Cẩm Y Hương Khuê


Gánh vác sự phó thác của triều đình, Lại Bộ Thị Lang Thẩm Phục gần hai mươi tám tuổi do bốn gã thị vệ hộ tống, long đong mệt mỏi tới dưới cổng thành Sơn Hải Quan.

Thị vệ thủ thành trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào cổ tròn màu trắng, cử chỉ thong dong từ trên xe ngựa màu đen bước xuống.
"Dưới thành là người phương nào?" Thị vệ thủ thành nghiêm nghị hỏi.
Thẩm Phục ngửa đầu, cất giọng rõ ràng: "Lại Bộ Thị Lang Thẩm Phục, phụng hoàng mệnh đến bái kiến Liêu Vương Điện hạ."
Cửa thành quá cao, thị vệ thủ thành nhìn không rõ mặt mũi nhưng nghe nói là quan viên triều đình phái tới, lập tức phái người mở cửa, nhận lấy nha bài trong tay Thẩm Phục.

Nha bài được chế tạo bằng ngà voi, phía trên có khắc tên họ, chức quan cùng với chỗ ở nha môn người cầm bài, nếu các quan viên muốn vào cung nhất định phải đem theo nha bài.
Xác nhận nha bài không phải là ngụy tạo, thị vệ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Phục một phen, lập tức đi bẩm báo Liêu Vương, Thẩm Phục khí định thần nhàn cười nhạt nhìn cửa thành đóng kín lại lần nữa.

Lúc này là trung tuần tháng chín, cuối thu không khí dễ chịu, Thẩm Phục thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn ra xa Thu Cảnh, dương dương tự đắc giống như chỉ là một thương lữ tới Bắc Địa du ngoạn.
Thời gian trôi qua từng chút, chợt cửa thành mở ra lần nữa, thị vệ xa xa vẫy tay với mấy người Thẩm Phục.
Liêu Vương muốn gặp hắn.
Thẩm Phục chắp tay thăm hỏi thị vệ, ngay sau đó lệnh phu xe mở ghế kê chân ra, hắn lại chui vào trong xe ngựa, không hề có cảm giác căng thẳng khi dê vào miệng cọp.
Xe ngựa lộc cộc chạy xuyên qua quan khẩu, tầm mắt thông thoáng rộng mở, quan ngoại(*) chính là một vùng thảo nguyên mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, đại quân Liêu Vương đang trú đóng ở cách đó không xa.
(*): vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.
Xe ngựa đi tới bên ngoài quân doanh, không đợi tướng sĩ giữ trại ra lệnh, Thẩm Phục đã nói phu xe dừng xe trước, vén vạt áo lên xuống xe.
Bâu trời cây cỏ đều xanh, toàn thân hắn mặc áo trắng, khuôn mặt tựa như mỹ ngọc, các tướng sĩ uy vũ thô lỗ hai bên nhìn thấy đều sững sờ, sau khi sững sờ xong có người cố ý chê cười lên tiếng: "Thật may đã được báo trước là sứ thần, nếu không ta còn tưởng rằng triều đình tặng một vị mỹ nhân tuyệt sắc, cố ý mê hoặc lòng quân chúng ta!"
Nụ cười này của hắn làm mấy người bên cạnh cười theo, đều rất khinh bỉ sứ thần mặt trắng nhỏ trước mặt.
Bốn gã thị vệ sau lưng Thẩm Phục giận dữ, rối rít rút bội đao ra.
Tướng sĩ bên Liêu Vương trừng mắt, cũng rút đao khiêu chiến, khinh miệt nói: "Ngươi có bản lãnh tới thử xem!"
"Xin hỏi, đây là đạo đãi khách của vương gia?" Thẩm Phục không giận cũng không khuyên, chỉ hỏi Lễ quan ra nghênh tiếp hắn.
Lễ quan nhìn phong thái của hắn, đoán được vị sứ thần không phải là hạng người hạ đẳng, giận dữ mắng mỏ tướng sĩ bên Liêu Vương thu đao trước.
Thẩm Phục cho bốn người phía sau một ánh mắt: "Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi bái kiến Vương Gia."
Nói xong, Thẩm Phục đi theo sau lưng lễ quan tới lều lớn của Liêu Vương.
Bên trong lều lớn, Liêu Vương ngồi ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bốn viên đại tướng Tiêu Chấn, Hoắc Duy Chương, Sài Hùng, Trương Tiến chia làm hai ngồi hai bên phía dưới Liêu Vương.
"Vương Gia, sứ thần Thẩm Phục cầu kiến."
"Đưa vào."
Thị vệ vén màn cửa lên, mấy người Liêu Vương đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy người tới mặc một bộ trường bào màu trắng cổ tròn, vóc người cao chừng tám thước, vừa xuất hiện giống như chi lan ngọc thụ(tài giỏi) từ trên trời rơi xuống.

Lại tiếp tục nhìn dung mạo, mặt như ngọc dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt hoa đào bình tĩnh đảo qua, rạng rỡ phát sáng như đã lăn lộn qua năm tháng.
Liêu Vương ngơ ngẩn, thứ nhất là phong thái lỗi lạc của vị sứ thần trẻ tuổi, thứ hai là dường như gương mặt này đã gặp qua ở đâu rồi.

Suy cho cùng, Liêu Vương vẫn là Liêu Vương, sau phút suy tư ngắn ngủi, trong đầu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú ngây thơ, nhìn lại Thẩm Phục, rõ ràng là một lớn một nhỏ được đúc ra từ một cái khuôn.
Liêu Vương mịt mờ nhìn về phía Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn nhìn chằm chằm sứ thần tuấn mỹ ở phía đối diện, theo bản năng siết chặt tay trái, trên cổ tay bên dưới ống tay áo này có đeo một sợi dây đỏ.
"Hạ quan Thẩm Phục, bái kiến Liêu Vương." Thẩm Phục đã sớm thành thói quen với sự kinh ngạc của người lạ sau khi gặp hắn, phối hợp hành lễ với Liêu Vương.
Liêu Vương ho khan một cái, cười khen: "Phong thái của Thẩm Khanh tốt lắm."
Thẩm Phục thản nhiên nói: "Vương Gia khen nhầm, Vương Gia con rồng cháu phượng, ở trước mặt Vương Gia hạ quan giống như ngôi sao so với vầng trăng, không dám nói sáng."
Liêu Vương hắng giọng cười to, không khí căng thẳng bên trong trướng không khỏi buông lỏng xuống.
Hoắc Duy Chương bĩu môi, cho Tiêu Chấn một ánh mắt, rất không vừa mắt quan văn a dua nịnh hót.
Tiêu Chấn rủ lông mi, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Tô Cẩm, A Triệt và Thẩm Phục.

Hắn vẫn luôn hoài nghi, Tô Cẩm là một nữ nhân không chịu thua thiệt, kiểu nam nhân nào mới có thể lừa gạt thân thể của nàng trước khi cưới? Hôm nay nhìn thấy Thẩm Phục tuấn mỹ như tiên, rốt cuộc Tiêu Chấn mới hiểu nguyên do trong đó.
Bên kia Liêu Vương cười đủ rồi, đột nhiên hé mắt nhìn chằm chằm Thẩm Phục hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Thẩm Phục chắp tay nói: "Hạ quan phụng mệnh hoàng thượng, đến đây khuyên Vương Gia đầu hàng, hoàng thượng nói chỉ cần Vương Gia chịu hàng, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, Vương Gia tiếp tục trở về Phượng Dương làm Liêu Vương của ngài, vì triều đình trấn thủ Liêu Đông, cùng chống ngoại địch."
Bốn người Hoắc Duy Chương đồng thời nhìn về phía Liêu Vương.
Liêu Vương thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Bổn vương ở Phượng Dương cũng đã lâu, cũng không muốn bôn ba khắp nơi, nhưng hoàng thượng còn nhỏ, bị Gian Thần triều đình đầu độc, trước ngụy tạo di chiếu không cho Bổn vương, Tần vương và Tấn vương vào kinh đưa tang tiên đế, sau lại nghe tin sàm ngôn vu cáo, khiến thủ túc hoàng gia tương tàn, Bổn vương thân là hoàng huynh, nếu không vì hắn mà diệt trừ những tên tiểu nhân này, chẳng phải phụ lòng tiên đế ân cần dạy bảo lúc trước sao? Cũng là Thanh Quân Trắc, tiểu nhân bất diệt, nói gì lui binh đầu hàng? Ngươi trở về chuyển cáo hoàng thượng thay Bổn vương, chỉ cần triều đình không có Gian Thần, Bổn vương tự sẽ xin phạt tạ tội."
Thẩm Phục không đáp lời, tìm tòi nghiên cứu nhìn Liêu Vương.
Hoắc Duy Chương không nhịn được rống hắn: "Vương Gia bảo ngươi trở về, ngươi không nghe thấy?"
Thẩm Phục liếc hắn một cái, chợt cười nhìn thẳng Liêu Vương nói: "Như Vương Gia nói, hoàng thượng khăng khăng tin lời tiểu nhân giết oan trung lương, triều đình dung thần gian thần lộng hành chỉ lo cậy quyền thiên vị tổn hại giang sơn ổn định, nếu hạ quan trở về cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nội bộ Đại Chu tự giết lẫn nhau, dân chúng vô tội chịu liên lụy, ngoại địch hả hê, vậy không bằng ở lại bên cạnh Vương Gia, giúp Vương gia bày mưu tính kế, nhanh chóng kết thúc trận chinh chiến này để thiên hạ thái bình."
Liêu Vương híp
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui