Cẩm Y Dạ Hành

Bộ hạ Hạ Tầm nối đuôi đi ra, một thiếu nữ liền khoan thai đi tới cửa ra vào, nàng mặc áo ngân lăng nhỏ, váy dài màu trắng bạc, dải lụa mềm mại buộc quanh eo ưu nhã, mang theo một đường vòng cung động lòng người, cất bước mà vào, phảng phất như một con thiên nga cao to ưu nhã, dáng đi nhẹ nhàng, dáng người ôn nhu, dung nhan hoàn mỹ đã siêu việt ra khỏi phạm trù loài người. Đây đại khái chính là tác dụng tâm lý tình nhân trong mắt chính là Tây Thi tạo thành.
Hạ Tầm đứng dậy, xoay người, đẩy cửa sổ ra.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Mính Nhi thướt tha đứng ở đằng kia, hơi nghiêng đầu, giống như con chim: “Ngươi làm gì vậy?”.
Thanh âm có vẻ lạnh, bởi vì tiểu quận chúa rất tức giận, hôm nay là đến hỏi tội. Nhưng do được giáo dưỡng, mặc dù nàng đang trong cơn thịnh nộ, từ trước đến nay cũng không nói ra được từ ngữ ác độc, chứ đừng nói chỉ là chơi đểu khóc lóc om sòm, cho dù nàng phát huy đầy đủ sức tưởng tượng của mình, cũng không nghĩ ra được phải nên làm như thế nào.
“Vừa rồi trong phòng có một đống xú nam nhân, trọc khí quá nặng!”.
Tiểu quận chúa không tiếp nhận lời nói ngọt của hắn, hếch miệng nhỏ nhắn lên, đột nhiên hỏi: “Ngươi đang chột dạ?”.
“Lòng ta? Lòng ta làm sao, có gì đâu!”.
“Không có sao? Ngươi cười rất không thành thật!”.
Hạ Tầm sờ sờ mũi, cười khan nói: “Đại khái, là bởi vì ta kinh ngạc khi quận chúa đến...
“Thật không? Có phải là do ngươi làm chuyện tốt!”.
Hạ Tầm hoảng sợ, vội xua tay nói: “Không phải ta, không phải ta, tuyệt đối không phải ta!”.
Từ Mính Nhi không tin, hơi nheo mắt lại nói: “Không phải ngươi? Ta còn không nói chuyện này là chuyện gì, ngươi biết ta muốn nói gì sao?”.
Hạ Tầm cười khổ nói: “Quận chúa, sao ta có thể không biết? Giờ đây cả thành Kim Lăng, người nào không biết?”.
Từ Mính Nhi vừa nghe đã thương tâm, ướt át nói: “Ngươi biết người ta sẽ biết, ngươi còn làm như vậy, ngươi muốn để người ta trở thành trò cười trong thành Kim Lăng, cho người khác cười cợt ngươi mới vui vẻ sao? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, vì sao khi dễ ta...
Hạ Tầm rất bất đắc dĩ: “Quận chúa, ta cũng biết, chuyện này chỉ có ta làm được, nhưng... Xác thực không phải ta!”.
“Ngươi gạt người! Ngươi là đại lừa đảo, từ nhỏ ngươi đã gạt ta! Ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi, trừ ngươi ra, còn có ai phải làm như vậy nữa?”.
Hạ Tầm khẩn trương, nhìn xung quanh, tiến lên một bước, đóng cửa sổ lại.
Mính Nhi ở phía sau dùng tay áo lau nước mắt, thút tha thút thít nói: “Ngươi không cần hại người, ta không lấy chồng, cuộc đời ta cũng không gả cho ai, ta xuất gia làm ni cô, để ngươi đừng khi dễ ta nữa!”.
“Mính Nhi...”.
“Làm gì?”.
Mính Nhi không phát giác Hạ Tầm không gọi nàng là quận chúa có.
Gì không ổn, phảng phất đó là một sự kiện rất bình thường, cho nên không có chút kinh ngạc nào, bất quá khi hai mắt nàng đẫm lệ mê ly, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Tầm, thanh âm đột nhiên ngưng lại: “Hắn biểu tình kiểu gì vậy? Tại sao lại mang một bộ dáng còn thống khổ hơn so với ta?”.
Hạ Tầm đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng nói: “Mính Nhi, ta rất đau lòng!”. Vì để tăng mạnh ngữ khí, Hạ Tầm nắm tay, nhẹ nhàng đấm đấm vào ngực trái mình.
“A?”. Mính Nhi cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng này của Hạ Tầm, hơi ngẩn người.
Hạ Tầm nhíu lông mày, nói trầm thấp: “Nàng biết vì sao ta lại đau lòng như vậy không? Bởi vì... ở trong lòng nàng, ta lại thấp như vậy!”.
Mính Nhi không hiểu sao lại có phần chột dạ.
Thanh âm Hạ Tầm càng thêm bi thống: “Nàng ngẫm lại, từ ngày ta và ngươi quen biết đến nay, Dương mỗ đã từng làm sự tình gì ti tiện vô sỉ chưa?”.
“Ngươi...”.
Hạ Tầm lập tức ngắt lời nói: “Nàng xem, trong của hàng da ở Bắc Bình, ta không vì tiền, không vì cường quyền bức bách; Ở trong cung Yến vương phủ, ta không đếm xỉa gì hết, không chạy trốn một mình; Lúc chạy trốn dưới thiên la địa võng La Thiêm sự giăng ra, chúng ta trợ giúp lẫn nhau, bất ly bất không hề tách rời... Giờ đây nàng lại xem ta là người như vậy, ngươi nói, ta quang minh lỗi lạc như vậy, là người trí tuệ thẳng thắn, biết làm ra việc xấu xa vô sỉ như vậy sao?”.
Đại khái vừa rồi mở cửa sổ ra làm không khí lạnh lẽo hơn nhiều, Mính Nhi đột nhiên cảm giác mình nổi cả da gà.
Hạ Tầm tốt xấu gì cũng đã xem qua “Ngươi vô tình ngươi tàn khốc ngươi cố tình gây sự!”. Một loại truyện ngôn tình, tùy ý học theo đó, Mính Nhi này là loại tiểu cô nương chưa hề biết sự đời làm sao chịu nổi.
“Nhưng, bởi vì đó là nàng, cho nên ta không quan tâm!”.
Thanh âm Hạ Tầm đột nhiên nhẹ nhàng, giống như MC khu giải phóng, cao hứng bừng bừng nói: “Ta đã từng hiểu lầm nàng đưa ra yêu cầu không phải về phía Hoàng hậu nương nương, làm hại nàng thương tâm khổ sở, giờ đây nàng hiểu lầm ta, để cho ta đau lòng gần chết, báo thù trả nợ xong, chúng ta huề nhau!”.
“A!”.
Mính Nhi trợn tròn mắt, lừa đảo cũng rất lợi hại, một lừa đảo tiến hóa đến cảnh giới vô sỉ... Nàng không biết mình nên phản ứng gì nữa.
Hạ Tầm lại mỉm cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “Nàng đừng nghĩ rằng ta không có lương tâm, đúng! Là ta hiểu lầm nàng.
Nhưng nàng có biết hay không, lúc vừa nghe Hoàng Thượng đưa ra hôn ước, trong lòng ta có bao nhiêu vui mừng? Thực xin lỗi, là ta sai rồi, đã từng vì Tử Kỳ, lúc ta chỉ là một cẩm Y Giáo úy nho nhỏ, dám lên triều, đứng đó, nói thẳng với hoàng đế Hồng Vũ là muốn về quê.
Nhưng đối với nàng, ta chỉ gặp một vấn đề, đã muốn lùi bước trốn tránh, dù là ta hôm nay đã quyền cao chức trọng. Không phải ta không thương nàng, chỉ là bởi vì... Lực cản tập thể ngoại giới cũng không sợ, nhưng áp lực đến từ chính nàng, cho nên ta có chút khiếp đảm chột dạ, không dám suy nghĩ, không dậy nổi dũng khí, vừa gặp phải lực cản, không phải muốn giải quyết, mà là trốn tránh...
Mính Nhi bị nói lời này của Hạ Tầm lấy mộng, nàng rụt rè nói: “Ta... Ta không có làm gì hết, vừa rồi không làm khó ngươi”.
Đương nhiên không có, Hạ Tầm sở dĩ đối mặt với cảm tình của nàng như một người nhu nhược, là vì tuy hắn sinh sống trên thế giới này đã tám năm, cơ bản sáp nhập vào thời đại này, nhưng từ nhỏ hình thành một số ý niệm, còn không dễ dàng thay đổi như vậy. Hắn dùng mốt số lý luận hôn nhân đời sau, đối mặt với cảm tình thời đại này... Khi gặp phải vấn đề, khó tránh khỏi sinh mâu thuẫn, do dự.
Lúc Tử kỳ bị ca ca của nàng mang đi, cũng có lực cản đến từ gia đình nàng, hơn nữa muốn đối mặt với một hoàng đế nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay, hắn vẫn hào tình vạn trượng, hoàn toàn không sợ hãi, không phải bởi vì khi đó tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí bừng bừng, mà là bởi vì hắn có lý lẽ. Đến lúc Tạ Tạ, hắn không khỏi có chút suy nghĩ, có chút lo lắng.
Chỉ có điều Tạ Tạ và hắn sớm có hôn ước định ra từ thủa nhỏ, có thể an ủi mình, thoáng vượt qua tâm lý oán hận, xem như mình lừa dối mình. Đồng thời, mặc dù hắn không bởi vì Tạ Tạ đã làm nữ tặc mà xem thường nàng, thậm chí kính trọng nàng đã hy sinh vì gia đình mà làm ra những việc như vậy, dù sao cũng giảm bớt áp lực tâm lý khi hắn theo đuổi.
Nhưng đối mặt Mính Nhi, những lý do có thể dùng để an ủi tìm khắp nơi không thấy, Mính Nhi là thiên chỉ kiều nữ, tôn quý cao sang, mà điều kiện hắn lúc này... Hạ Tầm không nắm chắc, loại tâm lý tự ti không xứng với người đối diện này, mới là vấn đề hắn gặp phải, nguyên nhân chính bắt hắn trốn tránh.
Kể từ khi biết đề nghị bỏ vợ không phải xuất từ Mính Nhi, hắn áy náy không thôi, nhưng khi đó hắn vẫn không có dũng khí theo đuổi, nếu không với ý nghĩ yêu thương thật sâu của mình Nhi đối với hắn, Hạ Tầm quấn quít chặt lấy nàng, còn sợ Mính Nhi không chịu tha thứ cho hắn?
Kế tiếp, Từ Hoàng hậu tuyển Quận mã cho muội muội. Lần đầu tiên trong lòng hắn hiện lên tư vị không cam lòng, đến khi cha của Ngô Tử Minh bị bỏ tù, hôn sự thất bại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ Từ Hoàng hậu kiên nhẫn, lại tìm cho muội muội một nhân tuyển khác, hắn lại nóng ruột nóng gan. Sau đó hôn sự lại ngoài ý muốn một lần nữa, Hạ Tầm lại thở phào nhẹ nhõm.
Như thế mà vẫn tiếp tục, lại lần thứ ba, thần kinh Hạ Tầm cũng không chịu được, hắn đã bắt đầu chú ý việc này, thậm chí vụng trộm phái người đi tra, rốt cuộc là ai phá hỏng hôn sự của mình Nhi, hiện tại còn chưa có kết quả báo lên.
Nhưng, trong lòng hắn thật sự cảm kích, mặc kệ mục đích người nọ là xuất phát từ đâu, hắn thật sự cảm kích từ đáy lòng.
Hơn nữa, dũng khí của hắn cũng từ nhiều lần bị kích thích tra tấn đã kích phát ra, Mính Nhi có thể không quan tâm những điều kiện kia của hắn, vì sao hắn không thể đi cùng Mính Nhi để đối mặt xông qua cửa ải gian khó? Tình nữ hài tử trước mặt tinh khiết như một khối thủy tinh, chỉ là đơn thuần theo đuổi, hắn cứ lần lượt trốn tránh không phải quá vô sỉ sao?
Khúc mắc của hắn rốt cuộc đã mở ra, trước mắt chính là khua chiêng.
Gõ trống ứng phó chuyện Chiết Đông, việc quá quan trọng, lúc này hắn không thể phân thần, lại càng không muốn cho người tìm lực lượng duy trì sau lưng Mính Nhi, mới chủ động theo đuổi nàng, cho nên hắn mới muốn đợi qua mấy ngày sau, liền thổ lộ tâm ý về phía Mính Nhi, hôm nay nàng đã đến đây, cải lương không bằng bạo lực, rốt cuộc Hạ Tầm đã thổ lộ tiếng lòng mình.
“Nàng đương nhiên không làm khó ta, là ta tự làm khó mình, tâm ma khó phá! Nhưng mà, giờ đây rốt cuộc ta đã đánh bại tâm ma, nếu hôm nay nàng không đến, qua hai ngày sau ta cũng sẽ đi tìm nàng! Trời đất chứng giám, lời ta nói là lời nói thật!”.
Mính Nhi dừng ở con mắt Hạ Tầm, chăm chú nhìn chằm chằm vào, lúc này, Hạ Tầm không có vẻ mặt cợt nhả, cũng không cố làm ra vẻ, trong mắt hắn chỉ có sự chân thành. Khóe miệng Mính Nhi không ngừng run rẩy, hai con ngươi bịt kín một tầng sương mù hơi mỏng, nàng nhẹ nhàng động đậy lấy ngón tay thon dài trong bàn tay Hạ Tầm, không biết là kích động hay vui mừng, có lẽ còn có một chút ủy khuất từ trước đến nay, giờ đây nàng thầm muốn khóc lớn một hồi.
“Ta yêu nàng, lúc tỉnh cũng yêu, đang ngủ cũng yêu, yêu đủ một đời một thế!”.
Mính Nhi chưa từng nghe qua loại lời tâm tình này, trong nội tâm ngọt giống như ăn mật, lại đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Đang ngủ làm sao nghĩ đến người ta? Lừa đảo! Đại lừa đảo!”.
“Ta muốn ở cùng nàng, cùng một chỗ từ từ mà già đi!”.
Mính Nhi bắt đầu làm nũng: “Nhưng người ta không muốn già!”.
“Ta...”.
“Hả?”.
Mính Nhi đưa mắt lên, trong mắt tràn đầy ngọt ngào vui vẻ, bị xú gia hỏa này khi dễ bao lâu, hôm nay có thể khi dễ hắn, thật sự là rất vui vẻ.
“Vậy... Chúng ta tu luyện cùng một chỗ, làm yêu quái đi!”.
Mính Nhi nở nụ cười xinh đẹp, còn nhiều thời gian, tạm thời tha hắn một lần, lang quân là phải giữ lại, từ từ khi dễ: “Được rồi, người ta và ngươi ở cùng một chỗ làm yêu quái!”.
Mây mờ tan, trăng đã sáng, tình ý rốt cuộc đã nói, vui mừng tựa như có thêm đôi cánh, bay xuống trong tâm hồn Mính Nhi, chỉ cần một đời một thế như vậy, thật sự rất thỏa mãn.
Chưa đủ là Hạ Tầm, nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của nàng, phảng phất ngày hôm qua vẫn là một con nhóc mặc áo trắng, hôm nay đã là thiếu nữ yểu điệu đầy hương thơm, tận mắt chứng nàng lớn lên, còn muốn tự tay hái nàng xuống. Hạ Tầm nghĩ rất kỳ quái, tâm viên ý mãn: “Yêu tinh không già... Tiểu yêu tinh... Yêu tinh đánh nhau...
Mính Nhi chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nghĩ gì thế?”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, nghiêm nghị đáp: “Ta suy nghĩ, làm sao qua được tỷ tỷ nàng!”.
o O o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui