"Đội ngũ điều tra hai ngày sau thì tới Thiên Tân."
Vương Thông ở trên lưng ngựa tiếp nhân thư của một binh tốt. Hắn nhìn từ giấy trong tay, sau đó người người nhét vào túi ở treo bên hông ngựa.
Nắng xuân rất đẹp, Vương Thông dẫn đoàn người đi bên bở Hải Hà, lúc trước đều là đường do con người đi nhiều tạo thành, hành tẩu có chút khó khăn, hiện tại đã rải đường tử tế, xe ngựa đi bên trên cũng tiện hơn trước kia nhiều.
Lần này thân vệ đi theo Vương Thông đã không còn giống như xưa, Lịch Thao, Tôn Hâm và Lý Hổ Đầu ba người cưỡi ngựa đi bên cạnhhắn, hơi đi sau một chút chính là thiếu niên từ võ quán Hổ Uy dẫn theo tới Thiên Tân vệ.
Thiếu niên của võ quán Hổ Uy tại Trần tư bảo ở kinh sư đã nhận được quan chức thủ bị, nghe nói trong những người quay về Tuyên phủ đã có mấy người làm tới thiên tổng, dẫn binh trấn thủ rồi, những người còn lại ở Kế trấn và kinh sư đều nhận được trọng dụng, một là mọi người đều nghe được lời đồn, một là võ quán Hổ Uy đó là nơi thiên tử huấn uyện, hai là những thiếu niên này quả thật là học được chân bản sự, kỹ nghệ bác sát, hành quân bố trận, quân kỷ đội ngũ đều rất quen thuộc, dùng cũng rất tiện, cho nên không được đề thăng thì cũng được trọng dụng.
Mấy thiếu niên theo tới Thiên Tân vệ, đặc biệt là ba người Lịch Thao, Tôn Hâm và Lý Hổ Đầu ở trong võ quán có biểu hiên ưu việt nhất, các giáp tập cũng đều khen ngợi.
Ở dưới tay Vương Thông, địa vị của những người này có thể nói là bình thường, cũng không phải là Vương Thông không đề bạt, mà là bản thân Vương Thông cũng mới chỉ là thiên hộ, ví trị có thể cấp cho thủ hạ quả thật là hữu hạn.
Tới hiện tại Lịch Thao, Tôn Hâm mới là bách hộ, Lý Hổ Đầng thì chỉ là một tổng kỳ mà thôi, hơn nữa trừ Lý Hổ Đầu ra, mấy vị thiếu niên khác cả ngày đều huấn luyện ở trong doanh,, không được thân mật với Vương Thông như trước kia.
Có điều Vương Thông cũng có thói quen, đó là chuyện có chuyện gì, chưa chắc đó nói với mấy doanh quan, nhưng nhất định sẽ thông tri ấy thiếu niên này, đây cũng tính là một loại bồi dưỡng.
Nghe thấy Vương Thông nhẩm đọc tờ giấy trong tay, Lịch Thao ở phía sau do dự một chút rồi mở miệng hỏi: "Vương đại ca, phía kinh sư tới nhanh vậy à?"
Không phải là lúc công vụ, những thiếu niên này đều gọi Vương Thông là Vương đại ca. Đây cũng là một loại đặc thù, cũng để tỏ ý thân cận với Vương Thông, Vương Thông lắc đầu cười nói: "Tới cũng không nhanh đâu, giờ là mười sáu tháng ba rồi, vốn cho rằng mùng năm tháng ba là có thể tới."
Các bộ các giám liên hợp điều tra, cho dù là ngay cả mấy thiếu niên này cũng biết chuyện này không tầm thường, nhưng thấy trên mặt Vương Thông không hề có vẻ lo lắng, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Vương Thông giục ngựa đi một vòng quanh bờ Hải Hà, cười nói: "Bộ dạng phồn hoa như hiện tại, các ngươi lúc trước có từng nghĩ tới không?"
Các thiếu niên lắc đầu, Tôn Hâm cảm thán: "Lúc trước khi chiếm bờ biển để xây pháo đài, ta cũng theo tới. Lúc đó chẳng qua là một vũng bùn vắng vẻ, cũng chỉ có địa phương dựa vào thôn làng mới có đường, nhưng nhìn hiện tại, ngõ Thạch Mã của kinh sư so với nơi này thì thấy phú quý hơn, nhưng luận về náo nhiệt thì lại kém xa nơi này."
"Bình địa dựng thành, trước kia sao dám nghĩ tới, nghe cha ta nói, ở phía bắc Tuyên phủ xây một công sự bằng gạch, xây mất cả một năm, tới sau cùng Mã đại soái chém đầu mấy người mới xây xong, nhưng nhìn phía này..."
Câu cuối của Lịch Thao khiến Vương Thông ngây ra, không nhịn được mà nhìn gã một cái: "Mã đại soái ư?"
"Tổng binh quan Tuyên phủ Mã Phương..."
Vương Thông bật cười, thật sự là không nghĩ tới Mã Phương, đây là một danh tướng so với Thích Thế Quang thì còn nổi danh sớm hơn một thời đại. Dân gian có tục ngữ "dũng không hơn Mã Phương", cái tên Mã Phương này có một loại trùng hợp nào đó với ký ức ở đời trước của mình.
Hơi cảm khái một chút, Vương Thông lập tức điều chỉnh lại tình tự, mở miệng nói: "Hôm nay gọi mấy người các ngươi tới đây, là muốn gạch tên các ngươi ra khỏi quân doanh."
Du xuân bên bờ sông, nắng ấm gió mát, mọi người nói chuyện đang vui vẻ, không ngờ Vương Thông lại nói ra một câu như vậy, mấy người đờ đẫn ra đó, Lý Hổ Đầu lập tức thốt lên: "Vương đại ca, chúng ta không làm sai chuyện gì, quân pháp sâm nghiêm, chúng ta không hề vi phạm một chút nào!"
Thấy Tôn Hâm và Lịch Thao định mở miệng, Vương Thông xua tay ngăn lại, cười nói: "Nghe ta nói rõ đã, các ngươi nhìn hai bên bờ Hải Hà, thấy được những gì?"
Các thiếu niên ở trên lưng ngựa nhìn quanh, trừ dòng người thưa thớt, nhai đạo chỉnh tề ra, nhìn ra xa hơn thì còn có thể thấy thuyền bè trên biển, trừ những cái này ra thì cũng không thấy gì đặc biệt.
"Hiện tại chẳng qua là cục diện mới mở, nếu ba tháng sau, thuyền biển ồ ạt cập bến, không biết sẽ còn phồn hoa như thế nào, tới lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người, bao nhiêu tiền, bao nhiêu hàng hóa đổ về đây. Đúng là núi vàng biển bạc."
Vương Thông miêu tả sinh động, nhưng các thiếu niên vẫn không hiểu cái này và việc họ bị gạch tên ra khỏi quân doanh thì có liên quan gì tới nhau, mặt vẫn đầy vẻ ngơ ngác.
"Tiền tài khiến lòng người rung động, tài vật như như vậy đều đổ vậy đây, nhưng có phòng bị gì không?"
"Vương đại ca, chẳng phải có pháo đài rồi sao?"
"Hảo pháo chẳng lẽ có thể mang ra bắn ư, muốn nội bộ náo loạn à, hoặc là có người từ đường bộ đánh tới, nói nhẹ hơn một chút, nếu có người ở trong nội bộ làm loạn hành hung, chẳng lẽ người của phía pháo đài tới đó."
Nói tới đây, mọi người đều lờ mờ hiểu ra gì đó, vẻ mặt không còn hốt hoảng như trước, Vương Thông lại nói: "Hiện tại bên trên đều nói quân Hổ Uy không hợp quy chế, lần này lại đòi điều tra, muốn tăng binh là điều không tưởng, binh mã bản địa của tham tướng phân thủ cũng không được dùng, bản thân hơn ngàn người chúng ta mấy ngày nay thủ ở trong thành ven bờ và pháo đài đã có chút không đủ, cho nên phải tìm được một cách khác."
Vương Thông giục ngựa đi về phía bờ sống, tiếp tục nói: "Cửa hàng của Tam Giang làm lớn như vậy, án chiếu theo quy của phải có hộ viện và hộ vệ, ta sẽ an bài Đàm Hỏa tới dẫn dắt, mấy người các ngươi làm cốt cán, xây dựng một nhánh quân bảo an."
Nghe tới hộ viện, mấy thiếu niên đều có chút buồn chán, Vương Thông mở miệng nói tiếp: "Dự định trước tiên chiêu mộ hai ngàn người, các ngươi đều là doanh quan."
Nghe thấy vậy, các thiếu niên lập tức trở nên hưng phấn, hiện tại doanh quan là chức vị lớn nhất trong cơ cấu của Vương Thông, bọn họ hiện tại chỉ là bách bộ, tổng kỳ, thậm chí có người còn là tiểu kỳ, đột nhiên được đề thăng lên vị trí có thể phụ trách một mặt công tác, làm sao mà không hưng phấn cho được, lại có người nghĩ, dựa vào lòng tin tưởng của thiên tử đối với Vương đại ca, không khéo sau này hộ viện không chừng có trở thành binh mã chính thức.
"Tại quân Hổ Uy lão đại nhân và Đàm gia đức cao vọng trọng, đều dùng những phép luyện binh kiểu cũ, các ngươi cũng học được không ít, cố gắng dùng những gì mà các ngươi học được tại quân Hổ Uy, võ quán Hổ Uy trong công việc này đi, hiểu chưa?"
Câu cuối cùng được nhấn mạnh, các thiếu niên mặt ngày nghiêm túc, đồng thanh trả lời: "Hiểu rồi!"
Vương Thông kéo giây cương, quay đầu ngựa lại, miệng cười nói: "Trước tiên vạch sẵn kế hoạch ở trong đầu đi, tới lúc đó bản quan sẽ tham khảo so so sánh, nếu như không qua được cửa thì không làm được doanh quan đâu."
Các thiếu niên lại lên tiếng vâng dạ, tâm khí đã hoàn toàn bị khơi dậy, Vương Thông cười cười, bình địa xây thành, tụ nhân lực tài lực lại, cũng cần phải được bảo vệ chu toàn thì mới được, hiện tại tăng cường quân là chuyện không thể, cũng chỉ đành tìm cách khác thôi.
Dặn dò xong, Vương Thông trong lòng nhẹ nhõm, các thiếu niên cũng bận suy nghĩ về chuyện này, nhất thời không khí trở nên trầm mặc, mọi người cứ vậy đi dạo bên bờ sông.
Đoạn thời gian này qua đi, thương nhân nam bắc tới Thiên Tân cũng biết binh tốt cẩm y vệ ở đây mặc dù uy phong, nhưng lại không nhiễu dân hại dân, quy củ rất nghiêm, nhìn thấy đám người của Vương Thông thì cũng không sợ hãi gì, mọi người đều ai làm việc nấy.
Đi trên đường gặp một đám người từ phía trước đi tới, khẩu âm kỳ quái, ngờ ngợ là tiếng địa phương của Phúc Kiến. Nhìn thấy mấy hán tử này nhìn đông ngó tây, trầm giọng nghị luận, mặc dù là nghe không hiểu họ nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút đắc ý, ngay cả thương nhân Phúc Kiến cũng tới Thiên Tân vệ của ta làm ăn.
Vào giữa tháng ba, băng ở phía Thông châu đã tan hết, cả kênh đào đều được mở.
Nhưng phương bắc mùa xuân nước nông, đoạn đường từ Thông châu với Thiên Tân vệ vẫn chỉ là thuyền khách chở người, thuyền hàng thì chỉ có thể đi thuyền nhỏ, nhưng thuyền từ phía nam tới Thiên Tân vệ lại có thể thông suốt không gặp cản trở.
Có điều lúc này, đại bộ vận kênh đào Giang Bắc cũng đều tan băng không lâu, trước mắt phía Thiên Tân vệ cũng chỉ có một số thuyền của Sơn Đông tới.
Phủ Tế Nam, phủ Đông Xương, phủ Đăng châu của Sơn Đông cách Thiên Tân vệ rất gần, tin tức cũng linh thông, sớm đã chuẩn bị sẵn hàng đi đường thủy vận tới, hi vọng sớm phát tài.
Đã có thương thuyền và hàng hóa, tất nhiên là phải đánh thuế rồi, thương nhân của ba phủ Sơn Đông này sớm đã biết quy củ nộp thuế, cũng biết thủ đoạn lôi đình của Vương Thông, đều không có tâm tư lén lút bỏ chạy, dứt khoát tới phú trạm thuế chủ động nộp thuế, thanh toán xong hết thủ tục thì mới yên tâm, ước chừng vẫn kiếm được nên không tính toán nhiều.
Nhưng ngày mười sáu tháng ba, thuyền hộ tới sớm dè dặt cập bờ, án chiếu theo quy củ thường ngày, sai dịch của thuế quan sẽ mỉm cười bước tới chào hỏi kiểm tra hàng, sau đó kê đơn thu tiền, hôm nay vào bờ, rõ ràng là trên bờ có người nhưng không thấy ai tới chào hỏi. Nhìn kỹ lại thì phát hiện hai đám người đang đứng cãi nhau ở trên bờ, nhìn bộ dạng đó hình như đều là quan sai.
"Các ngươi là ai? Đây chính là trạm thuế của cẩm y vệ Thiên Tân, các ngươi chẳng lẽ không biết ?"
Trương Thế Cường bị người ta từ trong phòng gọi ra, thấy chuyện này thì trong lòng có chút bất an, gã không phải là người nóng nảy, chỉ trầm giọng hỏi.
"Nực cười! Cẩm y thân quân phụ trách hỗ trợ tra xét, từ lúc nào lại kiêm cả công tác thu thuế, chúng ta là thủ hạ của Binh bị đạo Vu đại nhân và Giám lương Hứa công công, kiểm tra hàng hóa, phạt tiền thu thuế ở trên thủy vận chính là việc của phía Binh bị đạo và Giám lương..."
"Đây là trạm thuế của cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông Vương đại nhân, các ngươi dám động vào ư?"
Ở phía sau Trương Thế Cường có người quát hỏi, phía đối diện chỉ cười lạnh, một người trong đó khinh thường mắng: "Chẳng qua chỉ là một tên thiên hộ nho nhỏ, không biết nông sâu làm việc bừa bãi, phía kinh sư đã phái khâm sai ra rồi, sớm muộn gì cũng phải vào ngục thôi, đám người các ngươi còn ngông cuồng cái gì?"
Sai dịch thu thuế ở dưới tay Vương Thông đều dân bản địa của Cẩm y vệ Thiên Tân và một số nhân vật xuất thân trướng phòng hỏa kế, cực kỳ sợ chuyện, Trương Thế Cường lại là một kẻ tính tình nhu nhược, nhất thời hoảng cả lên.
Nhưng trong lúc kinh hoàng vẫn luôn còn được chút tỉnh táo, quay đầu lại tóm lấy một người, nói: "Đi tìm Vương đại nhân, mau lên!"