Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Đả Tự + Hiệu Đính: Chiến Cuồng - Tu Chân Giới
Khí tân niên nồng đậm, đối với trăm họ mà nói, cả tháng giêng đều là tết, cho dù làm quan, mãi cho đến mười lăm tháng giêng, cho dù là văn phòng làm việc công, cơ bản cũng là điểm mũ mà đến, bởi vì không việc gì cần làm. Chuyện công việc năm trước cần xử lý đều xử lý xong, trong lúc lễ mừng năm mới, cũng không có đại sự khẩn cấp gì cần phải chạy tới báo trong lúc lễ mừng năm mới, bởi vậy trong nha môn rất thanh nhàn.
Đương nhiên, việc này không có nghĩa là hoàng đế cũng rất thanh nhàn, thiên hạ lớn như vậy, tùy tiện một địa phương nào đó phát sinh đại sự, hắn phải bận rộn một hồi, cho nên trong khoảng thời gian lễ mừng năm mới này, bận rộn nhất thuộc về Chu Lệ và nội các của hắn.
Sứ tiết của phiên vương các nơi đã lục tục rời kinh , sứ tiết Triều Tiên và An Nam cũng đến, tham dự buổi lễ tân xuân long trọng trong đế đô Đại Minh, Nhật và Nam Hải, Tây Vực và một số sứ tiết quốc gia còn đang trên đường, trước đây đã đưa thư tới, nhưng đánh giá lộ trình, còn phải qua một thời gian ngắn nữa mới đến.
Trong lúc tân niên, lên triều đổi thành năm ngày, hơn nữa đều là tiểu triều hội, dù vậy, một khi lên điện, bách quan cũng theo thường lệ, không có bao nhiêu sự tình cần tấu lên, mình có thể xử lý thì xử lý, có thể áp xuống thì áp xuống, lễ mừng năm mới sao, Hoàng Thượng cũng phải nghỉ ngơi một chút, làm như vậy cho dù không phải bách quan luôn mồm cái gì mà lo thay cho quân vương, cũng là việc thường tình.
Nhưng mà hôm nay lâm triều đã có người tấu một việc.
Sáng sớm, y theo lệ cũ, đi một chút, khi đi ngang qua sân khấu, sau khi hỏi bách quan có bản tấu không, Kỳ Quốc Công Khâu Phúc đột nhiên trầm giọng nói: “Thần có bản tấu!”
Khâu Phúc vững vàng đứng ra từ lớp võ quan, tiến lên trước ba bước, khom người nói về phía Chu Lệ: “Hoàng Thượng, thần có quân tình khẩn cấp liên quan đến Chiết Đông cần tấu!”
“Ồ?”
Đôi lông mày của Chu Lệ nhíu lại nói: “Khâu khanh cứ tấu!”
Lúc này, quyền lực Ngũ quân đô đốc phủ vốn ở trên Binh bộ, hơn nữa người chủ sự Ngũ quân đô đốc phủ là Quốc Công, chức vụ rất cao, càng đè ép đầu Binh bộ, Như Thường sau khi cơ cảnh từ chức Thượng Thư Binh Bộ, Binh bộ chỉ có Tả Hữu Thị Lang chủ sự, chức vị bọn họ thấp hơn một tầng, càng tùy ý để Ngũ quân đô đốc phủ bày ra việc quân cơ đại sự rồi tự do Ngũ quân đô đốc phủ xử trí.
Khâu Phúc lấy một phong sớ trong tay áo ra, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, Chiết Đông có tin vui!”
“Chiết Đông đại thắng?”
Chu Lệ vừa nghe, trên mặt lập tức tràn ra vẻ vui mừng, uất ức trong trận chiến Chiết Đông quả thực đã thành tâm bệnh của hắn, hết lần này tới lần khác, vùng Chiết Đông rất gần kinh sư, hắn có muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được. Chu Lệ hận không thể đích thân xuất chinh, đánh đánh đám giặc Oa mang dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ kia, nhưng... chỉ là tiêu diệt tặc khấu, lại có thể cần hoàng đế thân chinh, đây cũng quá hoang đường, huống chi tân triều vừa lập, mọi việc chưa ổn, lúc này hắn thật sự là không thể rời khỏi kinh sư, việc này chỉ có thể ngẫm lại thôi.
Lúc này nghe nói Chiết Đông đại thắng, Chu Lệ vui vô cùng, thậm chí có phần oán trách Khâu Phúc quá giữ gìn, việc này hẳn là phải báo cho mình biết trước tiên, để cho mình cao hứng mới đúng. Chu Lệ vui sướng nói: “Khâu khanh, nhanh chóng đem tình hình cụ thể nói ra cho trẫm nghe!
Khâu Phúc khom người nói: “Hoàng Thượng, thủy sư Chiết Đông Đô Chỉ Huy Sứ Lạc Vũ đưa tới chiến báo: Giặc Oa liên tiếp quấy rầy hải cương ta, dáng vẻ mười phần kiêu ngạo bệ vệ, bởi vì chư vệ vùng duyên hải ta rời bến tiêu diệt, đội thuyền giặc Oa không thể nào chống lại chiến hạm thủy sư trang bị đầy đủ bên ta, tạo thành thiệt hại phiền toái rất lớn cho bọn hắn, giặc Oa lại dùng kế, đánh lén Quan Hải vệ ta, ý đồ đốt hết chiến hạm của ta đi!”
Chu Lệ cười lạnh: “Người Oa này thật lớn mật! Tiêu diệt đến tiêu diệt đi, bọn họ cũng dám phản công trại thủy sư ta! Kết quả như thế nào?”
Khâu Phúc nói: “Chiến báo dâng lên nói, may mắn quan binh thủy sư ta đã luyện tập tốt, sớm có đề phòng, phát giác tình hình không đúng, lập tức gọi phản kích, người Oa đại bại, vô cùng hoảng sợ chạy thục mạng, quan binh Quan Hải vệ ta anh dũng tác chiến, tiêu diệt lấy được hơn mười chiến thuyền chiến hạm địch, bắt được hơn bốn ngàn cường đạo, hôm nay đang thừa dịp thắng truy kích, mở rộng chiến quả, áp chế hải tặc bại trận còn sót lại!”
Chu Lệ vừa nghe chiến tích như vậy, cất tiếng cười to: “Tốt! Tốt! Tốt! Một trận đáng đánh! Rốt cuộc đánh ra uy phong Đại Minh ta, ha ha..
Trần Anh không để mất thời cơ, nhảy ra, cao giọng nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, hùng sư Đại Minh ta mãnh liệt, uy phong trong nước, quét qua càn khôn, vũ trụ thanh minh!”
Văn võ bá quan đồng loạt khom người nói, Chu Lệ niềm nở cười to.
Khâu Phúc vẫn để tay trên ngực, bất động như núi, khi tiếng cười Chu Lệ dừng lại, không chờ Chu Lệ tán thưởng, hạ chiếu khao thưởng tam quân, liền lại tiến lên trước một bước, thân người hạ xuống thấp hơn: “Hoàng Thượng! Giặc Oa tập kích doanh, chính là đêm khuya, quan binh Quan Hải vệ ta quét dọn chiến trường, cho đến bình minh, lúc này mới phát hiện, trong đám Uy nhân có không ít quan binh thủy sư Đại Minh ta!”
Khuôn mặt Chu Lệ ngưng trọng, văn võ bá quan nhất thời cũng ngừng, nhìn chằm chằm vào Khâu Phúc, Chu Lệ trầm giọng nói: “Khâu khanh, lời ấy có ý gì?”
Khâu Phúc nói: “Trải qua Chiết Đông thủy sư Đô Chỉ Huy Sứ Lạc Vũ thẩm vấn, thì ra, hải tặc Song Tự năm trước quy thuận triều đình, bất bình về các phương diện quân lương, quân giới, chiến hạm, tức giận triều đình phân phối bất công, đã thiên vị cho thủy sư Quan Hải Chiết Đông ta, Thái Thương chư vệ, kỳ thị xuất thân của hắn, Song Tự vệ chỉ huy Hứa Hử, Nhâm Tụ Ưng, Vương Vũ Hiệp ghi hận trong lòng, có ý định trả thù.
Cho nên... bọn họ cấu kết giặc Oa, lợi dụng thân phận quan binh mật báo cho giặc Oa, yểm hộ cho chúng, người Oa có thể nhiều lần thấy rõ tiên cơ, chạy ra khỏi vùng duyên hải chư vệ áp chế, chính là do bọn họ lén báo tin tức! Trước đó giặc Oa biết trong huyện Tượng Sơn không có ai, nhân cơ hội đánh Tượng Sơn, tàn sát đẫm máu thị trấn Tượng Sơn, cũng là do bọn họ quấy phá. Lúc này đây, bọn họ dứt khoát muốn nâng cờ làm phản, tiếp tục làm hải tặc, muốn đánh một trận thắng lớn lúc này mới cấu kết giặc Oa, ban đêm đánh lén Quan Hải vệ!”.
Chu Lệ giận tím mặt, vỗ án đứng dậy nói: “Lời ấy là thật?”
Khâu Phúc nói: “Lạc Vũ nói như vậy trong chiến báo, trong chiến báo còn nói, Quan Hải vệ tiêu diệt lấy được hơn mười tàu chiến hạm, có thuyền giặc Oa, cũng có chiến hạm Song Tự vệ, tù binh cường đạo cũng là người Oa và Song Tự vệ hỗn tạp trong đó. Lạc Vũ sau khi biết được sự thật, lập tức lệnh hạm đội thủy sư lao thẳng tới đảo Song Tự, tiêu diệt lấy được trên Song Tự rất nhiều tang vật, đều là hàng hóa khí giới tang vật giao dịch giữa hải tặc Song Tự và giặc Oa, bên trong có thật nhiều tài vật là từ trăm họ vùng duyên hải!”
Hai mắt Chu Lệ long sòng sọc, sát khí thông thiên, trầm giọng nói: “Bọn người thủ lãnh đạo tặc Hứa Hử hôm nay ở đâu?”.
Khâu Phúc nói: “Thủ lĩnh giặc Oa cực kỳ xảo trá, lợi dụng thời cơ, giả ý thuần phục, lại thừa dịp quan binh thủy sư ta đang xem xét lại có ý đồ chạy trốn, bị quan binh thủy sư ta bắn chết. Lát sau, Lạc chỉ huy liền phân phó bắt được thủ lãnh đạo tặc Hứa Hử, Vương Vũ Hiệp, để Hoàng Thượng trừng phạt thích đáng, về phần trùm thổ phỉ Nhâm Tụ Ưng, đã đột xuất vòng vây, suất lĩnh tàn quân chạy trốn về biển”.
Chu Lệ lạnh lùng phân phó nói: “Giải Hứa Hử, Vương Vũ Hiệp đến kinh sư, Ngũ quân đô đốc phủ phúc thẩm, tra xét thật giả, một khi chờ chứng vô cùng xác thực, tất cả đều là thật, liền xử phạt theo mức pháp luật cao nhất, lấy đó để răn đe!”
“Thần tuân chỉ!” Khâu Phúc lưỡng lự một chút, nói: “Lạc Vũ đang truy kích và tiêu diệt tàn quân cường đạo ở Đông hải, không dám bỏ việc, hắn còn có một phong tấu chương thỉnh tội, muốn lão thần thay hắn trình lên”.
“Tội gì!”
“Hoàng Thượng, đội thuyền Quan Hải vệ, Thái Thương vệ cũ nát, hỏa khí hỏng hóc, triều đình đã nhiều năm chưa từng cấp phát tiền tu sửa thuyền hạm, thay đổi hỏa khí, triều đình mới lập Song Tự vệ, cấp chiến hạm và hỏa khí, hai vệ chỉ huy thích thú không thôi, xác thực từng năn nỉ Lạc Vũ, đem một bộ phận thuyền và hỏa khí mới cho bọn họ, để bọn họ sử dụng thay thế đám Song Tự vệ. Song Tự vệ cấu kết giặc Oa, phản triều đình, là do nguyên nhân này dẫn đến. Lạc Vũ khó qua mặt bộ hạ cũ, thân là chủ tướng, xử sự bất công, vì thế sợ hãi không thôi, chỉ chờ qua việc Đông hải, hắn liền đích thân sẽ trở lại kinh thỉnh tội với Hoàng thượng!”
Chu Lệ giận quá hóa cười: “Bởi vì bất công, liền muốn làm phản? Sao còn muốn đầu hàng triều đình làm gì! Việc bất công của Lạc Vũ để nghị luận sau, trước hay đem Hứa Hử cùng với tất cả nhân chứng vật chứng áp giải kinh sư, tiến hành thẩm vấn!”
“Thần, tuân chỉ!”
***
Hạ Tầm trong thư phòng, Lý Thiên Ngân quỳ trên mặt đất gào khóc thảm thiết, một hán tử to như vậy, liều mạng trên biển, giữa đao tuôn vũ tiễn chưa từng rơi lệ, lúc này lại khóc đến mức không thành tiếng.
“Quốc Công gia, Quốc Công gia, rất nhiều huynh đệ tốt, bị chết oan uổng! Bị chết thảm! Lý Thiên Ngân tận mắt thấy bọn họ đứng ở đằng kia, bị loạn tiễn xuyên tim, bị hỏa tiễn bắn thành nhím, nước biển đều nhuộm đỏ hết! Chúng ta không sợ chết, vì mình liều mạng thì không sợ, vì triều đình tiêu diệt giặc Oa cũng không sợ, nhưng để cho người mình đâm sau lưng, bị chết oan quá! Quốc Công gia, Đại đương gia cũng trúng đạn, hôm nay không biết sinh tử, xin Quốc Công gia chủ trì công đạo cho chúng ta!”
Lý Thiên Ngân lúc này một thân rách nát, tựa như một tên ăn mày, quần áo cũng không vừa người, có nhiều chỗ không còn khít, bởi vì quần áo quá nhỏ nên kéo căng lên, rối bù, nước mắt nước mũi, nhìn rất đáng thương.
Nếu Hạ Tầm nhận được tin tức trước, sớm nói một tiếng với Chu Lệ, có lẽ cũng không bị động như vậy. Nhưng Lý Thiên Ngân đi bộ, còn phải trốn tránh quan binh lục soát tìm kiếm khắp nơi, bởi vậy nên chậm chạp, hai chân đều bật máu ra, chiến báo vẫn chậm hơn một bước so với Lạc Vũ. Hơn nữa hắn đến cũng vô dụng, bởi vì trước khi hắn bước vào phủ Phụ Quốc Công, Hạ Tầm cũng được người khác đưa tin tức về đây.
Người Hạ Tầm vốn đang sưu tập chứng cớ thủy sư vùng duyên hải tác chiến bất lực, để giặc Oa thừa dịp phản kích, bất quá hắn không có người nào đóng ở Quan Hải vệ, chờ sự tình đã xảy ra, phát giác có phần kỳ quặc, lúc này mới nghĩ cách, tiếp xúc tướng sĩ Quan Hải vệ, nói bóng nói gió, nghe tin tức, lại tìm được một số bại binh Song Tự vệ, tìm được tin tức xác thực, lúc này mới đưa trở về kinh sư.
“Ngươi đừng khóc, ta biết rồi, chuyện này ta sẽ xử lý!”
Hạ Tầm vẻ mặt ôn hoà nâng Lý Thiên Ngân dậy: “Ngươi ở lại phủ ta trước, đi tắm rửa, ăn một chút gì đi”.
Lý Thiên Ngân không chịu đứng lên, chỉ nói: “Quốc Công! Ngài hãy vì các huynh đệ chết oan mà chủ trì công đạo!”
“Ngươi nói chẳng lẽ có lực hơn so với bọn hắn nói ở trước mặt hoàng thượng sao? Nếu ta mang theo ngươi đi gặp Hoàng Thượng, chỉ khiến cho Hoàng Thượng sinh lòng nghi kị, nhưng một khi đả thảo kinh xà, bọn họ có thể chuẩn bị càng thêm cẩn thận! Chuyện này dây dưa xuống dưới, không biết bao lâu mới có thể rõ ràng. Án thép như núi, chỉ có bằng chứng, mới có thể chuyển bại thành thắng. Ngươi yên tâm, chuyện này, để ta lo liệu!”
Lý Thiên Ngân mặt đầy nước mắt, được người nhà Dương phủ dẫn xuống dưới.
Đằng sau giá sách, một người chậm rãi đi ra, đúng là Tả Đan chạy đến báo tin, loại thần sắc bình thản bình tĩnh vừa rồi của Hạ Tầm không thấy đâu nữa, ánh mắt hắn dường như có hai ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào Tả Đan nói: “Ngươi biết vì sao ta ẩn nhẫn mà không phát tác?”
“Ty chức rõ ràng! Tùy tiện phát động, không bằng có chuẩn bị mà đến! Quốc Công yên tâm, Từ Khương đại nhân bên kia đã bắt tay vào sưu tập chứng cứ!”
Hạ Tầm gật gật đầu: “Đánh rắn không chết, sau đó sẽ đả thương người! Đã muốn đánh, đánh hắn đến mức phân thây toái cốt! Nợ máu, phải trả bằng máu”.