Cẩm Y Chi Hạ

Kim Hạ lại chạy đến Tạ gia một chuyến, nhưng cha con Tạ gia vẫn chưa về, người làm nói rằng hôm nay là ngày giỗ của Tạ phu nhân, bọn họ có thể đi tới miếu, chắc hẳn là trọ lại một đêm mới về. Kim Hạ nghĩ sẽ đến y quán tìm Dương Nhạc ăn nhờ bữa cơm, nhưng Địch Lan Diệp mất tích sự tình khiến trong lòng nặng nề, cô nương rốt cuộc là đang ở nơi nào cũng không biết, rốt cuộc là có nên nói cho Dương Nhạc biết hay không?

Tiến vào y quán, còn chưa vào phòng, liền bị Dương Nhạc đang cầm mâm trà đi đến gọi lại.

"Tiểu gia, ngươi chớ vào. Lục đại nhân đang ở đây."

Kim Hạ kinh ngạc:"Hắn đến đây làm gì?"

Dương Nhạc lắc đầu một cái:"Ta cũng không rõ, hình như là đến xem thương thế của cha ta một chút."

Kim Hạ cảm thấy Lục Dịch là loại người vô sự cũng muốn làm, đã vào đêm, hắn sao vô duyên vô cớ lại tới đây:"Ngươi nghe thấy bọn họ nói gì không?"

"Đơn giản chính là chút lời khách sáo, cha còn hỏi ngươi có gây phiền toái gì đến đại nhân không, hắn cũng chỉ khách khí vài câu."

"Cái gì mà lại khách khí vài câu?" Kim Hạ không rõ

"Nói ngươi công phu có chút kém, làm việc nhiều điểm lỗ mãng, tuổi còn nhỏ, vì lẽ đó mà làm việc có sai sót một chút."

"Cái này sao lại gọi là khách khí, đây rõ ràng là đến tố cáo ta đây." Kim Hạ kinh hãi.

"Ngữ khí lúc hắn nói, nghe cũng không phải tố cáo chuyện gì." Dương Nhạc an ủi Kim Hạ.

Kim Hạ tiện tay cầm lấy bánh trên mâm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa than thở:"Coi như ta không muốn ở lại đây, thủ lĩnh nghe xong chuyện xấu của ta khẳng định cũng không thoải mái, không cẩn thận lại giáo huấn ta một trận, ta không nên vào trong. Đối với ta hôm nay là một ngày dài chẳng suôn sẻ, không hài lòng chuyện gì cả...Đại Dương, ngươi dọn cơm cho ta ăn đi."

"Được, ngươi chờ ta mang trà bánh vào trong."

"Cho ta một bát mì thêm quả trứng gà được không?" Kim Hạ vô cùng đáng thương mà nhìn hắn

"Được được được."

Chờ Dương Nhạc mang trà bánh vào trong phòng, trở về bếp nấu cho Kim Hạ một bát mì, tất cả nguyên liệu đều có sẵn, làm xong nhanh chóng, nhưng Kim Hạ còn ăn nhanh hơn, chỉ mất một lúc cả bát mì đều ăn sạch.

"Ngươi ngày hôm qua không có ăn cơm hay sao?" Dương Nhạc dọn bát đĩa, lắc đầu nói

Kim Hạ ngồi trong bếp nhìn hắn dọn dẹp căn bếp, tâm trạng thầm nghĩ: Chuyện của Địch cô nương vẫn là tạm thời chưa nên nói thì tốt hơn, nếu không trong lòng hắn sẽ trở nên sa sút, chờ tìm thêm manh mối, nói cũng không muộn.

"Ta đi đây, ngươi đừng có nói với thủ lĩnh là ta tới."

Kim Hạ ra khỏi y quán, đứng ngoài đó, giương mắt nhìn vầng trăng sáng, chiếu lên mái nhà, có thể nói hôm nay trăng sáng kỳ lạ.

Phía sau có tiếng bước chân, hình như là người từ trong y quán bước ra, Kim Hạ vẫn không để ý, liền muốn bước nhanh đi, liền nghe có người gọi

"Ánh trăng đẹp như vậy, phụ lòng có chút đáng tiếc."

Giọng nói này rất quen thuộc.

Kim Hạ xoay người lại, Lục Dịch đang nhìn chằm chằm, đáy mắt không nhìn ra tâm tình của hắn, trên mặt tựa như có ý cười.

"Ty chức tham kiến đại nhân." Kim Hạ quy củ thi lễ:"Đại nhân, ngài cần có gì dặn dò?" Cùng lúc đó, nàng thầm nghĩ, ngàn vạn lần đừng sai bảo mình tra án, hôm nay thời vận không tốt, thực sự là nửa bước cũng không muốn rời khỏi cửa.

Hắn híp mắt lại, ngắm nhìn vầng trăng kia, mới nói:"Nếu là ở bờ hồ ngắm trăng, nên ra ngoài dạo bước một lát, không bằng ngươi ra ngoài cùng ta đi ngắm trăng."

"Chuyện này...không phải ty chức muốn từ chối hứng thú của ngài..." Kim Hạ không thể không nói:"Nếu là vì tra án, ty chức cũng sẽ không từ chối, nhưng đi ngắm trăng thì....Ta hôm nay xui xẻo nguyên một ngày. Ngài nói xem ta số phận xui xẻo, vạn nhất không nên liên lụy ngài, vậy coi như là tội lớn."

"Ngươi không phải có thần kim giáp bảo hộ sao, sợ chuyện gì?"

Lục Dịch ung dung nói.

Kim Hạ không còn cách nào tiếp đón hắn, chỉ có thể tiếp tục từ chối:"Nhưng ta còn phải đi đến Tạ gia một chuyến."

"Vừa lúc ta cũng muốn gặp Tạ gia lão gia tử một chút."

Lục Dịch đưa tay ra hiệu Kim Hạ dẫn đường.

Kim Hạ đi được vài bước, quay đầu đối với Lục Dịch thành khẩn nói:"Đại nhân, ta nghĩ kĩ rồi, thực ra đi đến Tạ gia cũng không cần vội, vẫn là cùng ngài đi ngắm trăng là việc quan trọng."

"Như vậy thì rất tốt!" Lục Dịch tán thành gật đầu.

Tuy bảo trời tối liền đóng cửa thành, nhưng hai người bọn họ đều có lệnh bài ở thắt lưng, đi ra khỏi thành cũng không phải việc gì khó. Lập tức ra khỏi thành, Lục Dịch bước chân càng lúc càng nhanh, vừa bắt đầu Kim Hạ cùng đi, nhưng dần dần liền cảm thấy có chút vất vả.

Thế này sao gọi là ngắm trăng, quả thực so với là kẻ trộm còn phải...Kim Hạ trong lòng âm thầm thở dài, hai mắt còn phải ở phía trước nhìn chằm chằm người đằng trước làm sao đuổi theo kịp hắn.

Có điều khinh công của hắn tốt thật, đặc biệt là khi trời tối có ánh trăng.

Sương mù bay xung quanh cùng với ánh trăng đang len lỏi, cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Ngay cả bóng cây trúc xung quanh cũng cảm thấy như đang lướt thật nhanh qua, Kim Hạ suy nghĩ miên man, nhớ đến đã từng thấy trong sách viết thần tiên phải cưỡi gió mà đi, nghĩ lại bây giờ bất quá mình cũng như vậy.

Một tiếng kêu của con chim hải âu bay tới, làm Kim Hạ sợ giật bắn mình, mắt thấy nó cùng đồng bọn như đang giải quyết việc gì ẩn náu trong màn đêm. Chờ cho chính mình hồi phục tinh thần lại, ánh mắt lướt nhanh, đã mất đi hình bóng của Lục Dịch.

"Lục đại nhân! Lục đại nhân!"

Kim Hạ thử hô vài tiếng, nhưng khắp nơi chỉ yên tĩnh, cũng không có người trả lời, liền thở dài, men theo hướng vừa mới đi tiếp tục tiến lên.

Đi vài bước phía trước là một mảnh sông, dõi mắt nhìn theo, bốn bề vắng lặng, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ cũ kĩ bỏ đi đang ở trên bờ.

Kim Hạ nhảy lên thuyền, buồn bực ngán ngẩm tùy ý ngồi xuống, nhìn ánh trăng chiếu xuống sông, sông nước lấp loáng, xa xa ở chỗ tàu thuyền cập bến, có thể thấy được mơ hồ đèn đuốc. Có thể thấy xe ngựa ở gần bến thuyền ngoài quan gia còn có những phú thương, bây giờ vậy là ở đó đang tổ chức ca múa mừng cảnh thái bình...

Bên cạnh mình cách đó không xa trong bụi cỏ có động tĩnh, có cái gì đang thở hổn hển lung lay mấy lần, cũng không phải là bị gió thổi, Kim Hạ đột nhiên cảnh giác, nhẹ nhàng đứng lên, ở trên thuyền nhảy xuống, hai mắt nhìn chăm chú, chậm rãi tới gần bụi cỏ.

Vài tiếng ồ ồ của bầy vịt nước đang kêu lên trong bụi cỏ xa xa truyền đến, bỗng một con vịt nước lao ra bụi cỏ, cánh của nó hình như bay sát gò má Kim Hạ đang giật bắn mình.

Hóa ra là nó, Kim Hạ thở dài một hơi, đang muốn quay trở ra, đột nhiên bị người bắt lấy cánh tay phải, Kim Hạ còn chưa kịp phản ứng, liền bị dắt vào bụi cỏ.

"Ngươi...Đại nhân?"

Ở trong bụi cỏ mơ hồ như thế nào, không đầu không đuôi, Kim Hạ mới miễn cưỡng nhận ra người này là Lục Dịch.

"Suỵt..."

Lục Dịch hướng nàng giơ ngón tay ra hiệu cấm mở miệng, tay hắn chưa buông tay Kim Hạ ra, tiếp tục hướng về phía trong sâu thẳm bụi cỏ mà đi.

Đi được khoảng chừng mười bước, hắn mới dừng lại, trước mắt toàn là bụi cỏ rậm rạp um tùm, ra hiệu cho Kim Hạ nhìn thử, trước mắt là quan tài bằng gỗ nhưng không hoàn chỉnh, không biết bị ai vứt bỏ ở đây, đàn vịt nước liên tiếp gặm từng nhánh cây nhỏ về đặt trong quan tài gỗ làm ổ cho chính mình, ở bên trong có mấy con vật nhỏ, có thể thấy trên người chúng là bộ lông mao mềm mại, cái cổ đang quấn quýt vào nhau, tựa đang say giấc. Đàn con cứ thế mà ngủ cạnh nhau dưới ánh trăng sáng, bộ dáng chúng khoan thai và điềm tĩnh đến kì lạ.

Kim Hạ thở dài an tâm, nhìn thấy Lục Dịch muốn đưa tay vuốt ve chúng, vội vã ngăn hắn lại.

"Không thể động vào, ngài mà đụng vào, lũ vịt con sẽ quen mùi, và không nhận biết được vịt mẹ của nó." Kim Hạ thấp giọng nói với hắn.

Lục Dịch rũ mắt liếc nhìn nàng nắm tay mình, trong mắt lộ vẻ buồn cười:"Ta chỉ sờ nhẹ một cái."

"Không được, ngàn vạn không nên động vào."

Kim Hạ kiên quyết túm lấy hắn, lắc đầu một cái

Chờ trở lại bờ sông, Kim Hạ mới phát giác ống tay áo của Lục Dịch bị chính mình nắm chặt, vội vàng buông lỏng tay, áy náy nói:"Nhất thời tình thế cấp bách, đại nhân ngài đừng trách ta."

Lục Dịch ung dung thong thả sửa lại ống tay áo, liếc Kim Hạ một cái, vẫn không nói gì, tự thân mình nhảy lên trên bờ sông, tìm một chỗ lại ngồi xuống.

"Ngươi nhìn thấy chiếc thuyền kia không?" Hắn chỉ cho Kim Hạ về hướng của những chiếc thuyền.

Kim Hạ đứng ở mạn thuyền, gật đầu."Nhìn thấy!"

"Nhưng ngươi có biết đó là thuyền của ai không?"

"Ty chức không biết..." Kim Hạ vừa dứt lời, bỗng nhiên nhớ lại:"Chẳng lẽ,chính là vị kia từ kinh thành tới đây."

Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Ngươi cũng biết, vì sao hắn lại đến Dương Châu?"

"Bởi vì vụ án của Chu Hiển...Không đúng, người đều đã chết rồi, hắn còn tới làm gì, vì Địch cô nương, cũng không đúng, theo lời của Địch Lan Diệp thì hiểu được hắn căn bản không mấy quan tâm cô nương." Kim Hạ không rõ:"Hắn là vì khoản tu sửa sông mà tới."

Lục Dịch lắc đầu:"Các ngươi mới vì khoản tu sửa sông mới tới, hắn thì không. Hắn là vì hưởng thụ."

"Muốn hưởng thụ?" Kim Hạ càng không rõ:"Hưởng thụ tại Dương Châu phong thổ?"

"Không, hưởng thụ bằng cách đem người khác chà đạp tổn thương ở dưới chân mình."

Lục Dịch lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc thuyền kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui