Cẩm Y Chi Hạ

Thấy Kim Hạ cúi thấp đầu, lặng im hồi lâu, Lục Dịch quan sát biểu hiện của nàng, một lát sau hỏi:"Ngươi bây giờ, chẳng lẽ là trong lòng oán giận ta trước kia không nói trước sự tình cho ngươi?"

Kim Hạ trầm giọng nói:"Ty chức không dám."

Nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, chắc hẳn là lời nói không trúng tâm tình, Lục Dịch cũng không khuyên giải, chỉ nói:"Nếu không phải là oán giận thì cũng là buồn phiền hối hận. Lúc trước ngươi tưởng đã lừa được ta, không ngờ rằng từ lâu ta đã hiểu rõ mọi chuyện, vì vậy ngươi không can tâm."

"Ty chức không dám trêu chọc đại nhân."

"Ngươi vì muốn để cho Sa Tu Trúc chạy thoát, đóng kịch bị thương, tính toán giấu diếm ta, nói cho cùng, người bị trêu chọc không phải là ta sao?" Lục Dịch ung dung nói:"Ta không tính toán với ngươi cũng không sao, không nghĩ tới ngươi lại cùng ta suy tính chi li."

Kim Hạ ngẩn người, cảm thấy lời hắn nói ngược lại có lý, việc này đúng là chính mình không hợp đạo lý trước.

"Đại nhân nói quá lời, ty chức sao dám cùng ngài tính toán."

Lục Dịch rất có phong độ nói:"Như vậy, ngươi lừa ta một lần, ta cũng lừa ngươi một lần, coi như hòa nhau rồi."

Kim Hạ là cảm thấy chuyện này không đúng chỗ nào, nhưng nếu Lục Dịch không có ý định truy cứu chuyện nàng giở trò lừa gạt, nàng cũng thuận theo đó mà gật đầu:"Vậy thì hòa."

"Như vậy..." Lục Dịch tiến gần Kim Hạ:"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Hạ lùi về phía sau, còn chưa được thanh thản, thẳng thắn đứng dậy ngồi cạnh bàn, trước tiên rót một chén trà uống sạch một hơi.

"Kỳ thực....cũng không phải chuyện đại sự gì....Chính là..." Kim Hạ ấp úng một lát, bỗng nhiên nói:"Lục Phiến Môn bọn ta trong cách làm việc luôn luôn là giúp đỡ người khác trong lúc nguy nan, cứu sống người khác, đại nhân ngài có nghe qua chưa?"

"Chưa từng nghe nói." Lục Dịch đáp lại rất kiên quyết.

"Chưa từng nghe nói cũng không có chuyện gì, bây giờ ta sẽ nói cho ngài biết là được rồi." Kim Hạ trong đầu tựa như suy nghĩ nên nói như thế nào:"Ngày hôm qua ngài trúng độc vết thương, việc này ngài nhất định còn nhớ, Thẩm phu nhân đã tìm ra cách chữa trị, thoa thuốc ngoài da chờ cho đến khi phát hiện khác thường thì phải uống chén thuốc vào ngay. Đương nhiên Thẩm phu nhân y thuật không cần phải nói, ngài xem bây giờ đã khỏe hơn bảy, tám phần."

"Ừ!" Lục Dịch chờ nàng nói tiếp

Kim Hạ chỉ biết nói tiếp:"Lúc đó trong thuốc thoa ngoài da có pha trộn thêm nộc rắn, lúc đó lại dùng đao lấy chỗ vết thương bị độc ra, thân thể ngài đau đến tột cùng nhưng ngài lại không kêu la, mà chỉ cắn răng thật chặt, chén thuốc cho ngài uống không cách nào cho ngài uống được. Vì vậy, ta liền nhờ thúc, miệng đối miệng cho ngài uống..."

Lục Dịch nhíu mày:"Ừ!"

"Không nghĩ tới thúc của ta, hắn lại coi trọng trinh tiết nặng như sinh mệnh, đương nhiên, cũng không thể làm hại hắn tính mạng, khuyên can đủ đường hắn chính là vẫn không chịu." Câu nói kế tiếp, Kim Hạ nói nhanh:"Lúc đó tình huống nguy cấp, sợ sẽ sai lầm, đại nhân ngài có thể mất mạng, liền nghĩ tới mẹ ta từng nói cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ, lại nghĩ tới cha ta đã từng nói có thể giúp người khác liền giúp họ, thủ lĩnh từng nói thấy chết mà không cứu là người vô ích, giúp đỡ người khác trong lúc nguy nan là người có trách nhiệm..."

"Ta đều sắp chết đến nơi, ngươi còn có thể nghĩ nhiều như vậy được sao?"

"Vâng, chính là ta muốn cho ngài biết, ta thật không phải là muốn mạo phạm ngài...." Kim Hạ cắn môi nhìn hắn:"Là ta đã cho ngài uống thuốc."

Tưởng chừng không ngờ đến Kim Hạ đau khổ như vậy mà thừa nhận, Lục DỊch nhìn Kim Hạ một lát, mới sâu xa nói:"Ngươi là miệng đối miệng cho ta uống thuốc?"

"Đại nhân, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, đúng là tình thế bức bách, bất đắc dĩ mà thôi." Kim Hạ buồn rầu: "...Ngài nghĩ lại xem, ta là cô nương, nói lý lẽ, ta cũng chịu thiệt, phải không?"

Lục Dịch nhàn nhạt nói:"Để ý thì thấy vậy...nhưng nếu lỡ ngươi khóc lóc ầm lên đòi thắt cổ, xin ta cưới ngươi xuất giá, ta cũng phải lo lắng một chút."

Kim Hạ vội vã nhấc tay ngăn lại:"Ngài tuyệt đối đừng suy xét, ta không nghĩ tới chuyện dính líu đến người cao như ngài. Chuyện này, ta vốn là muốn không cho ngài biết, chúng ta có thể coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu ta làm việc này vì muốn ngài cưới ta, vậy thì đây là hành động lừa bịp không phải sao?"

Lục Dịch bị Kim Hạ nói cho ngẩn người.

Kim Hạ tiếp tục giải thích:"Ta thân là Lục Phiến Môn bộ khoái, ở bên ngoài, sao lại có thể thấy chết mà không cứu, sao có thể mang ân báo đáp. Chúng ta đều là người trong công môn, điểm này khẳng định là ngài cũng giống ta."

"Ngươi thật sự xem trọng ta..." Lục Dịch ngồi dựa giường trúc, tay chống lên đầu:"Ngươi thật là không muốn ta chịu trách nhiệm?"

"Thật sự không cần. Đương nhiên việc này ngài cũng không có thể nói ra, việc ngài cho rằng ta thừa dịp khiến ngài bị thương rồi lợi dụng ngài, ngài cũng không thể mù quáng mà truyền ra ngoài." Kim Hạ không yên tâm dặn dò:"Nếu như truyền đến tai mẹ ta, sau này ta sống cũng không dễ chịu gì."

Lục Dịch hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời, liếc mắt nhìn môi Kim Hạ:"Vết thương này của ngươi, là do ta cắn."

"Đúng vậy.....Thôi chỉ là chuyện nhỏ, ngài đừng bận tâm."

Kim Hạ vung tay, không muốn bàn luận nữa.

"Đêm qua, nếu như người bị thương không phải là ta, mà là người bên ngoài, ngươi cũng sẽ làm như thế?" Lục Dịch hỏi

Kim Hạ run người, suy nghĩ trong chốc lát, nhăn mày nói:"Nhất định. Nếu là cứu người, sẽ không phận sự cao thấp cấp bậc...." Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Dịch ngắt lời

"Được rồi. Ngươi đi ra ngoài đi, ta nghĩ ta nên nghỉ ngơi một lát."

Kim Hạ thăm dò ý tứ qua lời nói của hắn, hỏi:"Ngài giận sao? Vì lẽ đó, ta không muốn đem chuyện này ra nói với ngài, chỉ làm ngài thêm buồn phiền? Kỳ thực ngài cũng không cần phải nghĩ nhiều..."

"Đi ra ngoài!"

"...Vậy ngài nghỉ ngơi, nghĩ cho thông.."

Kim Hạ cẩn thận an ủi hắn.

Cho đến khi Kim Hạ hoàn toàn ra ngoài, Lục Dịch mới không thể nhịn được thở dài.

Kim Hạ tiến vào trong gian bếp mới thấy Thẩm phu nhân cùng Cái Thúc đang dùng cơm. Chỉ là bàn ăn đạm bạc nhưng phảng phất mùi thơm.

"Ngươi sao không mang cơm đến cho hắn?" Cái Thúc vừa ăn vừa hỏi

Kim Hạ lắc đầu một cái:"Ta đã hỏi qua, hắn thấy không ngon miệng, không ăn. Hắn bây giờ còn đang nổi nóng, vẫn còn muốn trốn tránh."

"Hắn tức giận cái gì?" Cái Thúc không hiểu chuyện gì

"Chuyện tối ngày hôm qua, hắn truy cứu hỏi ta, ta không thể làm gì khác hơn là nói cho hắn biết." Kim Hạ thở dài nói:"Hắn quả nhiên là cảm thấy không thoải mái."

Cái Thúc vẫn không hiểu:"Hắn được lợi như vậy, hắn nên thầm vui mừng mới đúng, vì sao lại phải tức giận?"

"Thúc, ngươi không nhớ hắn có thân phận gì sao. Hắn khẳng định là cảm thấy ta lợi dụng hắn, ta nên mừng thầm mới đúng." Kim Hạ than thở.

Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn Kim Hạ, hướng Cái Thúc hỏi:"Thói đời ở bên ngoài là như vậy sao?"

Cái Thúc vội vàng nói:"Không phải, không phải, nha đầu này có đầu óc vấn đề, phu nhân đừng để ý Kim Hạ...Ngươi quả là mừng thầm sao?" Quay sang lại hỏi Kim Hạ

"Làm sao có thể, ta làm sao lại mừng thầm được chứ, còn bị vết thương như thế này." Kim Hạ sắc mặt ửng hồng.

"Là nói thật."

Kim Hạ lại ấp úng nói:"Thật ra, chính là ta cảm thấy, cảm thấy...ta cũng không phải bị tổn hại gì..."

Nghe vậy, tuy là Thẩm phu nhân là người đoan trang kín đáo, cũng không nhịn được, che miệng cười.

"Nha đầu nhà ngươi! Nghĩ như vậy là được rồi!" Cái Thúc vỗ vỗ lên vai Kim Hạ:"Cháu trai ta tuy rằng so với ta có khác nhau, nhưng có thể là người tài giỏi, ngươi không chịu thiệt."

Kim Hạ bị hắn trêu đến té ngã, suýt nữa là đập đầu vào bàn, khó khăn lắm mới ngồi dậy...

"Phu nhân, để ta làm món đậu phu tạ lễ người, khi nào rãnh rỗi sẽ mang qua." Kim Hạ nhìn Thẩm phu nhân ân cần nói:"Mẹ ta có bí quyết làm món này.."

Thẩm phu nhân vẫn không trả lời, dừng hồi lâu mới nói:"Ngươi không cần trở lại đây, bởi vì ta không lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này."

"Hả?"

"Sao?"

Kim Hạ kinh ngạc, Cái Thúc cũng hoảng hốt

"Phu nhân muốn đi đến nơi nào?" Hắn khẩn cấp hỏi

Thẩm phu nhân hạ đũa, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng, nhìn về phía Cái Thúc:"Ta chỗ này có phép tắc của ta ngươi còn không biết sao, bây giờ bọn họ đã đến được đây, lại là quan gia, tương lai khó đoán sẽ được thanh tịnh..."

"Sẽ không đâu, ta có thể đảm bảo...." Kim Hạ vội vàng nói

"Ta không phải trách các ngươi." Thẩm phu nhân ngăn lời nàng nói, không cho Kim Hạ nói gì nữa:"Nếu Lục đại ca đã mang bọn ngươi đến đây, đã nói rõ ràng rằng chúng ta có duyên phận. Nhưng ta có phép tắc của ta, nơi này ta sẽ không ở lại nữa."

Biết rõ tính tình của Thẩm phu nhân, Cái Thúc ảo não không thôi:"Đều là lỗi của ta, ta thực sự không nên....Phu nhân muốn đi nơi nào?"

"Rất nhiều năm ta đã không về nhà, ta nghĩ đây là thời điểm nên về rồi." Thẩm phu nhân ánh mắt quay sang nhìn Kim Hạ, hình như nhớ đến chuyện xưa vô cùng:"Xiêm y ngươi đang mặc hình thù trên cổ áo là do tỷ tỷ ta thêu đấy..."

Cái Thúc cau mày nói:"Nhưng người nhà của Thẩm phu nhân vẫn còn sao? Những thứ này cũng không tầm thường, một mình người cũng xuất thân từ nhà gia giáo...Vậy sao?"

"Lục đại ca, ngươi nói xem vậy thì nơi nào mới thật sự yên bình đây." Thẩm phu nhân khẽ mỉm cười:"Ta bây giờ ngược lại là người, ở nơi nào cũng đều giống nhau."

Nghe vậy, Cái Thúc nhất thời không biết đối đáp như thế nào, lặng im không nói, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Kim Hạ ở dưới bàn liền đạp chân hắn vài cái, nhưng hắn cũng không chút nào phản ứng.

"Ăn xong bữa cơm này, các ngươi có thể đi đi, ta cần thu dọn đồ đạc." Thẩm phu nhân hướng Kim Hạ nói:"Ta sẽ viết lại phương thuốc cho ngươi, lúc hắn phát sốt, có thể sắc thuốc cho hắn uống."

Kim Hạ không thể làm gì khác hơn là gật gù, nghĩ đến còn bọn xà ở khắp nơi, không khỏi lo lắng nói:"Ngài đi rồi, bọn xà làm sao bây giờ?"

"Dân làng tứ phương hằng năm định kỳ sẽ đuổi thú hoang vào trong rừng cho chúng nó ăn, hơn nữa ta cũng sẽ điều chế thuốc phân phát cho người dân địa phương, có thể đuổi xà, có thể giải độc xà."

Việc này Thẩm phu nhân đã cân nhắc khá chu toàn, hiển nhiên đã quyết định tâm nguyện này, Kim Hạ lại không muốn dò hỏi vì sao nhất định phải đi, chỉ biết im lặng cúi đầu ăn cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui