Trên đường ngồi xe lừa trở về Tiêu phủ, Tô Cẩm nhìn bóng lưng Tiêu Chấn suy nghĩ rất nhiều, khi đó nàng cảm thấy Tiêu Chấn đón hai mẫu tử nàng đến đây lánh nạn ngay trong đêm, chủ yếu là bởi vì hắn không yên lòng nữ nhi A Mãn, nhưng nhìn thấy túi thơm rơi ra khỏi áo bào của Tiêu Chấn, Tô Cẩm chợt toát ra một suy nghĩ trong đầu, thật ra thì Tiêu Chấn cũng đang quan tâm nàng đúng không?
Thừa dịp Tiêu Chấn ngây người, Tô Cẩm vội vàng thò tay vào trong tay áo trái của hắn lấy túi thơm màu xanh ngọc mà tự tay thêu ra, xác nhận mình không nhìn lầm, Tô Cẩm ngửa mặt tựa vào khuỷu tay hắn, giơ cao túi thơm cắn răng nghiến lợi hỏi hắn: "Nếu đại nhân dám cất giấu túi thơm của ta trong người, vì sao lại sợ ta thấy? Ngài chột dạ cái gì?"
Khuôn mặt Tiêu Chấn cứng ngắc nhìn túi thơm, hắn nghiêng đầu lạnh lùng cãi lại: "Trong túi thơm có bùa hộ thân, ta sắp xuất chinh nên ban ngày mới lấy ra, vô ý rơi trên mặt đất sợ đệ muội hiểu lầm, cho nên! ! "
Còn chưa nói dứt lời, Tô Cẩm nắm tay lại đập xuống, hung hăng nện vào bộ ngực hắn.
Tiêu Chấn không đau chẳng qua là kinh ngạc nhìn sang, lại thấy tiểu phụ nhân trong ngực tóc mai tán loạn, trong mắt phượng đen nhánh lấp lánh ánh nước, vừa quật cường vừa giận dỗi nhìn hắn chằm chằm: "Giả bộ, ngài còn giả bộ, rõ ràng trong lòng ngài có ta!"
Tiêu Chấn muốn phản bác nhưng môi mỏng vừa động, bỗng chốc nước mắt lớn như hạt đậu trong mắt lăn dọc xuống theo gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng.
Nữ nhân mà hắn nhớ nửa năm khóc rồi, khóc vì hắn, hàm răng cắn chặt cánh môi như đang chịu đựng uất ức cực lớn, Tiêu Chấn bắt buộc mình không được ôm chặt nàng, cuối cùng không nói ra bất kỳ lời phủ nhận nào.
Cho dù hắn muốn phủ nhận, cho dù mặt của hắn còn lạnh hơn băng tuyết tháng chạp thì Tô Cẩm cũng không tin nữa, nàng chôn vào trong ngực hắn, tay nhỏ bé siết áo bào thật chặt, không nén được nghẹn ngào: "Vì sao phải gạt ta, ta đã chủ động ân cần với ngài như vậy mà ngài lại ngày ngày nghiêm mặt, hại ta cho rằng ngài thật sự ghét bỏ ta, chê ta là giày rách! ! "
Đây là nơi Tô Cẩm giận hắn, nước mắt nàng lại vì hắn sắp đi mà chảy, chảy vì không biết con đường phía trước của hai người sẽ như thế nào, nếu Tiêu Chấn thừ nhận sớm một chút, nói với nàng sớm @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* một chút thì ít nhất hai người cũng có cuộc sống ân ái nửa năm, hiện tại hắn sắp đi mới lộ ra dấu vết, một chút chuẩn bị Tô Cẩm cũng không có, trong lòng tất cả đều là chua xót đều là sợ.
Đẩy áo khoác hắn vừa phủ thêm lung tung ra, Tô Cẩm cắn lên lồng ngực hắn một cái, đừng xem tiểu phụ nhân không khỏe không cao bằng hắn thế nhưng hai chiếc răng cửa lại rất có sức lực, cho đến trong miệng truyền đến mùi vị ngai ngái của máu, Tô Cẩm mới chịu dừng lại, hận hắn nhưng lại đau lòng hắn, đôi môi mềm nhũn dán vào chỗ bị rách da, thương tiếc mà cầm máu giúp hắn.
Nàng cắn Tiêu Chấn đau, nhưng hắn cam tâm tình nguyện, hại nàng khóc đến đau lòng như vậy, bị nàng cắn chết hắn cũng không hối hận.
Nhưng Tô Cẩm vừa nhấp môi một cái, bắp thịt toàn thân Tiêu Chấn nháy mắt căng chặt, lập tức đẩy đầu nàng ra, túm áo bào lại lần nữa, nói năng lộn xộn: "Đệ muội! ! "
"Ngài còn gọi ta là đệ muội?" Tô Cẩm hung dữ cắt đứt lời hắn nói, giống như Tiêu Chấn còn dám kêu một tiếng đệ muội, nàng sẽ tiếp tục cắn hắn một cái.
Tiêu Chấn im lặng, bàn tay cố gắng dìu nàng cùng đứng lên.
Tô Cẩm dựa vào khuỷu tay hắn, ép hỏi lần nữa: "Ngài hãy nói thật rốt cuộc vì sao phải gạt ta? Yêu thích ta nhưng lại ghét bỏ ta đã từng gả cho người khác?"
Tiêu Chấn cau mày nhìn một bên nói: "Ta chưa từng ghét bỏ muội.
"
Tô Cẩm thích nghe nên hơi sức đấm hắn cũng nhỏ lại, quả đấm nhẹ nhàng nện vào ngực hắn, quở trách: "Nếu không ngại, thì vì cái gì?"
Tiêu Chấn không nói ra miệng, Tô Cẩm lại tiếp tục đập, hắn mới nhanh chóng bắt lấy quả đấm, mở to mắt nói: "Ta không thể có lỗi với Phùng Thực.
"
Tô Cẩm dừng động tác lại.
Tiêu Chấn nhanh chóng dìu nàng, sau đó lùi về sau mấy bước, đưa lưng về phía Tô Cẩm nói: "Đệ muội rất tốt, ta không quản được tim của mình, nhưng những gì Tiêu mỗ có thể cho đệ muội cũng chỉ dừng lại tại đây, đệ muội có yêu cầu gì, chỉ cần đệ muội mở miệng, ta đều sẽ dốc toàn lực giúp muội, chỉ riêng việc cưới muội Tiêu mỗ không thể làm cũng không nên làm, nếu không sau này xuống Âm Tào Địa Phủ ta không còn mặt mũi nào gặp Phùng huynh.
"
Giờ Tô Cẩm mới hiểu được, hắn vì Phùng Thực nên mới! !
"Nhưng, Phùng Thực đã chết rồi.
" Tô Cẩm lẩm bẩm, nếu như Phùng Thực còn sống, dĩ nhiên nàng sẽ không để ý đến Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn trầm giọng nói: "Sinh hay chết thì hắn cũng là huynh đệ của ta, không thể lừa gạt thê tử của bằng hữu.
"
Tô Cẩm tạm thời không biết nên nói gì.
"Thời gian không còn sớm, nếu đệ muội không có chuyện gì thì mời đi cho.
" Tiêu Chấn nhỏ giọng nói, "Ta còn phải dậy sớm nên cần nghỉ ngơi.
" Nói xong, Tiêu Chấn xoay người đi tới cửa nội thất, vén màn lên tiễn khách.
Tô Cẩm nhìn nam nhân mặt lạnh đang đứng cạnh cửa.
Nếu như ngày mai Tiêu Chấn không có chuyện gì, nàng nhất định phải nói chuyện thật tốt với hắn, nhưng ngày mai Tiêu Chấn phải xuất chinh, liên quan đến chuyện sống chết thay vì thêm phiền toái cho hắn vào lúc này thì không bằng chờ hắn trở về hãy phân tích tỉ mỉ cho hắn biết.
Sửa sang búi tóc hơi rối loạn lại, Tô Cẩm cười cười với vẻ mặt phòng bị của Tiêu Chấn, dịu dàng nói: "Được, đệ muội thì đệ muội, ta đều nghe lời ngài.
"
Tiêu Chấn rũ lông mi giật giật xuống.
Tô Cẩm đi tới đứng bên cạnh hắn, từ ống tay áo lấy ra một sợi dây đỏ có vẻ đã cũ, phía trên được xâu một hạt bình an bằng gỗ tử đàn, cúi đầu nói: "Phụ mẫu ta mất sớm, tất cả những gì đáng giá có trong nhà đều bị đại bá phụ và đại bá mẫu ta cướp đi bán lấy tiền, khi đó ta quá nhỏ, muốn ngăn cũng không ngăn được, đến cuối cùng trên người chỉ còn lại sợi dây bình an này, hình như là lúc ta còn nhỏ từng bị bệnh một trận rất nặng, mẫu thân ta lên chùa cầu xin giúp ta, sau khi đeo lên ta thật sự khỏe lại, lúc A Triệt còn bé ngã bệnh, ta cũng đeo cái này lên cho hắn, cuối cùng kéo hắn trở về từ Qủy môn quan.
"
Giọng nói nàng dịu dàng mềm mại, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng Tiêu Chấn tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó của nàng, không nhịn được đau lòng.
Hắn là người mệnh khổ, Tô Cẩm cũng vậy, phụ mẫu đều qua đời sớm bỏ lại bọn họ liều mạng sống như cỏ dại.
"Ngài đeo cái này lên đi, xem như ta cho ngài mượn, chờ ngài trở về thì trả
.