Cẩm Y Dạ Hành

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Biên: conem_bendoianh
Hạ Tầm âm thầm kêu khổ, hắn không ngờ khoản nợ phong lưu của Dương Húc lại có thể ứng ở chỗ này. Hắn càng không nghĩ tới vị Tôn phu nhân này thật lớn mật như vậy, trong phòng khách liền dám hướng về phía hắn mời hoan cầu ái.
Nhưng mà có lẽ cùng là bình thường, Canh Tân là nam nhân ở rể Tôn gia, đã ở rể, quyền chi phối tài sản Tôn gia trên thực tế tựu vẫn nắm giữ ở trên tay Tôn phu nhân, nô bộc hạ nhân Tôn phủ trên thực tế đều là dựa hơi phu nhân mà sống, phu nhân muốn trộm người, bọn họ một mắt nhắm một mắt mở đều không ai đến, thông minh chút ít còn phải khi Canh viên ngoại xuất hiện thì mật báo đánh đánh yểm trợ cho phu nhân cùng tình nhân của nàng, đó mới là gia đinh có tiền đồ tốt.
Đương nhiên, việc này là tuyệt đối không thể đặt ở trên mặt bàn mà nói, thật đụng phải trường hợp kia thì chỉ cần ho khan một tiếng, cao giọng nói vài lời, hoặc là tìm lý do ngăn chặn viên ngoại đến là được, phu nhân trong lòng biết rõ, sẻ cho ngươi chỗ tốt, nếu mà trực tiếp ở trước mặt phu nhân bày ra một bộ dáng chuyện của ngươi ta toàn bộ hiểu rõ, vậy thì bi kịch rồi.
Trong nháy mắt này, Hạ Tầm liền nghi thông Canh viên ngoại thần khí vì sao cổ quái như vậy, tọa đường lang trung ánh mất vì sao quỷ dị như vậy, Canh phụ vì sao chửi xéo như vậy, gia đinh cà thọt ánh mắt nhìn mình vì sao như có thâm ý... Tất cả mọi chuyện, đáp án chỉ có một: Dương Húc cùng Tôn phu nhân có tư tình.
Việc này có thể lừa gạt được người ngoài, nhưng không dấu diếm qua người của Tôn phủ. chỉ là bởi vì Tôn phu nhân nắm hết quyền hành, không chỉ Tôn phủ cao thấp phải dựa hơi nàng mà sống, coi như là cha con Canh thị cùng không ngoại lệ, cho nên chỉ có thể nhịn khí im hơi lặng tiếng. Khó trách Trương Thập Tam không rõ tình hình cụ thể, hắn là người hầu thiếp thân của Dương Húc, trên trán dán con mắt của Dương Húc, ai đui mù mà đi tới trước mặt hắn mà gièm pha chủ nhân hắn?
Bị tiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng này quấn lấy, Hạ Tầm trong lòng cùng không thoát tâm viên ý mãn, rục rịch muốn động, hắn là nam nhân rất cường tráng, phương diện này ước thúc cùng không phải cực kỳ hà khắc. Hắn cùng không ngại cùng nữ nhân mỹ lệ phát sinh một đoạn nhân duyên, trên thực tế khi hắn làm nằm vùng, cùng những kẻ buôn bán ma túy kia qua lại những chốn ăn chơi, cùng đã từng giả diễn mà làm thật qua, nhưng hắn cùng không phải là một nam nhân thấy sắc là hôn mê đầu óc.
Vì đầu nhỏ mà mất đầu to, cái vụ mua bán này tính không ra, nói đến mấy trò du hí phong trần này mặc dù không ảnh hưởng toàn cuộc, Tôn phu nhân lại là gái có chồng, như cùng nàng phát sinh cấu thả, vậy vi phạm lương tri của hắn. Nhưng hắn giở đây giả trang là Dương Văn Hiên đã sớm cùng Tôn phu nhân cấu kết, phải làm thế nào mới thoát khỏi nàng đây dưa?
Còn đang do dự, Tôn phu nhàn đã xuân tình khó chịu mà đem hắn kéo về phía thư phòng nhỏ, nủng nịu nói: “Oan gia. còn chưa khoái hoạt một phen, đợi người ta thay chàng cởi áo nới dây lưng sao?”
Hạ Tầm đem răng cắn một cái, đang muốn đẩy nàng ra, tìm chút ít lý do nghĩa chính từ nghiêm vi “chính mình” mà chấm dứt đoạn hoang đường luyến ái này cùng nàng, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một thanh âm gia nhân Tôn phủ: “Dương công tử, gia nhân quý phủ đến phủ ta thông báo, nói quý phủ có chuyện quan trọng, mời công tử lập tức trở lại”.
Hạ Tầm mừng rở, vội vàng từ bên cạnh Tôn phu nhân trượt ra. cao giọng đáp: “Biết rồi, ta lập tức trở về”.
Rồi hướng về phía Tôn phu nhàn như trút được gánh nặng nói: “Tiếu đệ trong nhà vốn hẹn người có chuyện thương lượng, không nghĩ... ta phải cáo từ”.

Tôn phu nhân tuy không được như ý, thần thái cử chĩ lại nhanh chóng khôi phục ung dung trang nhả, nàng buông Hạ Tầm ra, trấn tĩnh vuốt những sợi tóc mất trật tự, theo hắn đi ra ngoài phòng, vừa đến cửa sảnh liền đứng lại, thần sắc điềm đạm, hơi chút cúi người nói: “Công tử đi thong thả, thiếp thân không tiễn xa. Tiểu Lan. tiễn Dương công tử”.
Xem nàng giờ phút naỳ cử chi thần sắc, ai sẽ tin tưởng vẻ vũ mị của nàng vừa rồi?
Nha hoàn ở ngoài hành lang, chính là Tiểu Lan nha đầu thiếp thân của Tôn phu nhân, vốn quy củ đứng ở góc tường, vừa nghe vội vàng đáp ứng
một tiếng, tiến lên dẫn Hạ Tầm đi ra ngoài, hai người vừa mới ra ngoài, Tôn phu nhân sắc mặt liền âm trầm xuống, Lê Đại Ẩn không biết từ chỗ nào đột nhiên chui ra, buông lỏng chân thọt chậm rãi chuyển đến bên người nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, có nhìn ra manh mối gì không?”
Tôn phu nhân trên mặt âm tình bất định, thật lâu không nói gì, Lê Đại Ẩn không dám thúc giục, chi ỡ một bên khoanh tay mà đứng, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn về phía Hạ Tầm rời đi bên ngoài, trong mắt sát khí mơ hồ...
Một mỹ nhân vủ mị như hoa xuân sáng lạn, thành thục như nước mật đào hướng như về phía ngươi quyến rũ, đối với nam nhân mà nói là một chuyện vô cùng thích ý? Hạ Tầm vốn là nghĩ như vậy, làm không nghĩ tới có một ngày được diễm ngộ như vậy lại làm cho hắn trong lòng run sợ. Hắn lòng còn sợ hãi đi theo nha hoàn Tiêu Lan bước nhanh ra ngoài, mới đi ngang qua hoa viên, chợt nghe một thanh âm thiếu nữ xa xa kêu lên: “Dương công tử”.
Hạ Tầm nghe tiếng quay đầu nhìn lại. chi thấy một thiếu nữ thướt tha đứng đó, đang mặc một bộ váy xanh, thanh tà động lòng người đứng ở bên cửa hông, trong tay cầm một quyên sách, hướng về phía hắn vui sướng ngoắc tay, lúm đồng tiền như hoa, mười phần động lòng người.
Hạ Tầm kinh hồn chưa định nghĩ: “Đây là người nào?”
Còn đang chần chờ, nha hoàn Tiểu Lan đã hạ thấp người thi lễ nói: “Tiểu thư”.
Hạ Tầm bừng tĩnh đại ngộ: “Thì ra nàng chính là Tôn Diệu Dặc, đại tiểu thư Sinh Xuân đường”.
Thiếu nữ sôi nổi đi tới, hướng về phía Tiểu Lan khoát khoát tay, Tiếu Lan liền thối lui sang một bên. Thiếu nữ đi đến trước mặt Hạ Tầm, bàn tay trắng như ngọc hướng về phía trước mặt hắn duỗi ra, yêu kiều cười nói: “Dương công tử đã lâu không đến nhà của ta, hôm nay cuối cùng bị ta bắt được, công tử đáp ứng cho ta mượn chưa?”
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: Mượn cái gì?”
Diệu Dặc sẵng giọng nói: “Dương công tử đáp ứng sẽ đem Đỗ nhị Nương Trí Thưởng Kim Tuyến Trì của Quan Hán Khanh cho ta mượn xem, tại sao chính mình lại quên sạch sẻ? Có câu nói phải giữ lời, nói mà thất tín. thì nói làm gì? Dù sao Dương công tử cùng là một thư nhân có công danh, thật là người không đáng tin sao”.
Hạ Tầm âm thầm thở phào một hơi. gượng cười nói: “À, thật có lỗi, hôm nay ta vốn là muốn đi nơi khác, trên đường xảo ngộ gặp lệnh tôn, lúc này mới qua phủ một chuyến, bên người làm sao có thể đem đi được. Ha ha, như vậy đi, lần sau khi đăng môn bái phòng, ta nhất định đem đến, để cho tiểu thư xem một lần”.

Tôn Diệu Dặc nói: “Vậy được rồi, người ta liền tin ngươi một lần, như lại thất hứa. Cẩn thận kẻo nhở nuốt lời. Này, nhận lấy”.
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Tôn Diệu Dặc nói: “Ngươi hướng về phía ta mượn Thôi Oanh Oanh Đãi Nguyệt Tây Sương Kí mà, người ta cùng không giống như ngươi, nghe nói ngươi tới, lập tức liền lấy ra đưa tới cho ngươi, đó chính là cuốn mà ta tự tay sao ra, rất quý trọng, ngươi chớ có làm bẩn nó”.
“Con mẹ nó, Dương Văn Hiên này thật là một tên ăn chơi!”
Hạ Tầm sờ sờ cái mùi, cười khổ cầm lấy sách, ai ngờ vừa mới chạm đến thì cảm thấy ngón tay tinh tế gãi nhẹ lên trên lòng bàn tay mình, Hạ Tầm khẻ giật mình ngẩng đầu, thì thấy thần thái giảo hoạt lóe lên trong mắt Tôn đại tiểu thư, dùng thanh âm rất nhỏ Chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy vội vàng nói: “Hậu thiên giờ Mùi hai khắc, miếu ngọc hoàng Tâm thần nương nương điện gặp mặt”.
“A!?!” Hạ Tầm đứng ngây ra tại chỗ như hóa đá.
Tôn Diệu Dặc xấu hổ thoáng nhìn về phía hắn, rút tay về, lớn giọng nói: “Công tử cùng không nên quên chuyện đã đáp ứng với người ta đó”.
“Dương Húc à, ngươi rốt cuộc tạo nghiệt gì vậy!” Hạ Tầm khóc không ra nước mất nhìn sang bóng lưng cô nương rời đi!
Hạ Tầm như chạy trốn rời khõi Tôn phủ. mãi cho đến khi ra tới đường cái, mới thở phào nhẹ nhõm, định thần nhìn về phía Bành Tử Kỳ hỏi: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Bành Tử Kỳ mùi không mùi mắt không phải mắt nói: “Ta làm sao biết trong nhà của ngươi xảy ra cái chuyện rắm chó gì!”
Hạ Tầm ngẩn ngơ: “Ngươi không phải nói.
Bành cô nương hừ lạnh nói: “Ta chỉ là nghe nói Canh viên ngoại say mèm. đánh giá ngươi vừa muốn làm chuyện táng tận lương tâm gì đó, tùy tiện tìm cớ bảo ngươi đi ra! Dương Húc, ngươi dù gì cùng là một người đọc qua sách thánh hiền, có thế bớt làm chuyện thất đức hay không?”
Hạ Tầm lường lự nói: “Ta làm cái gì?”
“Làm cái gì? Làm cái gì ở trong lòng người tự biết! Ngẩng đầu ba thước có trời xanh, người có thể khinh, trời không thể khinh! Ngươi có tài có thế, có danh có mạo, ngươi muốn cái gì mà không được? cần gì phải làm chuyện vi phạm thiên lý nhân luân”.

Hạ Tầm có chút giật mình: “Chẳng lẽ chuyện của Dương Húc nàng hiểu rõ?”
Hắn lường lự hỏi thăm: “Ngươi là nói.
Bành Tử Kỳ nghiêm mặt nói: “Ta không muốn nói, ô uế miệng ta!”
Hạ Tầm đột nhiên nỡ nụ cười, về phía nàng vái thật dài, cảm kích nói: “Tại hạ biết hôm qua không phải, nhưng hôm nay chưa chắc đã không sửa đổi”.
Bành Tử Kỳ cười lạnh nói: “Ổ? Chó cùng sửa được ăn cứt sao!”
Hạ Tầm buông tay, bất đắc dì nói: “Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng sao, ngươi nói có đúng hay không?”
“Phì!” Bành cô nương quay đầu bước đi.
Hạ Tầm vuốt vuốt mặt. buồn bực theo sát sau.
Một chuyến đi Tôn phủ, Hạ Tầm cùng không có điều tra rõ chi tiết Canh viên ngoại, ngược lại phát hiện quan hệ rắc rối phức tạp giữa Dương Húc cùng Tôn phủ. Đến lúc này Canh viên ngoại hiềm nghi càng tăng thêm một bước, còn có mối hận nào lớn hơn so với thù giết cha, đoạt vợ? Đây không thể nghi ngờ là một lý do cường đại có thể bức bách lương dân làm ra hành động giết người. Mặc dù trong lòng tìm mọi cách không muốn lại cùng người Tôn phủ có bất kỳ liên quan gì, nhưng vì tìm kiếm chân tướng, hắn tất phải tiếp tục lá mặt lá trái.
Chỉ là lui tới như vậy, tựa như so với cùng Trương Thập Tam, Phùng Tồng kỳ lui tới càng thêm đau đầu. nhớ tới Diệu Dặc cô nương cùng với hắn ước định gặp tại miếu Ngọc Hoàng, Hạ Tầm một thân không được tự nhiên. Nhưng hắn giờ đây không có thời gian tiếp tục lo lắng những chuyện này, bởi vì đại thọ Tề vương đã đến, hắn phải ứng phó với nhân vật khó chơi này trước.
Tề vương đại thọ, Hạ Tầm chuẩn bị một phần hậu lễ. Làm ăn lớn cùng phải có chỗ dựa cường ngạnh, đừng nói Dương gia thay Tề vương làm việc, từ đó nhận được không ít chỗ tốt, coi như là chi vì gắn bó cùng tầng quan hệ Tề vương này, cùng đáng được hắn dâng tặng hậu lễ.
Bốn người làm nâng tấm bình phong mua được từ Phú An cư về, tấm bình phong này làm bằng gỗ lim, trên có chạm khắc, dùng lụa tốt vẽ “Miêu nhân phác điệp đồ” lên trên. “Miêu” cùng “Mạo” (lão nhàn bảy mươi tuổi) cùng âm, “Điệp” cùng “Điệt” (lão nhân tám mươi tuổi) cùng âm. ngụ ý bất phàm, cùng không mất đi vẻ đẹp đè quý giá, lại không hiện ra xa xi, dùng chất liệu quý báu, họa ý cát tường, chính để cho trưởng bối tôn giả hạ thọ sử dụng.
Còn có gia đinh bưng lấy theo bích ngọc thọ đào mới mua về Thịnh Thế Khánh Bảo, đào kia trên hồng dưới trắng, xuống chút nữa là lá bằng phi thúy trong suốt, xem ra trông rất sống động. Nếu ba bộ phận cái hồng, trấng, lục này của đào là một khối ngọc chinh thể mài ra, đó chính là bảo vật có một không hai, không nói đến Chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, cho dù trên đời thực sự có bảo vật này, dốc hết gia sản bạc triệu của hắn cùng mua không nổi.
Cái ngọc thọ đào này ba bộ phận màu sắc là tất cả lấy mỹ ngọc một phương, sử người giỏi tay nghề điêu khắc sau khi hoàn thành dùng keo bong bóng cá thượng đẳng dán lại mà thành, bởi vì kỳ xảo chế tác đánh bóng cực kỳ cao minh, có chút dấu vết cùng không dễ dàng phát giác, dùng một món đồ như vậy dâng lên cho Tề vương, coi như là đã xuất ra một món đồ tốt.
Ngoài ra chính là vàng thật bạc thật, thô sơ giản lược tính xuống, phần thọ lễ này của hắn tổng giá trị ước chừng một ngàn năm trăm xâu tiền, đây chính là một phần lễ vật tương đương trầm trọng, đổi lại các thân sĩ thương nhân khác, tuy nói là vì quý nhân như Tề vương gia chúc thọ, cùng sẽ không hào phóng đến mức xuất ra một phần thọ lễ giá trị đến một ngàn năm trăm xâu tiền.
Hôm nay Tề vương đại thọ, trong kinh phái tới Hạ sứ, các lộ phiên vương phái tới Hạ sứ, nhân vật có uy tín trong thành Thanh châu tất cả đều đến đây, Bố Chính Sứ đại nhân cùng Đô Chí Huy Sứ đại nhân ngày hôm qua đã dẫn theo các quan còn lại lại từ Tế Nam phủ chạy đến. ở tạm tại nha môn Tri Phủ. đều vì hôm nay Tề vương thọ yến. Lúc này tất cả lối hạ khách đều di chuyển, càng đến tây thành càng chen chúc.
Tề vương phủ xây tại Long Hứng tự tây thành Thanh châu, quy mô của nó so với Long Hưng tự lớn hơn không bao nhiêu, cùng tòa lâu đài của Yến vương Chu Lệ cùng hoàng cung triều Nguyên làm cơ sở kiến tạo vương phủ so với thực có cách biệt một trời một vực, khó trách hắn từ lúc chứng kiến khí phái phủ Yến vương, vậy tại sao cùng chướng mắt vương phủ của chính mình, muốn hết tâm tư thì phải lại xây một tòa.

Khi Hạ Tầm mang theo lễ vật đuổi tới Tề vương phủ, chi thấy trước cửa ngựa xe như nước, người chúc thọ chen vai thích cánh, ra ra vào vào phi thường náo nhiệt. Tiến vào tự nhiên là hạ thọ, có các quan lớn tại nhiệm cùng từ nhiệm, nhân vật nổi tiếng có địa phương, thân hào cự cổ, còn có sứ giả phiên vương các nơi, triều đình cùmg phái sứ thần... ra. Chính có tư cách tặng lễ, nhưng mà không có tư cách lưu lại quan viên cùng thân sỉ uống chén rượu nhạt.
Hạ Tầm đến vương phủ, cửa ra vào đều có lễ quan nghinh đón, Hạ Tầm đem danh mục quà tặng đưa lên. lễ quan liền lắp bắp kinh hãi, ngấng đầu nhìn xem cái khay còn đắp lụa đỏ ở phía sau. còn có một cái bình phong bọc lụa đõ, hơn nữa còn có một hộp tiền, lễ quan đặt bút xuống, đối với một Tiếu Hoàng Môn chạy việc gọi tới trầm thấp thì thầm vài câu, Tiêu Hoàng lập tức chạy vội mà đi.
Một lát sau, một vị ăn mặc y phục thái giám mới tinh, Chừng trung niên liền cười mỉm đi đón tới. trung niêm mặt trắng không râu, chính thất phẩm hoạn quan, tiếp đãi một một số nhân viên Tri Phủ nha môn bằng vào thân phận này của hắn cùng là đủ rồi, lại tới đón tiếp một thân sĩ chỉ có chư sinh công danh. Bành Tử Kỳ không khỏi có chút kinh ngạc liếc nhìn Hạ Tầm, thực không ngờ tiếu tử háo sắc không có đức hạnh kia ở trong vương phủ lại có thể có mặt mũi như vậy.
Minh sơ hoạn quan tuy có phẩm trật, có lương bổng, nhưng không có địa vị gì, những hoạn quan này đều rất an phận, cùng không dám ngang ngược không coi ai ra gì, vừa thấy Hạ Tầm, Thư công công liền đi về phía hắn lên tiếng kêu gọi. hỏa khí cười nói: “Dương công tử tới rồi. trong tiền điện này lộn xộn rất, công tử là khách quý, mời theo chúng ta đi vào trong điện an vị”.
Bành Tử Kỳ cất bước muốn theo vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng vương phủ. không nghĩ tới Thư công công lại vươn tay ngăn lại, cười mỉm địa nói: “Thứ lỗi hạ nhân của công tử, cùng không thể tiến đến”.
Bành Tử Kỳ mày nhướng lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hạ Tầm. Hạ Tầm cả ngày bị nàng đi theo, khó được có điểm không gian cá nhân, nghe Thư công công vừa nói, Hạ Tầm cầu còn không được, vội vàng đáp ứng một tiếng, đối với Bành Tử Kỳ nói: “Tiêu Kỳ nè, ngươi dẫn hạ nhân gia đinh trong phủ, tìm chỗ bóng mát ngồi đợi, bốn công tử uống rượu xong sẻ tự tới tìm các ngươi” Nói xong cùng không nhìn sắc mặt các nàng, liền theo Thư công công đi vào trong.
Chư vương thể chế, ở dưới thiên tử một cấp.
Nói cách khác, Vương gia nghi thức phô trương, chỉ so với hoàng đế kém một chút. Tề vương gia thọ yến thanh thế to lớn. khí thế rộng rãi có thể thấy được. Vương phủ Điển Thiện phụ trách ấm thực thọ yến, Điển Nghi phụ trách trình tự lễ chế, cả chúc hội thọ Yến Công Chính đang phụ trách cả vương phủ khoác áo lụa hồng lất phất, ngay cả các chuyện ăn mặc của vương phủ, Nghi Vệ thì phụ trách công tác cảnh vệ an toàn trong ngoài ýương phủ.
Ngoài ra còn có Tư quan. Tư y, Tư bội, Tư lý, dẫn đến đám người cùng với các tiểu thái giám, cung nữ qua lại vảng lai, cả thọ yến cùng náo nhiệt hẳn lên. Dương Văn Hiên bị dẫn đến một gian điện ở phía sau, ở đây cùng an bài hơn mười bàn tiệc rượu, cùng chỉ có những người cùng vương phủ quan hệ mật thiết mới có tư cách được mời tới nơi này.
Nhửng người này tất nhiên có không ít người nhận ra Dương Văn Hiên, cho nên Hạ Tầm hết sức cần thận. dưới sự cẩn thận ứng phó của hắn, rượu uống vài ly củng không làm nhiễu loạn. Hạ Tầm tùy ý ứng giao phó cho người quen, món ăn ăn nhiều, rượu uống ít, chi lo điền đầy bụng, trong khi ăn, hắn chợt phát hiện người ăn thọ yến trong điện càng đến càng ít, để đưa xuống xem xét, chi thấy còn lại không nhiều lắm người đang châu đầu ghé tai, thần sắc quỷ bí, ngay sau đó liền đều đứng dậy cáo từ.
Hạ Tầm không khỏi sinh lòng nghi hoặc: “Lại có con mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?”
Như Nguyệt
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận