Cẩm Y Dạ Hành

Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Đả Tự + Hiệu Đính: Chiến Cuồng - Tu Chân Giới
Phi Long ngơ ngẩn, hắn chưa thấy một bị cáo nào dám cắt đứt tiếng chủ thẩm, phản đối bề trên. Hắn ngơ ngác nhìn Hạ Tầm hỏi: “Không biết Phụ Quốc công... muốn phản đối cái gì?” Khẽ giật mình, hắn vô ý thức dùng tới kính ngữ đối với nghi phạm Hạ Tầm này, đến mình còn không phát giác.
Hạ Tầm vững vàng đứng ở đằng kia, cất cao giọng nói: “Chủ thẩm đại nhân, các vị bồi thẩm đại nhân, hai vị hoàng tử điện hạ, chúng ta đều tinh tường, Song Tự vệ có thông đồng với lũ khấu hay không, hôm nay còn chưa thẩm vấn, tội danh còn chưa chứng thực. Lúc này chủ thẩm quan đại nhân, mở miệng đã nói bổn quốc công thu nhận hối lộ của chỉ huy Song Tự vệ tư thông với lũ khấu... việc này không phải quá qua loa hay sao?”
Trịnh Tứ vuốt râu mỉm cười, Chu Cao Sí liên tiếp gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Không sai, quá qua loa”.
Trên mặt Phi Long như mở phường nhuộm, hồng một hồi, trắng một hồi, tím một hồi, đen một hồi, trời đất chứng giám, hắn chỉ dùng câu từ theo thói quen.
Từ xưa, tư pháp triều đình đều có thói quen ném tội cho người khác, ngươi xem quan nhân thẩm vấn thăng đường, cầm cái cục gỗ trên bàn, động một chút lại nói “điêu dân lớn mật, không dùng đại hình, ngươi không nhận tội, đến, mang đại hình ra!”
Nếu vô tội, ngươi dựa vào cái gì để mang đại hình ra? Đây là ghép tội, mặc kệ ngươi có phải có tội hay không, ta đánh trước nói sau.
Vấn đề là... Hạ Tầm không phải điêu dân, cho nên không thể làm, Phi Long không bày ra quan uy, quan uy của hắn từ lúc đội hình khổng lồ bồi thẩm đoàn và hai vị hoàng tử tạo thành giám thẩm đoàn như thế xuất hiện, cũng không biết ném đến nơi nào rồi.
Hạ Tầm từ từ đi đi lại lại, một tay chắp sau lưng, một tay vung vẩy trợ khí, giống như một vị phu tử đang dạy dỗ học sinh: “Long Đoạn sự, một câu ngươi vừa nói kia, phạm vào ba sai lầm nghiêm trọng!”
Phi Long rụt rè nói: “Hạ quan ngu muội, mời... Quốc Công chỉ giáo!”
Hạ Tầm nói: “Thứ nhất, ‘Thông lũ án’ chưa thẩm vấn, bọn người Hứa Hử rốt cuộc có tội hay vô tội, chưa đậy nắp quan tài chưa luận định. Lúc này, Long Đoạn sự làm chủ thẩm, luôn mồm nói bọn họ ‘tư thông lũ khấu’ là như thế nào, đây không phải không thẩm vấn đã định tội người rồi sao? Có lẽ ngươi chỉ là vô tâm nói ra, có thể là từ ngữ nói ra từ đáy lòng, ta rất lo lắng về việc thẩm tra xử lí kế tiếp, lập trường và thái độ của ngươi có thể không giữ gìn công chính liêm minh!”
Long Đoạn sự ỉu xìu, mặt đỏ bừng, đây chỉ là thói quen hỏi án của hắn, nói quen miệng mà thôi, nhiều quan nhân như vậy ngồi ở đây nhìn vào, hắn nào dám làm trái pháp luật, càng sẽ không vu oan giá họa, sao biết được sẽ bị Hạ Tầm nắm chặt câu nói này...
Hạ Tầm nói: “Thứ hai, làm một quan chủ thẩm, ngươi đang ở đây thăng đường thẩm tra xử lí tội danh chưa định của bổn quốc công, sử dụng một câu bổn quốc công thu nhận hối lộ của chỉ huy Song Tự vệ ‘tư thông lũ khấu’ như vậy. Tư thông lũ khấu, tội ác tày trời, ngươi nói dễ dàng như vậy, đối với các vị bồi thẩm đại nhân và hai vị điện hạ chờ phán xét sinh ra một loại tâm lý ám chỉ không tốt, làm cho bọn họ sinh lòng địch ý với ta, có thể ảnh hưởng đến việc thẩm vấn kế tiếp!”
Đáng thương, Long Đoạn sự bị hắn nói đến mồ hôi đầm đìa, hắn vừa lau mồ hôi, vừa gật gật đầu, lời nói cũng đã không thể phát ra.
Chu Cao Sí mỉm cười nâng chung trà lên, ưu nhã gẩy gẩy lá trà, nhìn Chu Cao Hú đối diện trầm ngâm như nước nói: “Nhị đệ, uống trà!”
Hạ Tầm chậm rãi, duỗi ngón tay ra nói: “Thứ ba, bổn quan là thu nhận lễ vật hay tiếp nhận hối lộ, bây giờ còn không thể xác định. Tặng lễ, thu lễ, là chuyện bình thường. Người ta mang đến, cười cười rồi mời mời, việc tầm thường như vậy, không thể ghép tặng lễ là đưa hối lộ, thu lễ chính là nhận hối lộ. Nói thí dụ như, các vị đại nhân đều mở tiệc chiêu đãi đồng liêu chứ? Giúp nhau thì đưa tặng bản vẽ tranh chữ? Đây là việc tao nhã, sao nói là đưa hối lộ nhận hối lộ? Đưa hối lộ, có hai đặc thù quan trọng, nếu một cái không hợp, liền không phải đưa hối lộ, mà là tặng lễ, điểm này, nhất định phải làm cho rõ ràng!”
Thật ra, một nghi phạm, sao có thể kiêu ngạo như vậy ở trên công đường, nhưng đến phiên quái thai Hạ Tầm này, hết lần này tới lần khác lại có thể. Chu Cao Sí và Trịnh Tứ thiên vị hắn, việc này không cần phải nói, Chu Cao Hú và Trần Anh đã biết dù hắn kiêu ngạo thế nào, hôm nay cũng không thể trị tội hắn, cần gì đi ra tự làm mình mất mặt? Tất cả người hai phái đều không ý kiến như vậy, Tiết đại nhân đứng ở giữa tất nhiên không sao cả.
Kết quả, quan chủ thẩm Phi Long Long Đoạn sự chỉ có thể đáng thương chắp tay nói: “Kính xin Quốc Công chỉ giáo!”
Hạ Tầm ân cần giảng dạy: “Thứ nhất, đưa phải là lễ vật quý, từ quý này, chủ yếu là đối với người tặng lễ mà nói. Nếu người tặng lễ có gia tài bạc triệu, hắn mò từ trong hồ nước nhà mình ra hai con cá tươi đưa cho bằng hữu, cái này rõ ràng chính là giao tình, mà không phải đưa hối lộ. Nếu hắn đưa một mỹ ngọc giá trị liên thành, mặc dù đối với người giàu có như hắn ta mà nói, cũng là cực kỳ quỷ giá, như vậy đã có một lỷ do, việc này hiềm nghi là đưa hối lộ”.
“Đúng đúng đúng, Quốc Công nói đúng!”
“Đặc thù thứ hai, chính là người nhận quà tặng, có tiếp nhận lễ vật hay không, dùng thứ bất chính hồi báo hay không, hoặc là thiên vị, bất công, hoặc là làm hành vi không hợp pháp, để hắn thuận tiện thực hiện, vân vân... Cho nên phán đoán có phải là đưa hối lộ hay không, còn phải xem người tặng lễ có từ người thu lễ chiếm được chuyện gì tốt, hơn nữa còn gây hại đến quốc pháp hay không”.
Trên mặt Phi Long nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cung kính nói: “Quốc Công nói, thật quá đúng, hạ quan đã hiểu ra, thụ giáo, thụ giáo!”
Nửa ngày này, Hạ Tầm vừa nói, vừa đi, Phi Long không dám ngồi, hạ thấp người đứng ở phía sau bàn xử án, vểnh mông lên chờ đợi giáo huấn, cái này là ai thẩm vấn ai!?
Dưới công đường, rất nhiều bản nha rảnh rỗi và người nha môn khác đến quan sát đều im ắng đứng ở đằng kia xem náo nhiệt, trong này có người Kỳ Quốc Công Khâu Phúc, người Thành Quốc Công Chu Năng, tất nhiên cũng có quan viên nha môn khác quan tâm việc này phái người tới, chỉ có điều mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, đều là “trùng hợp làm việc”, cho nên tất cả mọi người đều là người rảnh rỗi.
Trong đó thì có một người thiếu niên, mặc một bộ công phục bó eo bó tay, đỉnh đầu đội “mũ lục hợp nhất thống...” Thì ra là mũ quả dưa về sau, mặt mày tươi rói, đoan trang hiền thục, nhìn so với một thiếu nữ xinh đẹp còn muốn xinh đẹp hơn ba phần, trong tay vuốt vuốt một cái quạt xếp không hợp với thời tiết, xem Long Đoạn sự đang bị giáo huấn ở đằng kia, hai con mắt đều khom lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Người này ngoại trừ tiểu Mính Nhi, còn có thể là người nào. Mắt thấy người trong lòng uy phong hoành tráng, trong lòng Mính Nhi cực kỳ vui mừng, rất đắc ý.
Hạ Tầm cũng không biết Mính Nhi đã ở dưới công đường, từ lúc lên lớp, hắn đang ở đó sĩ diện, Ngũ quân đô đốc phủ này không phải là địa phương mọi người có thể tới, hắn cũng không nghĩ sẽ có người trong nhà trà trộn vào đây xem hắn thể hiện.
Hạ Tầm nói: “Nói thoáng qua, Nhị điện hạ để đáp tạ Dương Húc ngày xưa trợ giúp người thoát khỏi Kim Lăng, đoạn thời gian trước từng dùng hai tiểu mỹ nhân Quy Tư làm quà tặng, đặt trong nhà phú thương tầm thường, có được bọn họ mà nói, cũng là tiểu mỹ nhân nước khác cực quý báu, tất nhiên là có việc cần yêu cầu, có mưu đồ, nhưng đối với nhà giàu có, hậu duệ quý tộc công khanh, tặng nhau mỹ thiếp tiểu tỳ, chính là một việc tầm thường, ngươi có thể nói Nhị điện hạ đưa hối lộ sao? Ta lại có thể hồi báo cho Nhị điện hạ chuyện gì trái pháp luật?”
Long Đoạn sự vội vàng nói: “Có lý có lý, lời ấy có lý. Hành vi bực này, chính là tặng lễ nhận quà tặng, có qua có lại, mà không phải đưa hối lộ nhận hối lộ!”
“Thông minh!”
Hạ Tầm vểnh ngón tay về phía hắn, lại chuyển hướng Chu Cao Hú đang hận đến âm thầm cắn răng, trên mặt lại còn vui vẻ nhẹ nhàng khom người, mỉm cười nói: “Điện hạ tặng Dương Húc hai tiểu mỹ nhân tóc vàng mắt xanh nước khác, phong tư quyến rũ, thức thời cảm kích, Dương Húc thích thú, dư vị thật sự rất tốt. Ha ha, thật sự phải tạ ơn điện hạ rồi”.
Mính Nhi để tâm, mân mê miệng nhỏ nhắn, thầm hừ một tiếng, chua ngoa nghĩ: “Thích thú, dư vị vô cùng
sao?”
Ngón tay thon dài của nàng vặn vẹo cái quạt xếp xanh, có một loại cảm giác đang vặn thịt mềm bên hông Hạ Tầm.
Trần Anh ho khan một tiếng nói: “Phụ Quốc công, không quan hệ đến bản án, đừng nói nữa”.
Hạ Tầm cười cười, chuyển hướng Phi Long nói: “Chỉ là luận bàn xem ta có tội hay vô tội, cần chủ thẩm đại nhân thẩm vấn qua mới biết được, lúc này lợi dụng thu nhận hối lộ, hơn nữa là thu nhận hối lộ để cho người thông đồng lũ khấu làm loạn pháp luật, cần phải có đạo công bằng!”
Long Đoạn sự khó xử nói: “Như vậy, như vậy... khụ! Bổn quan nhận khẩu dụ, thẩm tra xử lí việc Phụ Quốc công Dương Húc đã từng tiếp nhận chỉ huy Song Tự vệ Hứa Hử tặng lễ vật quý hay không, cũng bởi vậy mà thiên vị, tạo cơ hội thuận tiện, dùng việc bất chính không hợp pháp để hồi báo, một án Song Tự vệ chỉ huy Hứa Hử làm việc bất chính không hợp pháp, để cho kẻ khác lợi dụng làm loạn, nguyên cáo bị cáo nhân chứng vật chứng đều đã đưa lên, giờ đây mở thẩm!”
Nói hết một lời tràng giang đại hải này, Long đoạn sự thiếu chút nữa không nhịn được mà chết, nhưng cẩn thận tưởng tượng, nói như vậy quả nhiên là cẩn thận, không khỏi lại có chút đắc ý nho nhỏ, Long Đoạn sự chờ hai vị hoàng tử phán xét, đại nhân bồi thẩm thiếu nợ hạ thấp người, nhẹ nhàng ngồi trở lại trên mặt ghế nói: “Nhâm Kiếm, thị vệ thiếp thân của Thái Thương vệ chỉ huy Kỷ Văn Hạ, Thái Thương vệ được lệnh Lạc Vũ Đô Chỉ Huy tiếp quản Song Tự đảo, điều tra vật chứng kê khả nghi Song Tự vệ thông đồng lũ khấu, chính là ngươi tìm được quyển sách ghi lại tình hình tặng lễ Phụ Quốc công Dương Húc, giờ đây ngươi hãy nói tương quan…”
Dương Húc đã ngồi trở lại trên mặt ghế, đột nhiên lại chen miệng nói: “Chủ thẩm đại nhân, người tựa hồ còn chưa nói đủ? Ta đây là kẻ khả nghi nhận hối lộ đã bị thẩm vấn, vì sao kẻ khả nghi đưa hối lộ lại không thấy bóng dáng đâu?”
Long Đoạn sự ngẩn ngơ, ánh mắt liền chuyển hướng Trần Anh, Trần Anh hắng giọng một cái, nói: “Là như thế này, bởi vì Hứa Hử là một tội phạm quan trọng của đại án khác, đề phòng người có quan hệ thông cung, đưa thẳng đến chỗ trông giữ nghiêm mật. Người này phạm án bị bắt, tự nghĩ hẳn phải chết, cho tới nay không nói một lời, mặc ngươi hỏi han như thế nào, thủy chung không nói lời nào, đưa hối lộ... A! chuyện kẻ khả nghi đưa hối lộ, tất nhiên cũng không có khẩu cung.
Bởi vậy các vị chủ thẩm chúng ta, quan viên bồi thẩm thương nghị một phen, quyết định tạm không đề cập tới hắn.
Bởi vì Thái Thương vệ ở trên đảo Song Tự tìm ra sổ sách và bộ phận vật chứng, có chứng cớ này, Hứa Hử làm như nghi phạm, mặc dù phủ nhận, cũng không thể làm sáng tỏ chứng cớ này, bởi vậy, chúng ta có thể tiến hành giám định quyển sách là thật hay giả để làm vật chứng tương quan”.
Hạ Tầm lập tức nói: “Nói cách khác, làm người đưa hối lộ, giờ đây có thể xác định hành vi là phủ nhận đưa hối lộ, phủ nhận vật chứng quyển sách không phải là chân thật, phải vậy không?”
Trần Anh trầm mặc một lát, miễn cưỡng nói: “Có thể nói như vậy”.
Hạ Tầm nói: “Chính là như vậy, không phải thì không phải, trên công đường, không được hàm hồ, Đô Ngự sử đại nhân à!”
Trong lòng Trần Anh bốc lên một ngọn lửa: “Dương Húc! Nếu không phải Thánh Thượng đã hạ mật chỉ, ta sao có thể dễ dàng tha ngươi!” Ngẫm nghĩ, cuối cùng cảm thấy việc thành kết cục đã định không đáng dây dưa với hắn, việc cấp bách là tận lực giảm bớt tổn thất, đứt cổ tay đã đủ đau đớn, không nên để hắn cắn chết, cụt tay mà nói, là nguyên khí đại thương.
Thế là gắng gượng gật gật đầu nói: “Không sai, Hứa Hử phủ nhận đưa hối lộ, phủ nhận tất cả vật chứng tương quan!”
“Tốt!”
Hạ Tầm chỉ một ngón tay vào thư kí nói: “Đoạn lời nói này, ghi vào!”
Hạ Tầm nói xong quay đầu nghiêng mắt liếc nhìn Thái Thương vệ Nhâm Kiếm, cười mỉm nói: “Tới phiên ngươi, nói đi!” Nói xong, hắn lơ đãng ra một dấu hiệu, một người chen chúc trong đám người xem náo nhiệt lập tức xoay người đi ra ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui