Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Đả Tự + Hiệu Đính: Chiến Cuồng - Tu Chân Giới
Mính Nhi gần đây hay vào trong hoàng cung.
Nàng có mục đích, là muốn xem thử ý tứ tỷ tỷ.
Lúc này tỷ tỷ thay mặt muội muội làm chủ thu xếp hôn sự, huynh trưởng nàng bị cấm trong nhà, chung thân này tất phải được trưởng tỷ gật đầu, thời đại này chính là như vậy. Nhưng theo sát lấy sự kiện Song Tự đảo cấu kết với giặc Oa, Mính Nhi hiểu rõ việc này quan trọng đến thế nào với Hạ Tầm, tư tình nhi nữ tạm thời để qua một bên, quan tâm đến chuyện này.
Nhưng, tỷ tỷ hay tỷ phu của nàng, không người nào là hạng người bình thường, cho dù nói bóng nói gió, một lần hai lần có lẽ người ta không để trong lòng, thời gian dài cũng khó tránh khỏi sinh nghi. Hai vợ chồng Chu Cao Sí mỗi ngày mưa gió cũng không ngừng đến, đưa đứa con vào cung vấn an phụ hoàng mẫu hậu. Thân thể Chu Cao Sí không tốt, chưa hẳn mỗi ngày đều đến, nhưng nhi tử bảo bối Chu Chiêm Cơ của hắn lại mỗi ngày đều đến, hơn nữa dưới mưu kế của Từ nương nương, thường hay an bài hắn vào Cẩn Thân điện ở cùng Hoàng Thượng.
Từ nương nương làm như vậy, là vì biết trượng phu thích đứa cháu này nhất, một lần đến là một lần muốn cho cháu nội giúp trượng phu thư giãn tâm tình, thứ hai cũng là dùng cảm tình cháu nội, giúp trưởng tử quá mức chất phác thành thật, nghiêm túc thái quá, thường xuyên bị răn dạy kia quan hệ gần hơn với trượng phu. Thế tử phi Trương thị hiểu rõ quan hệ giữa trượng phu và Hoàng Thượng khá khẩn trương, đối với việc này đương nhiên vui mừng.
Chu Chiêm Cơ tuổi còn nhỏ, đang ở hoàng gia, phải nhận nhiệm vụ chính trị trọng yếu như vậy. Mính Nhi nấn ná mỗi ngày ở chỗ tỷ tỷ, linh cơ khẽ động, cũng thường từ Chu Chiêm Cơ nghe chút tin tức hắn nghe được trên Cẩn Thân điện. Tiểu tử kia đã năm tuổi, sự tình cơ bản có thể nói rõ, chỉ là hắn bình thường chỉ lo ham chơi, chẳng muốn để ý những sự tình này, hôm nay hắn bị bà cô cực kỳ yêu mến chiếu cố, tất nhiên phải dựng thẳng hai lỗ tai lên để nghe ngóng.
Tuy Chu Chiêm Cơ nói không phải mười phần rõ ràng, nhưng ý tứ cơ bản đã biểu đạt phát ra, Mính Nhi nghe xong sắc mặt liền biến đối, hận không thể chắp cánh bay đến phủ Phụ Quốc Công, nói tin tức này cho hắn biết, bảo hắn sớm chuẩn bị. Lập tức, Mính Nhi cũng bất chấp Chu Chiêm Cơ muốn chơi trốn tìm, lại cho hắn hai cục kẹo, Chu Chiêm Cơ liền mặt mày hớn hở, Mính Nhi cáo từ tỷ tỷ, vội vàng xuất cung.
Mính Nhi vào cung, là đi kiệu, vừa ra cửa cung, nàng liền lấy một con ngựa ra, ngựa phi nước đại đến phủ Phụ Quốc công.
“Húc ca ca, ngươi phải nhanh nghĩ biện pháp!”
Mính Nhi vội vàng nói tin tức nàng nghe được cho Hạ Tầm, Hạ Tầm nghe nói thương nhân Lữ Tống Lữ Minh Chi bị bắt, hơn nữa còn mơ hồ bị sai khiến xưng tội, nói mình là người giám hộ cho hắn, mà quân đội theo đó liền bào chế ra càng nhiều chứng cớ, ý muốn đưa hắn vào chỗ chết, thật sự hơi cả kinh, nhưng hắn nhiều lần tự suy nghĩ, lại bình tĩnh.
Âm mưu và dương mưu có chỗ khác nhau, dương mưu chỉ có thể liều mạng bằng thực lực, không được phép nửa điểm giả dối. Mà âm mưu, đặc điểm lớn nhất chính là âm, nó không cách nào đặt ở trên mặt bàn, mặc ngươi ba hoa chích choè gì đi nữa cũng không làm được, một khi bị người bóc trần, tựa như tầng giấy mỏng, có thể bị đâm thủng một cách đơn giản. Khâu Phúc dùng một chiêu này là hung ác, nếu đã biết, vậy không cần sợ hãi.
Mính Nhi thấy hắn không phản ứng gì, thật sự rất vội vàng, Hạ Tầm thấy nàng vội vàng cấp bách như thế, trong lòng có phần cảm động. Thật ra, mấy ngày nay lúc vơ vét chứng cớ đối đầu, hắn cũng vì mình làm chút việc an bài, không lo thắng, phải lo bại trước, không thể không phòng bị. Nếu không có Mính Nhi báo tin, hắn tin tưởng có thể sống sót, chỉ có điều quá trình phải khúc chiết hơn rất nhiều, chính giữa không thể thiếu việc phải ăn chút đau khổ, mà hiện tại sao...
Hắn cầm tay Mính Nhi, ôn nhu an ủi: “Đừng có gấp, vội vàng không phải biện pháp, ta không thể tự loạn trận cước”.
Hắn ngẫm nghĩ, lại nói: “Nàng chờ ta một chút, ta đi ra ngoài một chuyến”.
Mính Nhi thở phào nhẹ nhõm, biết hắn đã có đối sách, đây là muốn đi an bài bố trí một phen, liền nhu thuận gật đầu, tự ngồi trên mặt ghế.
Hạ Tầm đi ra khỏi thư phòng, biến hóa như vậy cần tiến hành điều chỉnh những thứ mình đã an bài, vội vàng phân phó tâm phúc một phen, bảo hắn lập tức đi làm, tiếp đó đang muốn quay về thư phòng, nghe nói tiểu quận chúa tìm đến Hạ Tầm, Tử Kỳ và Tạ Tạ liền chạy từ hậu viện đến.
Gần đây, những mưa gió trên triều đình, các nàng cũng biết một ít, biết chắc trượng phu mình, giờ đây đã ở trong mưa gió, địa vị phiêu phù bất định. Vừa nghe nói tiểu quận chúa đến đây, lập tức nghĩ đến khả năng có tin tức gì đó trọng đại. Trên quan trường, có một số việc không nên trực tiếp ra mặt tiếp xúc, vốn là muốn thông qua gia quyến truyền đạt, Tạ Tạ đối với lệ cũ này cũng không lạ lẫm.
Hai người chạy tới tiền viện, đụng phải tâm phúc người nhà vừa được phân phó rời đi, Hạ Tầm vừa mới quay lại, hai người vội tiến lên đón, Tử Kỳ lo lắng lo lắng hỏi: “Tướng công, quận chúa đi rồi sao? Nàng đưa tới tin tức gì, có bất lợi đối với tướng công không?”
Hạ Tầm không muốn các nàng lo lắng, vốn muốn hời hợt qua loa, nhưng lời nói đến khóe miệng đột nhiên lại nuốt trở vào. Trước mắt qua loa tắc trách rất dễ dàng, nhưng lát nữa Trần Anh, Kỷ Cương đến, khi đó thì làm sao có thể có thể lừa gạt được các nàng, còn không bằng nói cẩn thận, mới có thể làm các nàng yên tâm. Còn nữa, nói rõ chỗ hung hiểm trong đó, ở tương lai cũng có chỗ tốt lớn lao.
Nếu hắn cưới vợ Mính Nhi vào cửa, lực cản đến từ bên ngoài, trong nhà mặc dù không có lực trở ngại, nhưng lại có áp lực. Áp lực này không phải áp lực của hắn, mà là áp lực của Tử Kỳ và Tạ Tạ. Mính Nhi thân phận cao quý, lại trẻ tuổi hơn so với các nàng, một khi vào cửa, áp lực thất sủng có thể chuyển biến thành địch ý, tuy hắn nắm mình có thể quản được việc nhà, nhưng thực sự không thích nữ nhân mình biểu hiện ra ngoài thì hoà hợp êm thấm, sau lưng lục đục với nhau.
Các nàng đều là cô gái tốt, một khi bởi vì chút chuyện này mà tức giận, cuộc sống không vui, đấu đi đấu lại, vậy rất không thú vị. Tử Kỳ và Tạ Tạ, Tô Dĩnh có quan hệ thân mật, ở chung hòa thuận, đó là có nguyên nhân, đã từng đồng sinh cộng tử, trợ giúp lẫn nhau, ủng hộ cùng một nam nhân, Hạ Tầm lại chú ý quan hệ ở chung của vài vị ái thê, lúc này mới cam đoan một nhà hòa khí, mà Mính Nhi...
Một tiểu đoàn thể rất thân cận, đột nhiên một quái vật khổng lồ xông vào, kết quả có thể nghĩ, mà trước mắt lại là một cơ hội vô cùng tốt!
Sự hòa thuận gia đình không phải cứ nghĩ là được, mà phải hành động, là có kỹ xảo ở chung. Tử Kỳ oanh oanh liệt liệt, có chút khí thế nam tô; Tạ Tạ thông tuệ nhạy bén, ôn nhu biết điều; mà Mính Nhi là xuất thân từ đâu, cô gái đi từ gia đình như vậy ra, chỉ cần người khác không có địch ý với nàng, nàng tuyệt đối có phong phạm cao quý, có thể giữ gìn quan hệ người cả nhà thật tốt.
Trước mắt, chỉ cần làm cho các nàng thân cận, cùng nhau lo lắng, cùng nhau đề phòng mà đi đến cơ hội hòa hợp. Như vậy... thông báo rõ tình hình thực tế, là có ích vô hại.
Thế là, Hạ Tầm nói với Tử Kỳ: “Tình huống rất không tốt, Hoàng Thượng biết chúng ta buôn lậu hàng hóa cùng với thương thuyền ngoại quốc, người đối đầu với ta nhân cơ hội giả tạo rất nhiều chứng cứ phạm tội. Nếu ta an tọa trong nhà, đối với việc này hoàn toàn không biết gì mà nói, chỉ sợ... vợ chồng chúng ta cả đời này, làm được đến hôm nay thì duyên hết”.
“Cái gì?”
Mặc dù nghe hắn nói “nếu”, tựa như còn có đường sống quay về, khuôn mặt Tử Kỳ vẫn trở nên trắng bệch.
Hạ Tầm cầm tay Tạ Tạ, thổn thức nói: “Nếu thật sự như vậy, hài tử chúng ta không thể xuất thế, đến mặt phụ thân thân sinh hắn cũng không thấy được”.
Tạ Tạ trải qua rất nhiều đại sự, mặc dù không thông võ nghệ, gặp chuyện cũng trấn định hơn nhiều so với Tử Kỳ, dù là như thế, tâm cũng luống cuống, vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ có biện pháp không?”
Hạ Tầm chậm rãi gật nhẹ đầu, thở dài một hơi nói: “May mắn, tiểu quận chúa nghe được tiếng gió, sớm chạy đến nói cho ta biết. Ta đã phái người làm phương án đề phòng, trước mắt vẫn không thể nói chuyển nguy thành an, bất quá không có gì đáng ngại”.
Tạ Tạ thở phào một hơi, cầm tay Hạ Tầm nói: “Bình tĩnh ứng đối, chớ để rối loạn trận tuyến nhà mình. Vô luận như thế nào, thiếp và Tử Kỳ đều ở đây chờ chàng, nếu cần chúng ta đi làm việc, tướng công không cần phải do dự, đang làm việc trọng đại, có một số việc, người trong nhà đi làm, mới không có hậu hoạn”.
Tử Kỳ nắm chặt tay nói: “Không sai! Tướng công không phải sợ, cho dù sóng to gió lớn, thiếp không sợ! Tạ Tạ đã mang thai cốt nhục tướng công, thiếp lập tức sẽ đưa nàng đi, còn thiếp ở trong kinh nhìn, nếu bọn họ thật sự muốn gây bất lợi với tướng công, Tử Kỳ bỏ tính mạng này đi, cũng phải giúp tướng công rời khỏi đây!”
Hạ Tầm vui mừng giữ chặt tay hai vị ái thê, đột nhiên nghe thấy đại nạn, hai vị kiều thê không người nào khóc lóc sướt mướt theo kiểu nữ nhân nhu nhược, ngược lại còn kiệt lực sắp xếp lo giải nạn vì hắn, đây là phúc khí của Hạ Tầm hắn!
Hạ Tầm nói: “Các nàng không cần lo lắng, không có việc gì. Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ chất vấn, tuy ta có kế sách ứng đối, nhưng việc cần chuẩn bị, cho nên hiện tại còn không phải lúc nói ra. Bởi vậy, ta sẽ bị bắt vào đại lao, các nàng đừng vì vậy mà bối rối!”
“Cái gì! Tướng công còn phải ngồi tù sao?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Chúng ta là người có đường lui, ta đâu phải là đã đi đến đường cùng? Không nắm chắc, sao tướng công không an bài các nàng rời đi? Đối với quân tử, ta dùng đạo quân tử! Đối với tiểu nhân, ta dùng đạo tiểu nhân! Bọn họ chơi ngầm, ta cũng sẽ làm vậy! Nàng đừng lo lắng!”
Tạ Tạ giữ chặt Tử Kỳ muốn bạo phát nói: “Từ Kỳ, để tướng công làm việc. Chúng ta không thể động một chút lại muốn trốn, có người không muốn để cho chúng ta sống qua ngày tốt lành, chúng ta phải không cho hắn sống tốt! Tướng công đã nói có kế sách ứng đối, chúng ta hãy nghe tướng công”.
Nàng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn sang Hạ Tầm, nhẹ nhàng nói: “Có thể lừa thiếp, một nữ tử tung hoành giang hồ thành tâm theo sát hắn, sao có thể bị chút việc như vậy làm khó!”
Hạ Tầm ôm nàng một chút nói: “Quận chúa còn đang ở thư phòng, ta đi nói với nàng vài câu”.
Lúc này Tiếu Quản sự vội vàng chạy đến, nói: “Lão gia, vị Mộc công công trong nội cung kia cùng hai vị đại nhân đã đến tiền viện”.
Hạ Tầm vội nói: “Ngươi đi đón, ta lập tức tới ngay!” Nói xong liền quay người chạy vội vào thư phòng.
“Mính Nhi, ta đã sắp xếp xong xuôi, nàng không cần lo lắng. Kỷ Cương, Trần Anh đã đến, ta bảo Tử Kỳ, Tạ Tạ đưa nàng rời đi từ cửa hông!”
“Tốt!”
Mính Nhi cũng biết lúc này không phải lúc hỏi đông hỏi tây, sảng khoái đáp ứng một tiếng, liền theo hắn đi ra ngoài.
Hạ Tầm bảo Tạ Tạ và Tử Kỳ mang Mính Nhi rời đi theo cửa nách, tự mình đi về phía sảnh trước nghênh đón.
Tạ Tạ và Tử Kỳ cùng Mính Nhi đến cửa nách, Tạ Tạ đột nhiên gọi Mính Nhi: “Quận chúa!”
Mính Nhi quay người lại, thấy Tạ Tạ vén váy lên, nhanh nhẹn quỳ xuống: “Quận chúa, ân cứu tánh mạng phu quân ta, Tạ Vũ Phi cả đời không quên!”
Tử Kỳ bị nàng nhắc nhở một lời, cõi lòng đầy cảm kích cũng muốn quỳ xuống, Mính Nhi luống cuống, vội vàng ngăn Tử Kỳ lại, kéo Tạ Tạ, thành khẩn nói: “Hai vị tỷ tỷ, cần gì khách khí như vậy, ta... ta... khụ, ta luôn luôn kính trọng cách Phụ Quốc công làm người, sao có thể ngồi nhìn hắn bị người làm hại!”.
Những lời này vừa nói xong, mặt tiểu nha đầu đã đỏ rần.
Nàng phát giác, làm việc gạt người thật không phải dễ dàng...