“Ngươi là người thông minh, làm việc với người như người không phải mệt người!”
Câu này của Vương Thông không phải nói cho A Ba Cống hay là giải thích ọi người nghe, hắn giơ tay lên dặn dò: “Cởi trói cho hắn, mang ghế ra đây!”
Hộ binh lập tức thi hành, A Ba Cống bị trói quá lâu, muốn đứng dậy nhưng do tê cứng người nên cứ loạng choạng mãi rồi lại đổ sụp xuống.
Lần này khi ngồi xuống, A Ba Cống còn cẩn trọng hơn cả lúc nãy, hắn có thể cảm thấy, người thiếu niên đang tươi cười trước mặt hắn đây và các quan viên võ tướng Đại Minh trước kia hắn gặp hoàn toàn khác nhau, hắn hiểu quy tắc kinh doanh, mà không coi trọng nhưng lễ nghĩa lặt vặt, mà coi trong lợi ích.
“Ngươi ở Thiên Tân vệ này mấy ngày rồi mới cáo trạng sao?”
Vương Thông hỏi có phần chế giễu, A Ba Cống không hề ngần ngại trả lời ngay: “Bẩm lão gia, tiểu nhân đến Thiên Tân vệ tất cả là 10 ngày”
Vương Thông gật gật đầu, rồi lại hỏi: “Phi Lộc hiệu, người có mấy chiếc thuyền như vậy, trong tay ngươi có mấy chiếc?”
“Bẩm lão gia, thuyền như Phi Lộc hiệu tiểu nhân chỉ có một chiếc, còn có một chiếc nhỏ hơn dùng để đi lại giữa Nam Dương và Áo Môn, còn những chiếc khác chỉ bằng 2/3 Phi Lộc hiệu, những chiếc tầm đó có khoảng 15 chiếc”
Có nội lực như vậy, chứng tỏ A Ba Cống cũng là một thương nhân lớn,nhưng câu trả lời của hắn đã cho Vương Thông một phán đoán, hắn nói: “Chắc lúc ngươi mới đến là có ý định kiện tụng để đòi lại thuyền, nhưng khi biết thân phận địa vị của bản quan nên bỏ ý định đó, nhưng Thiên Tân vệ phồn hoa như vậy, ngươi chắc biết làm ăn ở đây sẽ phát tài, nhưng lại không thông thuộc nơi đây, cần có cơ hội tiến vào, ngươi ở đây 10 ngày, chắc đã nghe ta là người trọng đạo lý, muốn dùng cách kiện cáo để gặp bản quan, sau đó móc nối quan hệ để có cơ hội kinh doanh ở Thiên Tân vệ chứ gì?”
A Ba Cống nghe Vương Thông nói vậy thì hắn càng khom người hơn, khi Vương Thông nói xong thì hắn quỳ xuống đất, chỉ nói: “Đại nhân anh minh, đại nhân anh minh!”
Vương Thông cười ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói: “Đội thuyền của ngươi một lần chạy từ Nam ra Bắc, 5 vạn lạng cũng kiếm được, lấy được con thuyền này không quan trọng, cơ bản là có tư cách kinh doanh ở đây không, đúng chứ?”
Bị Vương Thông nói trúng tim đen, A Ba Cống không ngờ lại có hời như vậy, lập tức ngẩng đầu, thất lễ nhìn thẳng vào mặt Vương Thông, Vương Thông cười nói tiếp: “Nhưng thương đoàn người làm ở Thiên Tân vệ, người đại diện của ta chiếm 50% vốn, ngươi không phải lo, toàn bộ chỗ đó là tiền mặt cả”
Những điều TRương Vũ Bắc dịch ra A Ba Cống chưa chắc nghe đã hiểu hết, nhưng thần sắc hắn thay đổi khi nghe lời phiên dịch, cuối cùng cũng nở mày nở mặt, Thiên Tân vệ, Tuyền Châu, Áo Môn, Quảng Châu, Nam Dương, và cả Coa nữa, nối với nhau thành một chuỗi lợi lớn, 50% mà có được sự ủng hộ của vị quan trẻ này âu cũng đáng.
Huống hồ đối phương góp bằng bạc trắng, A Ba Cống đang định trả lời thì Vương Thông lại nói: “Ba vạn lạng bạc, ta đưa trước cho ngươi 1 vạn, giấy phép hoạt động thì để bên ta, ngươi lấy đồ ra đổi!”
“Cần đổi lấy thứ gì?”
“Thợ thuyền của ngươi, tất cả những thợ có thể chế tác công cụ, mà phải khác với Đại Minh thì Thiên Tân vệ đều cần, còn cần quân nhân chuyên nghiệp, biết chiến đấu đường bộ và đường thủy… người gọi hết những người đó lại đây, sau khi kiểm nghiệm giá trị của họ xong thì sẽ thuê với giá cao hơn, những người này càng nhiều thì ngươi càng được kinh doanh nhiều ở Thiên Tân vệ này, đặc quyền do đó cũng nhiều lên”
Nói một mạch hết yêu cầu của mình, Trương Vũ Bắc phiên dịch đứt đoạn, vì có một số từ phải nghĩ mãi mới ra, may là A Ba Cống cũng biết chút tiếng Hán nên hiểu được đầy đủ.
“Đại lão gia, tiểu nhân xa nhà đến phương Đông này đã được 10 năm, Coa và Nam Dương lạc hậu không nói, nhưng Đại Minh đế quốc tiên tiến có nhiều thứ mà quê hương tiểu nhân không theo kịp, tại sao ngài lại cần những kĩ thuật và thợ thuyền ấy đến vậy?”
“Những thứ này cũ quá rồi, càng ngày càng chậm, không có sáng tạo gì cả, như vậy sớm muộn cũng ngưng trệ, cần phải có cái gì mới mẻ, hoàn toàn khác biệt, thúc đẩy that đổi, như vậy mới duy trì được sức sống”
“Để hợp tác được với đại nhân, tiểu nhân xin cố gắng hết mình, hi vọng có thể có được cơ hội và quyền lợi làm ăn nơi đây, những chuyện mà đại nhân vừa nói, tiểu nhân lần này mang văn kiện và khế ước đến, có thể thiếp lập hiệp ước ngay bây giờ”
“Cái này không khó, dùng theo cách thức văn kiện Đại Minh, dó quan phủ Đại Minh xác nhận, sẽ có người làm việc với ngươi”
Ngày 25 tháng 9, Phi Lộc hiệu chính thức trở thành tài sản cá nhân của Vương Thông, từ thuyền trưởng Hồ An đến thợ thuyền đều kí khế ước với Vương Thông, họ cuối cũng đã yên tâm với số tiền công gấp hai lần trước kia.
Hàng trăm thanh niên đang học theo trên Phi Lộc hiệu, có lời hứa của Vương Thông, những thanh niên này sớm thành thợ thạo thì sẽ có thưởng.
Mùng 2 tháng 10, bọn Hồ An có được 1 kì nghỉ hiếm thấy.
“Mấy vị sư phụ, đây chính là chiếc thuyền của người Phiên đó”
Vương Thông đưa tay ra giới thiệu, 5 người đứng cạnh hắn nhìn và gật đầu. Ngô Đại cùng mấy thuyền công của hắn đến Thiên Tân về nghỉ ngơi mới được 1 ngày đã bị Vương Thông triệu tập ra quan sát Phi Lộc hiệu.
Sau khi đến Vương Thông rất hào phóng, ỗi người 10 lạng bạc làm quà gặp mặt, sau đó bố trí ở quan trị Hưng Tài, ăn uống hầu hạ chu đáo.
Sau khi những tiếng khen ngợi vang lên thì có một người lớn tuổi nhất trong nhóm lên tiếng: “Đại lão gia, chiếc thuyền này có một chỗ khó!”