Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Banlonghoi.com
Trong phòng tắm vụ khí mờ mịt, Hạ Tầm toàn thân chìm vào trong nước, đầu gác ở bên cạnh hồ, trên mặt che một tắm khăn mặt, trông trạng thái mười phần nhàn nhã. Hắn hô hấp liên tục thật dài, hai khối cơ ngực cường tráng dày rộng, góc cạnh rõ ràng, tựa như đúc bằng sắt vậy, rất lâu mới có thể có chút phập phồng, thoạt nhìn tựa như đã ngủ.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên một tiếng ầm, Trương Thập Tam đã trầm mặt đứng ở trước mặt hắn, cặp môi hơi mỏng kia của Trương Thập Tam mím lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm lập lòe hỏa diễm phẫn nộ, hắn sắp giận điên lên.
Ngày hôm qua hắn đã nói cho Hạ Tầm sáng nay không cần dậy sớm, chờ dùng qua bữa sáng, hắn sẽ đưa Hạ Tầm đi làm quen một chút với người trong phủ, buổi chiều cùng hắn đi tới các cửa hàng kinh doanh của Dương gia một chút, không thể tưởng được Hạ Tầm lại một lần nữa tự chủ trương, sáng sớm đã đi tìm kiếm lễ vật gì đó cho Tề vương, còn bảo Tiểu Địch cùng hắn đi ra ngoài, mình lại toàn bộ không biết rõ tình hình, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?
“Hắn là một con rối, chỉ là một con rối mà thôi! Không cần nói khách khí, mà ngay cả Dương Văn Hiên, thật ra cũng là một con rối, là một người vào lúc cuối cùng có thể dùng để hy sinh. Nhưng mà ít nhất ở ngoài mặt, hắn đối với Dương Văn Hiên cần bảo trì tôn kính, nhưng Hạ Tầm là vật gì? Một thứ ti tiện như con kiến hôi gì đó, lại lần nữa khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta! Ngày hôm qua ta đã buông tha hắn một lần, cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này lại được một tấc lại muốn tiến một thước !”
Phẫn nộ khiến cho Trương Thập Tam không thể tự bảo trì bình tĩnh, hắn một mực chịu đựng tức giận chờ Hạ Tầm về phủ, hắn quyết định lúc này đây vô luận như thế nào cũng phải giáo huấn hắn một chút.
Hạ Tầm chậm rãi kéo khăn mặt xuống, vừa thấy là hắn, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thập Tam Lang”.
Trương Thập Tam mặt âm trầm sắc nói: “Buổi sáng hôm nay, ngươi đi đâu vậy?”
Hạ Tầm vội nói: “Ồ, vừa đến nơi này, có chút hưng phấn, muốn ngủ cũng ngủ không được nên dậy sớm, chợt nhớ tới đã sắp tới ngày phải đi Tề vương phủ chúc thọ, thuận miệng hỏi Tiểu Địch vài câu, nghe nàng nói Thanh châu có mấy nhà đồ cổ tiệm châu báu rất có danh khí, ta nghĩ... Thập Tam Lang những ngày này cũng rất mệt mỏi, sáng sớm không tiện phiền toái người, nên để cho nàng tùy ý đi theo bên người, bất quá ta cũng không còn tự tiện làm chủ mua cái gì cả, cho nên cũng phải trở về cùng người thương lượng..."
Trương Thập Tam cả giận nói: “Ai cho phép ngươi tự tiện đi ra ngoài? Vì sao không thông qua ta cho phép!”
Hạ Tầm khẽ giật mình, nhìn hắn mặt đầy sắc mặt giận dữ, không khỏi hơi e sợ nói: “Bởi vì... bởi vì Thập Tam Lang đã dạy ta... phải giả trang cho giống, mà muốn đem chính mình thật trở thành chủ nhân nơi đây, chỉ có như thế mới có thể giả trang được không chút sơ sót, cho nên ta mới... mới phân phó Tiểu Địch dẫn ta..."
“Khốn kiếp! Ngươi còn dám chống chế? Ta đã ở tại phủ, ngươi có bất kỳ chuyện gì nên trước hết nói với ta, ta không đồng ý, ngươi dám tự chủ trương? Hạ Tầm, ngươi không cần phải trở thành Dương Văn Hiên hai ngày mà đã đắc ý quên hình, nhớ kỹ thân phận của ngươi! Ngươi chỉ là một tiểu dân ti tiện, lão tử có thể đem ngươi nâng lên, cũng có thể đem ngươi đánh xuống, lão tử nếu muốn sửa trị ngươi, cũng có thủ đoạn có thể làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Hạ Tầm lo sợ không yên nói: “Thập Tam Lang chớ có tức giận, ta... ta..."
Trương Thập Tam giận không kềm được nói: “Lăn ra đây!”
Hạ Tầm cuống quít từ trong hồ nước đứng lên, một bước bước ra.
“Mặc quần áo vào!”
Hạ Tầm cuống quít chạy về phía giá móc áo, xốc lên quần áo, lấy ra một cái khăn tắm lớn, Trương Thập Tam đùng đùng nổi giận theo sát phía sau, âm lãnh nói: “Từ giờ trở đi, trừ khi ta không ở đây, ngươi mới có thể tùy cơ ứng biến. Chỉ cần ta ở đây, chuyện lớn nhỏ đều phải xin chỉ thị, còn dám tự chủ trương, lão tử cho ngươi..."
Vừa mới nói đến đây, bờ vai dày rộng của Hạ Tầm có chút trầm xuống, đột nhiên xoay người, tay phải thò ra, một đạo hàn quang sáng như tuyết thẳng tắp đâm về cổ họng của hắn.
Trương Thập Tam bị dọa cho nhảy dựng, hắn vạn lần không ngờ, Hạ Tầm lại dám hướng về phía hắn động thủ, lại có năng lực hướng về phía hắn động thủ!
Dưới sự ứng phó không kịp, Trương Thập Tam lập tức ngả ngửa người ra sau, chân như sắt, thân như bản, ngả ra như cầu, một thức diệu đến tột đỉnh Thiết Bản Kiều, khó khăn lắm mới tránh khỏi một nhát đâm sắc bén vô cùng này, vốn Thiết Bản Kiều là một loại thủ pháp cực cao minh tránh né ám khí cùng đao thương kiếm kích, một khi không thể tung người lên hoặc hoặc né tránh trái phải, thì đây là thân pháp cứu mạng.
Một thức này dư lực đã hết, thì sau đó đợi địch nhân lui về binh khí lại thì công kích, hắn có thể tung chân bắn ra, thoát thân ngoài trượng, phản kích trở lại. Nhưng mà một chiêu Thiết Bản Kiều này của hắn tuy tránh được diệu đến tột đỉnh, Hạ Tầm lại căn bản không có động tác rút binh khí về, mắt thấy cánh tay của hắn đâm ra về phía trước đã tận lực, thì mũi nhọn trong tay hắn đã dán sát lấy chóp mũi của Trương Thập Tam mà đâm tới, nhưng cánh tay của hắn nương khí thế lao tới trước chỉ có chút hướng lên trên, cổ tay xoay chuyển áp xuống dưới.
“Phốc!”
Trương Thập Tam hai chân búng ra, thân thể vừa mới cách mặt đất, cánh tay vừa mới hơi đưa lên của Hạ Tầm đã đồng thời trầm xuống, phốc một tiếng, một lợi khí bén nhọn liền xuyên vào trong ngực bụng của hắn. Thì ra lợi khí mà Hạ Tầm cầm không phải đao không phải kiếm, mà là một quái binh khí hai đầu đều nhọn, tay hắn nắm cũng không phải chuôi kiếm, mà là bộ phận chính giữa lợi khí này, lúc này đây chỉ cần cổ tay xoay chuyển, là lập tức có thể cải sửa vị trí đâm, đoạt lấy tiên cơ.
Chỉ một tích tắc, thắng bại đã phân.
Trương Thập Tam kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã ra mặt đất, dưới sự kinh hãi muốn há mồm hô to, Hạ Tầm liền vào lúc này tung người xông tới.
Vì chế tạo giờ khắc cơ hội này, vì chế tạo một kích tất trúng này, Hạ Tầm đã không biết suy nghĩ qua bao nhiêu trường hợp, sớm đã tính trước kỹ càng. Một kích này sạch sẽ gọn gàng, một kích tất trúng, mà Trương Thập Tam khả năng sẽ có các loại phản ứng nào đều đã ở trong dự liệu của hắn, cũng đều có phương án ứng đối. Một cú ôm quật xuống này, hai người nặng nề rơi lên trên mặt đất, tiếng hô của Trương Thập Tam còn ở trong cổ, hắn đã cảm thấy lợi khí đâm vào thân thể sau cú vật ngã này, bộ phận lộ ra ngoài lại rời thành vài đoạn, đinh đinh đang đang rơi lả tả các nơi.
Chỉ là hắn hiện tại đã bị Hạ Tầm dùng một loại cầm nã thủ pháp rất xảo diệu bóp chặt, chẳng những thân thể không thể động đậy, mà ngay cả yết hầu của hắn cũng bị khuỷu tay Hạ Tầm đè chặt, hô hấp cũng khó khăn chứ đừng nói chi là la lên, binh khí kỳ quái rốt cuộc là cái gì, cho tới hiện tại, hắn vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Tầm sắc mặt cũng có chút trắng bệch, hô hấp cực kỳ hổn hển, bộ ngực trần của hắn dán chặt lấy ngực của Trương Thập Tam, Trương Thập Tam có thể nghe được từ trong lồng ngực của hắn truyền đến tiếng tim đập gấp gáp có lực.
Hạ Tầm rất khẩn trương, lần đầu tiên giết người, mặc kệ người có gan lớn cỡ nào, luôn khó tránh khỏi khẩn trương. Thế nhưng chính vì khẩn trương như thế, cho nên vốn hắn khí lực đã lớn, lúc này đây càng có vẻ lực lớn vô cùng, Trương Thập Tam tuy có một thân võ công, nhưng phế phủ bị thương, lại bị hắn đè chặt ở trên mặt đất, cũng không có thể hô, lại không thể động, một chiêu trong lúc đó đã hoàn toàn bị quản chế cả người.
Trương Thập Tam hai mắt trừng thật to, hắn căn bản là không nghĩ ra, Hạ Tầm tại sao phải giết hắn? Hạ Tầm làm sao lại dám giết hắn?
Hai người một nằm một đè, sau một lát, sắc mặt trắng bệch của Hạ Tầm sau khi đã khôi phục lại vẻ hồng nhuận như bình thường, hô hấp cũng trôi chảy, mà khuôn mặt Trương Thập Tam vốn vừa sợ vừa giận trướng đỏ hồng như máu cũng đã bắt đầu trắng bệch...
Hạ Tầm thần sắc nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn ánh mắt mang theo sự đau đớn, kinh ngạc, kinh sợ cùng không dám tin của Trương Thập Tam, từ từ giơ một tay lên, đó là bàn tay nắm chặt hung khí, vẫn đang găm chặt tại vết thương của Trương Thập Tam.
Cái tay này trước đó còn có chút run rẩy, nhưng mà rất nhanh đã trở nên cực kỳ ổn định, trên tay hắn có dính máu, máu là màu đen nhạt, dọc theo bàn tay hắn mà thong thả nhỏ xuống dưới, Hạ Tầm nhìn thấy máu, đột nhiên nở nụ cười...
Trương Thập Tam chưa từng thấy hắn lộ ra qua nụ cười như vậy, loại nụ cười thoải mái bình tĩnh, tự tin tất cả đều nắm giữ, thấy rõ hết tất cả, còn có ngầm chứa thần thái trí tuệ. Trong lờ mờ, hắn cảm thấy đã gặp qua nụ cười như vậy, khi hắn ở trước mặt Thiêm Sự đại nhân, cũng đã gặp qua nụ cười như vậy.
“Thập Tam Lang, máu là màu đen, đó chính là nói lên gan của ngươi đã bị đâm thủng, gan bị đâm thủng, cho dù ngươi nằm vẫn không nhúc nhích, gắng ngăn cản máu chảy ra từ vết thương, thì ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm thời gian nửa nén hương, thần tiên cũng cứu không được ngươi, nếu như ngươi còn muốn giãy dụa mà nói, thì chết chỉ có nhanh hơn".
Trương Thập Tam ánh mắt ảm đạm xuống, hắn hiểu rõ Hạ Tầm nói là lời nói thật. Hắn muời ba tuổi đã phục vụ ở trong Cẩm Y vệ chiếu ngục, hắn đã từng dùng rất nhiều biện pháp ly kỳ cổ quái tra tấn qua phạm nhân, thẳng đến khi đối với tất cả cái này cảm thấy chán ghét, bắt đầu phản phác quy chân, thì dùng phương pháp đơn giản nhất dụng hình. Trên đời này không có người nào có thể so với hắn hiểu rõ hơn kết cấu trong ngoài cơ thể con người. Hắn hiểu rõ Hạ Tầm không có nói sai, hắn biết mình là thật xong rồi, cho dù đem thần y khắp thiên hạ đến đây, thì hắn cũng xong rồi.
Nhưng hắn không cam lòng chết đi như vậy, vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Không có lý do gì cả. Giết ta, đối với tình cảnh của hắn không có chút trợ giúp nào, còn có đám người Phùng Tổng kỳ ở đó, chẳng lẽ hắn còn vọng tưởng thoát khỏi Cẩm Y vệ? Lại nói, một tiểu dân ở nông thôn, có đường đường Cẩm Y vệ làm chỗ dựa thì có chỗ dựa gì không tốt? Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho hắn bí quá hoá liều, cần phải đưa mình vào chỗ chết?
Trương Thập Tam trên người đã bắt đầu từng đợt rét run, trong mắt của hắn ẩn chứa các loại tình cảm, bất kể là phẫn nộ, sợ hãi, hay kinh ngạc, đều từng chút tán đi, chỉ có nghi hoặc, nghi hoặc khiến cho hắn chết không nhắm mắt, càng ngày càng nồng đậm.
“Ngươi rất kỳ quái, ta tại sao phải giết ngươi, có đúng hay không?"
Hạ Tầm mỉm cười hỏi, Trương Thập Tam ánh mắt lập tức thay đổi, biến thành một loại gần như khát vọng cầu khẩn. Đúng vậy, hắn muốn biết Hạ Tầm tại sao phải giết hắn, hắn nghĩ không ra bất luận lý do gì, nếu như mang theo loại nghi hoặc này chết đi, hắn thật sẽ chết không nhắm mắt.
Hạ Tầm vốn không có bất luận lý do gì phải giết hắn, ngẫm lại mà xem, hắn chỉ là một nông dân chữ to không xem được mấy, rời khỏi sự nâng đỡ của cầm Y vệ, hắn làm sao có thể giả mạo Dương Văn Hiên, hơn nữa một mực bình yên giả mạo xuống? Lại nói tới, cho dù giết mình, hắn làm sao thoát khỏi Cẩm Y vệ khống chế? Một tiểu dân dám cùng Cẩm Y vệ đối kháng sao? Huống chi trong tay Cẩm Y vệ còn nắm giữ bản cung trạng do hắn tự tay ký vào, hắn ngoan ngoãn nghe lệnh mình, mới là đường ra duy nhất của hắn.
“Ta vốn không có lý do gì giết ngươi, bởi vì ta không cách nào không có sự trợ giúp của các người mà một mực giả mạo Dương Văn Hiên được. Bởi vì các ngươi nắm giữ trong tay thứ mà bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho ta rơi đầu. Bởi vì các ngươi là khâm sai đại thần phụng ý chỉ hoàng đế đến Thanh châu phá án, quyền sinh sát trong tay, cho dù ta là Dương Văn Hiên thật, cũng không có năng lực thoát khỏi các ngươi. Cho nên, đường ra duy nhất của ta chỉ có phụ thuộc các ngươi, phải làm cho các ngươi vui, được các ngươi ban cho, đây là cái nhìn của ngươi, có đúng không?”
Đúng, đây chính là Trương Thập Tam trăm mối vẫn không có cách giải.
Giết người cần động cơ, Hạ Tầm động cơ là gì? Diệt trừ tất cả những người biết chuyện triệt để giả mạo Dương Văn Hiên? Hắn điên rồi sao, trong chuyện này có bao nhiêu phong hiểm, Hạ Tầm làm sao có thể có đảm lượng đi mạo hiểm như vậy? Bọn họ là phụng ý chỉ hoàng đế mà đến, là quan lại nha môn đường đường chính chính, chờ sau khi án tra ra luận công ban thưởng xuống, cho Hạ Tầm hắn một thân phận thật là dễ dàng, ai sẽ không tin lời hứa của quan viên triều đình, đây không phải là suy nghĩ của một người bình thường sao, vì sao hắn sẽ động thủ giết người?
Còn nữa, thủ pháp giết người của hắn sạch sẽ gọn gàng, hắn có bản lĩnh có thể căn cứ theo màu sắc của máu mà phán đoán thương thế, vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng của hắn sau khi ám sát quan viên Cẩm Y vệ, vô luận cái nào cũng không như một tên nông dân ngây thơ đơn thuần, nhát gan kia. Hắn rốt cuộc là ai, đây rốt cuộc là vì cái gì?
Hạ Tầm tỉnh táo nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, ta không tin chuyện ma quỷ của các ngươi, từ khi mới bắt đầu cũng đã không tin, các ngươi đối với ta đã nói dối rất nhiều, đối với ta ẩn chứa dã tâm rất lớn. Từ khi vừa mới bắt đầu, ta đã biết các ngươi đối với ta không có ý tốt gì, nghe lời nói của ngươi, cùng đồng bạn của ngươi, kết cuộc cuối cùng của ta cũng sẽ thảm giống như Thính Hương cô nương vậy. Ta vì sao không phản kháng? Khi ở trong tiểu điếm bờ sông Nam Dương, ta đáp ứng cho các ngươi ra sức, khi ta ký tên đồng ý, ta cũng đã quyết định chủ ý, nhất định phải giết chết các ngươi!”
“Không, ta tin tưởng các ngươi là Cẩm Y vệ chân chính”.
Hạ Tầm nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Trương Thập Tam, giống như hiểu được thuật đọc tâm vậy, lập tức không đợi hỏi mà giải đáp cho hắn.
“Ta đương nhiên sẽ không hoài nghi quan y cùng yêu bài của Lưu Chưởng quỹ là giả, trên đời này có thể có cường đạo, cũng có thể có lừa đảo, nhưng mà không có một cường đạo hoặc là lừa đảo, sẽ có ý nghĩ điên khùng mà đi giả mạo Cẩm Y vệ đã là chuột chạy qua đường bị người người hô đánh, hơn nữa các ngươi có quan có thương, có quyền có tiền, lại phải chịu mạo hiểm, dùng một người không ai biết thân phận như ta mà đi mưu đồ một vị phiên vương?
Ta không tin các ngươi là phụng chỉ mà đến, ta không tin các ngươi là đến tra Bạch Liên giáo đồ hoặc vương phủ quan phụ thuộc vương phủ mưu phản, ta không tin các ngươi sau khi chuyện thành công sẽ lưu tính mạng của ta, còn mời chào ta gia nhập Cẩm Y vệ... các ngươi nói dối trùng trùng, sơ hở cũng trùng trùng, những lời nói dối này có lẽ gạt được người khác, nhưng mà không lừa được Hạ Tầm ta!”
“Phùng Tây Huy nói Cẩm Y vệ cũng không có bị xóa, ta tin tưởng! Nghe hắn giải thích, ta chỉ biết xác thực là tiểu dân chúng ta không biết sự tình trong triều đình, lầm đem chuyện cắt bớt quyền hạn trở thành bị xoá. Nhưng mà Phùng Tây Huy nói Cẩm Y vệ cũng không có bị lột bỏ quyền truy bắt cùng chiếu ngục, chỉ là hóa sáng thành tối, thì ta không tin!”
“Cái sơ hở này, có thể nói là Phùng tổng kỳ tự cho là thông minh bạo lộ, sơ hở thứ hai, chính là Bởi vì ngươi tự cho là thông minh mới bạo lộ. Mà sơ hở thứ ba... là bởi vì các ngươi cùng một chỗ tự cho là thông minh mới bạo lộ, ngươi có muốn biết bởi vì sao hay không?”
Dĩ nhiên là muốn, Trương Thập Tam đã nghĩ đến sắp điên rồi.
Hạ Tầm rất ác độc mỉm cười nói: “Nhưng ngươi sẽ chết, mà chuyện xưa của ta cũng rất dài, ta có kiên nhẫn kể, ngươi cũng không có thời gian nghe hết được”.
Trương Thập Tam lồng ngực phập phồng lên xuống mạnh mẽ, hắn đã tức giận muốn phát điên lên rồi.
Duy Linh
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu