ, phía sau vô tri vô giác,sau đó ngoảnh đầu lại tiếp tục xem xét những chỗ khác.

Bên ngoài phòng gió đêm thổi qua, tiết lạnh mùa xuân vừa bắt đầu, bầu trời tối đen,cùng với ánh trăng tròn.

********

Với y phục dạ hành, che mặt mũi lại, là Tạ Tiêu đang nằm trên nóc nhà của Đề hình án sát, nhíu mày, miệng ngặm lấy cọng cỏ, hướng lên trời hôm nay đặc biệt trăng sáng lạ thường.

Cách đó mười mấy bước xa xa là lao ngục của Đề hình án sát, theo như lời Dương Nhạc nói Sa Tu Trúc đã bị áp giải đến đây.

Bằng cách nào có thể đi vào mới là vấn đề.

Làm thế nào mới gặp được Sa Tu Trúc, được gặp hắn cũng là vấn đề.

Tạ Tiêu cúi thấp người, nhìn thấy bên dưới có hai tên Cẩm y vệ đang tiến đến, toàn thân họ mặc một bộ y phục màu lam chàm, trên người có kim bài của triều đình, nói với tên lính gác ngục vài câu liền cho vào bên trong.

Tạ Tiêu quay người cẩn thận, trong đầu đang tính kế trên nóc nhà,ẩn náu mình trong bóng tối.

Sau khi hắn xuất hiện trở lại, từ y phục để ngụy trang thành y phục của Cẩm y vệ. Hắn vốn thân người vóc dáng cao lớn, mặc vào lại trông rất oai phong.

Hắn như vậy mà đĩnh đạc đi đến trước lao ngục, lập tức nói:"Kinh lịch đại nhân muốn thẩm vấn Sa Tu Trúc, ra lệnh cho ta dẫn hắn đi"

Trông có vẻ lạ mặt, hai tên lính xem xét hắn,cũng không nói gì.

Tạ Tiêu vội ho khan một tiếng:"Kinh lịch Lục Dịch đại nhân ra lệnh"

Nghe thấy đến danh Lục Dịch, hai tên lính bừng tỉnh hiểu ra, trao đổi ánh mắt lẫn nhau liền mở cửa ngục, hướng về bên trong quát to:"Lục đại nhân phái người đến thẩm vấn Sa Tu Trúc, hãy giúp đỡ ngài ấy"

Thấy mưu kế thực hiện được một nửa, Tạ Tiêu âm thầm vui mừng,hướng nhanh về phía trước, tiến được mấy bước thì nghe phía sau ầm một tiếng, cửa lập tức đóng lại,nhưng bên ngoài lại nghe tiếng gì đó bất ổn, không may mà làm rơi vũ khí xuống đất, thấy không ổn liền quay trở ra ngoài.

Lai lịch đã bị lộ,không thể trở ra ngoài được nữa.

"Tên đạo chích này, dám giả mạo Cẩm y vệ sao?" Bên ngoài những tiếng cười đùa đều đã nghe thấy rõ:"Đợi đại nhân đến,xem ngươi có bị băm thành trăm mảnh không"

Tạ Tiêu nghĩ ngợi không biết bản thân đã lộ ra sơ hở gì mà bọn họ lại phát hiện được. Thôi không nghĩ nữa tìm cách thoát ra khỏi nơi này mới là quan trọng. Nếu bị bắt lại, bị bọn họ tra tấn tuy không sợ nhưng sợ chuyện sẽ truyền đến tay cha, ông sẽ nổi giận.

Xung quanh mình có chút tối,hắn cầm ngọn đuốc, quơ tứ phía cố tìm chỗ thoát.

Đúng lúc này, thì bên ngoài đột nhiên có hai tiếng nổ, mặt đất liền rung lên ầm ầm, sau đó liền nghe thấy hai tên lính bên ngoài gào thét,đi tìm nước,kêu cứu.

Tạ Tiêu đang loay hoay một hồi vì không biết bên ngoài động tĩnh ra sao thì đột nhiên có người đập cửa.

"Lão Tứ, lão Tứ!"

Là Thượng Quan Hi

"Tỷ"

"Lão Tứ ngươi tránh ra một chút, ta sẽ cho nổ tung cánh cửa"

"Được"

Tạ Tiêu tránh vào một chỗ ẩn nấp, chốc lát sau, lại nghe thấy tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Cánh cửa sắt hoàn toàn bị phá vỡ, một phần tường cũng bị hư tổn, vết bụi bay tán loạn và bóng người từ từ xuất hiện.

"Lão Tứ?"

Đầu óc có chút ngây người, liền bị Thượng Quan Hi nắm lấy tay:"Nơi đây không nên ở lâu chúng ta đi thôi."

"Tỷ,có thứ gì mà lợi hại vậy, ánh sáng thần kỳ. Cho ta một cái, ta cho nổ cửa ngục,Sa đại ca vẫn còn ở bên trong."

Thượng Quan Hi vội vàng kéo hắn chạy ra ngoài:"Trên người ta chỉ mang theo có ba cái, đã dùng hết rồi,mau chạy"

"Có thể là.."

Rõ ràng bỏ chạy lần này, Tạ Tiêu cũng có chút không cam lòng.

Thượng Quan Hi nắm chặt tay hắn,trầm giọng nói:"Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu hắn ta,ngươi phải tin ta." Vừa dứt lời, không đợi hắn trả lời, kéo tay hắn chạy nhanh ra khỏi cửa lao ngục, biến mất vào trong màn đêm.

Liên tiếp nghe được ba tiếng nổ vang lớn, Lục Dịch từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hướng về phía Dương Châu thành, nhìn thấy ánh lửa mơ hồ.

"Đằng kia là nơi nào" Hắn hỏi lão già

Lão già xem xét một hồi lâu nói:"Ở trong nội thành, xem xét vị trí thì hình như là Đề hình án sát sử ti!"

Kim Hạ cũng thò đầu về phía trước,tấm tắc phán:"Cẩm y vệ triều đình quả thật là gây đại thù bao nhiêu, mà phải dùng tới lôi minh phích lịch đạn,thứ này rất tốn kém đấy."

Lôi minh phích lịch đạn!

Lục Dịch nhíu mày lại, xoay người bước nhanh rời đi.

"Này!Đại nhân!" Kim Hạ nhất thời gọi, nghe tiếng bước chân của Lục Dịch dường như đã phóng nhanh xuống dưới lầu,sau đó mới nhẹ giọng nói:"Như vậy không cần ti chức đi theo chứ?"

Quả nhiên không có tiếng hồi âm, Lục Dịch đã ra khỏi ngôi nhà.

Kim Hạ rất thỏa mãn, chuẩn bị trở về phủ ngủ, cười híp mắt mà sờ sờ A hổ,nhìn về phía ông lão cũng đành từ biệt.

Thảnh thơi bước xuống cầu thang,bỗng nhiên trong đầu lại nghĩ đến một chuyện:"Chẳng lẽ là Tạ Tiêu?Cứu người cũng không cần phải làm kinh thiên động địa như vậy."

Không kịp suy nghĩ nhiều,bước chân mỗi bước một nhanh hơn,hướng đám lửa mà đuổi theo.

Lục Dịch rời đi trước Kim Hạ cũng không quá lâu,nhưng chạy mãi mới đuổi kịp hắn.

"Hành động chậm như vậy,làm sao bắt được kẻ gian?"Lục Dịch nghe tiếng cô ấy đằng sau lao lực mà đuổi theo mới thả bước chậm lại.

Kim Hạ thở hổn hển,tự xét lại trong lòng nói:"Cũng may đại nhân không phải là kẻ gian,bằng không ta còn phải tốn sức nhiều hơn thế"

Lục Dịch sắc mặt trầm lại, lập tức chạy nhanh hơn,không để ý tới Kim Hạ nữa.

Hai người đuổi tới Đề hính án sát sử ti, ánh lửa đã tắt gần hết, còn sót lại mấy chỗ, tro tàn bay tán lạn khắp màn đêm.

Xem ra,lửa đã được dập tắt.

Kể từ lúc phát ra tiếng nổ đã trôi qua hơn một nén nhang, nhìn lửa cháy cũng không hẳn là nhỏ, xét cho cùng thì từ đầu Kim Hạ không hề thích bọn Cẩm y vệ, nhưng hôm nay cũng không khỏi thán phục họ làm việc nhanh chóng như vậy, quả là trải qua huấn luyện cao.

"Lục kinh lịch"

Chỗ này là nơi làm việc của Doãn phó sử ti đại nhân, không ngờ Lục Dịch lại đến đây.

"Doãn đại nhân!" Lục Dịch không chần chừ mà quay sang cung kính:"Thứ lỗi cho ti chức mạo muội, vừa nghe thấy tiếng nổ, lại có ánh lửa nổi lên, không biết chuyện gì xảy ra. Vội đến đây để hỗ trợ ngài."

"Là như thế này..." Đối với quan thất phẩm Lục kinh lịch, Doãn phó sứ cũng không dám tỏ ra uy quyền, không chút chậm trễ bẩm báo:"Là có tên cường đạo ngang ngược, vì cướp ngục mà ẩn trốn, khiến cho bọn lính rối loạn, lại cho nổ tung cửa lao, ý đồ dương đông kích tây để giải cứu tù nhân."

"Tên tù nhân kia có thể đã bỏ trốn, có phải hay không?" Lục Dịch hỏi

"Chuyện này không thể!" Doãn phó sứ ý thức được thời cơ, bèn kể công:"Lục đại nhân có lẽ không biết, vì để phòng ngừa kẻ gian cướp ngục, năm trước đã cho người làm cửa ngục dày thêm mấy tấn sắt, dùng cái gì cũng không thể nổ tung được, làm sao có thể cướp ngục được,"

"Đại nhân quả nhiên nghĩ chu toàn." Lục Dịch quay sang bên cạnh tiến đến một bước hỏi:"Không biết ty chức có thể vào trong xem xét không?"

"Đương nhiên,đương nhiên"

Doãn phó sứ đích thân dẫn Lục Dịch vào trong

Kim Hạ cũng định theo vào trong, lại bị tên canh phòng chặn lại ở cửa, liền vội vàng giải thích:"Ta là thuộc hạ của Lục đại nhân, cùng với ngài ấy đến tra án" Kim Hạ tối nay đến Tạ gia, nhưng vẫn mặc y phục của bộ khoái, có mang lệnh bài theo,liền lập tức đưa hắn xem"

Tên canh phòng liếc mắt nhìn lệnh bài lạnh nhạt nói:"Lục đại nhân là Cẩm y vệ,sao lại có thuộc hạ là bộ khoái, người có phải là nhận lầm không?"

Việc này không thể giải thích rõ được,Kim Hạ hướng đến Lục Dịch gọi:"Lục đại nhân!Lục đại nhân!"

Lục Dịch vừa đi vừa nói chuyện với Doãn phó sứ, đối với tiếng gọi của Kim Hạ hoàn toàn không để ý, cứ như vậy mà vào trong ngục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui