Cẩm Y Dạ Hành

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Banlonghoi.com
Đêm đã khuya, ở bên cạnh hồ nước tiếng ếch vang lên một mảng, trong bụi cỏ tiếng côn trùng tiếng dế kêu vang.
Tiểu Địch hai tay ôm đầu gối, lưng dựa vào cây liễu, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hồ nước. Cha cũng không phải là lần đầu nói với nàng những lời như vậy, nhớ rõ lúc thiếu gia khảo trúng tú tài, cha vui vẻ uống rượu, nàng đỡ cha thất tha thất thểu về đến nhà, cha cùng mẹ nói thiếu gia được công danh, vừa khóc vừa cười, vừa nói, đột nhiên lại nhắc tới nàng.
Một lần đó, nàng xem như là lời say, nhưng ai biết cha sau khi tỉnh lại cũng chưa quên việc này, nhưng cha hướng về phía nàng nói vài lần, nàng cũng chỉ cười mà nghe. Phụ thân thấy nói không động được nàng, mới bắt đầu đánh chủ ý tới thiếu gia, ra tay từ chỗ thiếu gia, nhưng nàng vẫn đang không cho là đúng, trong lòng nàng, thiếu gia là ca ca, cả đời là ca ca. Nhưng mà, hôm nay thái độ của thiếu gia khác lạ so với bình thường, đã kích thích nàng thật sâu, khiến nàng lần đầu tiến bắt đầu chăm chú tự hỏi.
Nàng yêu mến thiếu gia, từ nhỏ cùng với thiếu gia thân nhất. Khi còn bé, thiếu gia luôn nắm tay nàng cùng đi ra chơi, thiếu gia vì nàng mà đánh nhau với những đứa nhỏ khi dễ nàng. Khi thiếu gia đọc sách, nàng cũng ở bên cạnh thiếu gia, chờ thiếu gia đọc sách ngủ quên, nàng mượn bút lông vẽ mặt mèo cho thiếu gia, thiếu gia cũng không giận. Khi trái cây trên cành chín, nàng thèm ăn nhưng sợ, thiếu gia đã vì nàng leo lên trên cây hái xuống, khi đó thiếu gia rất béo, rất khó để leo lên. Nhớ rõ khi đó nàng đang thay răng, thiếu gia đã từng miếng từng miếng đem vỏ trái cây gặm sạch sẽ rồi mới đút cho nàng ăn.
Thiếu gia, thật rất thương nàng...
Chẳng lẽ lớn lên, lại bởi vì nàng không phải thân muội muội của thiếu gia, bọn họ nhất định phải xa cách nhau sao? Ngẫm lại sau này thiếu gia đối với nàng sẽ không giống tốt như trước kia nữa, đến khi phủ có nữ chủ nhân, còn có thể đem nàng từ bên người thiếu gia đuổi đi, trong lòng nàng sẽ rất khó mà chấp nhận được. Nhưng mà, nhất định phải làm nữ nhân của thiếu gia, mới có thể cùng với hắn ở cùng một chỗ sao?
“Nhưng hắn là ca ca mà... ”
Tiểu Địch trên người lại nổi da gà, nàng ôm chặt hai tay, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Đúng lúc này, nàng mơ hồ nghe được một hồi thanh âm lục đục, Tiểu Địch lập tức cảnh giác lên, nàng ngừng thở, nhướng tai cẩn thận lắng nghe một lát, đột nhiên thăm dò nhìn lại, thì thấy một bóng người ở trong rừng trúc lóe lên. Tiểu Địch kinh ngạc trừng to mắt một lần nữa nhìn lại, dưới ánh trăng trong trẻo, chỉ có một mảng bóng trúc thưa thớt, làm gì có người?
“Hoa mắt ? Không có khả năng, ánh mắt của mình tốt lắm mà, chẳng lẻ lại có trộm, lén lén lút lút muốn trộm đồ của nhà mình?”
Nghĩ đến đây, Tiểu Địch lập tức hóa thân một con chó giữ nhà trung thành, tung bước đuổi theo.
Hạ Tầm lặng lẽ đến khu nhà phía tây, nơi này vắng lặng, cũng không có người ở. Trong sân có mấy gian phòng cũ là nơi để tạp vật, lối vào hầm băng dưới mặt đất là ở căn phòng đầu tiên bên trái.

Hạ Tầm cẩn thận quan sát mọi nơi, đối với tất cả tình huống trong phủ đều rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng có thể đi qua lại. Tiểu Địch cô nương sớm đã lẻn đến trong bóng tối ở góc nhà. Vừa rồi xem bóng người, nàng đã nhận ra người này tựa như là thiếu gia nhà mình, cho nên mới không có gọi người, lúc này Hạ Tầm quay đầu nhìn lại, Tiểu Địch nương dưới ánh trăng thấy rõ bộ dáng của hắn, quả nhiên là thiếu gia, Tiểu Địch không khỏi thầm cả kinh: “Kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt, thiếu gia lén lút chạy đến chỗ này làm cái gì?”
Trong nội viện hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Tầm nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng mở ra khóa sắt cửa hầm, rồi từ trong ngực lấy ra đồ đánh lửa cùng ngọn nến, xốc nắp hầm lên chui vào...
“Thiếu gia thật quỷ dị!!”
Tiểu Địch lại nổi lên da gà...
Ngày mới sáng, Hạ Tầm đã tỉnh.
Những ngày tại Tá Thạch Bằng trại, Bởi vì Trương Thập Tam bất cứ lúc nào cũng như u linh xuất hiện ở bên cạnh hắn, không những quyền cước đao pháp mà Hồ đại thúc dạy cho hắn không dám luyện tập, mà ngay cả ở trong phòng luyện tập vận động thể hình cũng đình chỉ. Đêm qua Trương Thập Tam đã nói hôm nay không cần dậy sớm, hơn nữa hiện tại trở về Dương phủ, hắn cũng không thể tùy ý ra vào chỗ ở của chủ nhân, Hạ Tầm lúc này mới một lần nữa vận động, Bởi vì gián đoạn hơn mười ngày, nằm ngửa ngồi dậy, hít đất, ngồi một chân nâng người một loạt động tác toàn bộ làm xong, lại có cảm giác có chút cố hết sức.
Tiếu Quản sự đêm qua được thiếu gia phân phó, muốn hắn sáng sớm gọi mình rời giường, mắt thấy canh giờ nhanh đến, Tiếu Quản sự đang muốn tiến lên gõ cửa, đã thấy Hạ Tầm từ trong nhà đi ra.
“Tiếu thúc sớm vậy” Vừa thấy Tiếu Quản sự, Hạ Tầm liền mỉm cười.
Tiếu Kính Đường hạ thấp người nói: “Thiếu gia sớm vậy, ha ha, thiếu gia dậy mới thật đúng là sớm, lão Tiếu đang muốn gọi thiếu gia dậy. Ta phải đi gọi Tiểu Địch đến hầu hạ thiếu gia thay quần áo”.
Tiểu Địch đêm qua đã khuya, sau khi nhìn hành động quỷ dị thiếu gia đêm nhập hầm băng, vị này hiếu kỳ trở lại chỗ ở của mình minh tư khô tướng nửa ngày, cũng nghĩ không ra dụng ý của thiếu gia lén lén lút lút tiến vào hầm băng nhà mình. Một mình ở trong phòng ngủ suy nghĩ hồi lâu cũng không có nửa điểm đầu mối, lúc này mới ngủ thật say. Lúc này Tiểu Địch cô nương đang ngủ say mê, mơ mơ màng màng đã bị cha tóm lên.
Hạ Tầm đánh răng rửa mặt, bới đầu tóc, vừa mới ngồi xuống trên ghế, chợt nghe đến một hồi thanh âm lịch thịch, Tiểu Địch cầm một đôi giầy lá hương bồ, mắt buồn ngủ lim dim đi đến, trên khuôn mặt của nàng còn mang theo một tầng ửng hồng vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai còn lòa xòa một ít, trên người nàng mặc một bộ áo ngắn màu trắng, mặc một cái quần dài phủ mắt cá chân, tròng lên cặp chân nhỏ thanh tú, chỉ lộ ra những đầu ngón chân của nàng.
Hạ Tầm thấy nàng tiến đến, liền quay đầu lại về phía nàng cười cười, Tiểu Địch rất tự nhiên hướng về phía hắn tươi cười, cười xong mới tỉnh ra hắn tối hôm qua không chịu giúp mình, giờ đây hẳn là nên giận, hẳn là rất giận, thế là nàng lập tức hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đem cái cằm hướng lên trời, làm ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, hỏi: “Thế nào, còn đang tức giận thiếu gia sao?”
Tiểu Địch nghiêm mặt hừ một tiếng.

“Hôm nay dậy sớm, trong chốc lát nữa sẽ đi lên phố”.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Tiểu Địch ở trong cổ họng lầm bầm một câu, đẩy hắn một cái, khiến cho hắn ngồi thẳng thân thể, sau đó cầm lược sừng trâu bắt đầu chải vuốt tóc cho hắn.
Hạ Tầm tiếp tục nói: “Tề vương muốn mừng thọ, cho nên phải đi lên phố một chút, nhìn xem có lễ vật gì tân kỳ mà quý trọng hay không. Muội có muốn đi cùng ta hay không?”
Tiểu Địch bĩu môi nói: “Thiếu gia bên người không phải có Thập Tam Lang người hầu hài lòng như vậy sao, người ta không muốn đi theo hắn”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Vậy đáng tiếc, ta còn tưởng rằng muội thích cùng thiếu gia đi dạo phố chứ, trong lòng còn cân nhắc, nếu gặp phải thứ gì muội thích, thì mua cho muội”.
Tiểu Địch nói: “Không thèm”.
Hạ Tầm cười nói: “Được rồi, nếu như hôm nay thiếu gia không cho Thập Tam đi theo, vậy muội có đi không?”
Tiểu Địch chanh chua nói: “Người ta cũng không thanh nhàn giống như thiếu gia, nguời ta là hạ nhân, hạ nhân phải có quy củ của hạ nhân, vẩy nước quét đình viện quét dọn phòng ốc, chăm sóc vườn hoa tưới nước... có rất nhiều việc cần hoàn thành, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo phố, hạ nhân mà, phải cần thủ bổn phận!”
Hạ Tầm có chút buồn cười nhìn bộ dáng của nàng qua tấm gương đồng, Tiểu Địch hiện tại dáng người đã là thiếu nữ rất tiêu chuẩn, trước ngực nổi lên hai đạo đường cong linh lung, da thịt của nàng cực kỳ mượt mà mềm mại, mang theo một loại mập mạp đáng yêu của trẻ nhỏ. Đứa nhỏ mập? Hạ Tầm trong lòng đột nhiên khẽ động, nảy ra ý hay.
Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Không đi thì thôi, ta tự mình đi là được rồi. Ta nghe nói trên phố thời gian gần đây mới ra thứ gì đó, nghe nói sau khi uống vào, có thể eo nhỏ đi, da trắng ra, khiến cho các cô gái chỗ nào nên gầy thì gầy, nên béo thì béo, có vẻ đặc biệt thon thả đáng yêu, ừm, vật kia tên gì ta..."
Tiểu Địch lược sừng trâu trong tay dừng lại, há mồm muốn đặt câu hỏi, đột nhiên cảnh giác hắn đang trêu chọc mình mà nói chuyện, thế là lại kiên quyết dừng lại, nhưng mà lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên.
Hạ Tầm phối hợp nói: “Nghe nói những vật kia chẳng những có thể làm cho thân thể người ta dáng vẻ thướt tha mềm mại, còn có thể làm cho người ta da thịt trở nên trong trắng lộ hồng, xinh đẹp vô cùng, cái gì Triệu Phi Yến, Dương Ngọc Hoàn, tất cả đều dùng qua những vật này”.
Tiểu Địch con ngươi bắt đầu sáng lên.

Hạ Tầm như quái thúc thúc đang dụ dỗ tiểu MM, rất kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ nàng: “Hơn nữa sau khi dùng những vật này, sẽ thấy cũng không cần đói bụng, muốn ăn cái gì thì ăn đó, ăn thế nào cũng sẽ không khiến cho mình trở nên béo, những vật đó gọi là cái gì, ồ? Rõ ràng là đã trong tầm tay, ta làm sao lại nghĩ không ra? Ta muốn là nhìn thấy, nói không chừng liên nhớ lại. Bất quá ta một đại nam nhân, cũng không dùng được những vật kia, trời rất nóng, không có người cùng đi thì cũng không có hứng mà đi..."
Tiểu Địch cấp rút, vội nói: “Khụ! ừm... Khụ,khụ..."
Hạ Tầm cười hỏi: “Sao vậy, cảm mạo à?”
Tiểu Địch lắp bắp địa nói: “Nếu... nếu thiếu gia thật muốn để cho nguời ta đi cùng... Vậy người ta sẽ theo thiếu gia đi ra ngoài một chút”.
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Ồ, muội không phải còn có rất nhiều chuyện phải làm sao?”
Tiểu Địch đỏ mặt, xấu hổ nói: “Cái đó... à... thật ra vườn hoa cũng không cần mỗi ngày đều phải tưới nước...”
Hạ Tầm cố ý hỏi: “Vậy đình viện? Phòng ốc thì sao?”
Tiểu Địch hận không thể một nhát bóp chết hắn, lại chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói: “Tưới nước, quét nhà, quét dọn phòng ốc, người ta chân tay yếu ớt, Thúy Vân tỷ luôn nói ta càng giúp càng bề bộn, không bằng đi theo thiếu gia ra ngoài, cầm ô che nắng cho thiếu gia, cầm chút gì đó, những chuyện lặt vặt này vẫn làm được. Cha thường nói, tay chân nhanh nhẹn, cần làm những chuyện phù hợp với khả năng..."
Hạ Tầm hắc hắc nở nụ cười.
****
“Thiếu gia, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”
Vừa thấy Hạ Tầm dẫn theo Tiểu Địch đi ra ngoài, Tiếu Quản sự vội chào đón hỏi.
Hạ Tầm đong đưa quạt xếp, rất tiêu sái nói: “À, ta dẫn Tiểu Địch đi ra ngoài tùy tiện dạo chơi”.
Tiếu Quản sự nói: “Thiếu gia, người còn chưa có dùng bữa sáng..."
Hạ Tầm nói: “Ta cùng Tiểu Địch ở bên ngoài tùy tiện kiếm cái gì đó là được rồi, thừa dịp buổi sáng mát mẻ, đi thôi, đi thôi”.
Tiếu Quản Sự trơ mắt nhìn hai người đi xa, đột nhiên nở nụ cười. Đây là tình huống gì? Chuyện tốt đây! Chẳng lẽ tối hôm qua nói một phen như vậy, con gái rốt cuộc đã khai khiếu? Hay nói... thiếu gia khai khiếu, hay là... hai người cùng một chỗ khai khiếu? Cũng khó mà nói. Còn nhớ lúc trước khi mới quen mẹ của nó, hai người ai cũng chướng mắt ai, cả ngày cãi nhau, đột nhiên có một ngày ánh mắt nhìn nhau lại có chút khác với thường ngày. Ài... thứ này, thật là huyền diệu...

Hạ Tầm không khiến cho tiểu lolly thất vọng. Hắn đem toàn bộ bí kíp trắng đẹp của Tụ Nhi cô nương Thanh La viện truyền thụ cho Tiểu Địch, còn có cả bí phương giảm béo cũng xuất từ trong tay Tụ Nhi cô nương.
Lúc trước, bởi vì An viên ngoại ra tay rất hào phóng, còn nói cái này chỉ dùng để cho con gái của mình dùng, Tụ Nhi cô nương cũng không biết An viên ngoại có con gái hay không, chỉ nhìn dáng người hắn, nhắm chừng con gái bảo bối của hắn không chỉ là màu da hơi đen. Nàng tại Thanh La viện cũng không phải hồng cô nương được người sủng ái nuông chiều, không khỏi phát lên đồng bệnh tương liên ý, cho nên đem nàng không những xuất ra toàn bộ những phương pháp làm trắng của mình ra, còn đem phương pháp giảm béo mà mình nắm giữ đưa ra luôn, ví dụ các loại thuốc dễ uống như trà lá sen, cháo đông qua.
Những phương thức này thật có hiệu quả làm gầy, Tụ Nhi cô nương bản thân vẫn sử dụng, chỉ là vấn đề thể chất trời sinh, ở trên người nàng thể hiện cũng không rõ ràng. Nhưng những phương pháp lại rất có hiệu quả, bởi vì các phương pháp làm đẹp cũng không phải là trọng điểm của y học lúc đó, cho nên các lang trung tọa trấn trong các tiệm thuốc cũng chỉ là kiến thức nửa vời thậm chí hoàn toàn không biết, còn đối với các dân chúng bình thường mà nói, đối với niên đại thông tin tin tức trao đổi cực kỳ kém này, bọn họ đối với tin tức về phương diện này càng khó có chỗ rõ ràng. Cũng chỉ có trong thanh lâu kỹ phường coi trọng nhất sắc đẹp, hơn nữa nhiêu đời kiên trì bền bỉ đối với sắc đẹp tiến hành nghiên cứu, khai phá, hoàn thiện, tích lũy, tri thức làm đẹp mới có thể phát dương quang đại.
Cho nên Tụ Nhi cô nương sao cho An viên ngoại những phương pháp này. Tiểu Địch bình thường mặc dù cố tình nghe ngóng tìm kiếm, cũng không thể biết được, chờ khi được chúng, thật làm cho nàng như nhặt được chí bảo, Hạ Tầm thật cũng không có lừa gạt nàng, bởi vì Tiểu Địch mập theo kiểu đứa nhỏ căn bản không phải vấn đề, dùng các phương pháp này cải thiện thoáng cái phương pháp ẩm thực của nàng là được, để nàng đỡ phải tự bỏ đói mình. Nàng vốn hoạt bát hiếu động, hằng ngày thể lực vận động cũng không ít, đợi nàng đến tuổi, dáng người có lồi có lõm tất nhiên là sẽ xuất hiện.
Hai người ở bên ngoài ăn sáng, sau đó đi đông đi tây dạo chơi mua sắm xong rồi, lại ở bên ngoài ăn cơm trưa rồi mới trở về. Vào cửa phủ, Hạ Tầm lập tức nói: “Đi một chuyến này ta một thân toàn là mồ hôi, muội mang mấy thứ đó cất đi, sau đó an bài phòng tắm, ta muốn lập tức tắm rửa”.
Tiểu Địch chiếm được chỗ tốt như ý, thiếu gia còn hào phóng mua về cho nàng rất nhiều phối liệu, đồ ăn, cô gái nhỏ trong lòng đã nhận định đây là thiếu gia đang biến tướng hướng về phía nàng xin lỗi, đối với Hạ Tầm một chút oán khí sớm đã tan thành mây khói, nghe xong phân phó, nàng thật vui vẻ đáp ứng một tiếng, liền ôm đồ chạy về phía chỗ ở của mình.
Tiểu Địch vừa mới rời đi, vẻ lười biếng trên mặt Hạ Tầm lập tức không thấy, hắn cảnh giác quét mắt liếc nhìn mọi nơi, con ngươi đen láy tựa như một con báo mới phát hiện ra con mồi, lợi hại mà nguy hiểm.
Đình viện thật sâu, một mảng vắng vẻ, chỉ có tiếng ve kêu.
Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, đúng là thái dương nóng nhất, cũng là người ta vừa mới dùng bữa trưa buồn ngủ nhất, lúc này người đại đa số cũng không đi lại dưới ánh mặt trời, mà là ở trong phòng tiêu thực. Đồng thời hạ nhân Dương gia cũng không phải rất nhiều, cho nên vào khoảng thời gian này ở trong sân căn bản không có người đi lại, đây chính là lý do mà Hạ Tầm lựa chọn lúc này trở về.
Vừa thấy bốn bề vắng lặng, Hạ Tầm lập tức đi mau vài bước, rất nhanh nhập vào bụi cỏ dại ở khu nhà phía tây, đến khi Tiểu Địch cô nương buông đồ, kêu vài hạ nhân hầu hạ tắm rửa tới vườn hoa trong hậu viện, Hạ Tầm đã vững vàng đứng chờ ở nơi đó.
Tất cả đã sẵn sàng, hiện tại chỉ đợi đến khi con mồi chủ động bước vào bẩy rập mà hắn đã thiết lập ra!
Duy Linh
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận