Nhìn Thẩm Phục đang quỳ gối phía dưới, Chính Đức Đế ngồi trên giường ấm rất là hài lòng.
Ngay từ lúc Chính Đức đế còn là Liêu Vương thì lý lịch quan viên triều đình từ Ngũ Phẩm trở lên quan hắn đều rõ như lòng bàn tay, trong đó bao gồm Thẩm Phục.
Chẳng qua là lúc đó Chính Đức đế chỉ từng nghe tên Thẩm Phục, biết hắn là người Dương Châu nhưng vẫn chưa từng gặp dáng vẻ Thẩm Phục, năm ngoái gặp được ở quân doanh, nhìn gương mặt Thẩm Phục và A Triệt tương tự nhau, Chính Đức đế đã đoán được, Thẩm Phục chính là tên tiểu nhân hủy bỏ hôn ước mà Tiêu Chấn đã nói.
Thẩm Phục hủy bỏ hôn ước, cái này gọi là thiếu đạo đức, nếu Thẩm Phục không có tài học, Chính Đức đế sẽ xem thường hắn tuyệt đối không dùng, nhưng Thẩm Phục có đại tài, vậy nên Chính Đức đế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện hắn hồ đồ lúc trẻ, không truy cứu nữa.
Chính Đức đế có thể không truy cứu, nhưng hắn lại muốn thái độ của Thẩm Phục.
Hiện tại Thẩm Phục đàng hoàng nhận tội, mà không phải tìm lý do thoái thác vì bản thân, càng không muốn lừa dối, Chính Đức đế lập tức hoàn toàn tha thứ cho Thẩm Phục.
"Kế tiếp, ngươi có tính toán gì không?" Chính Đức đế cho Thẩm Phục bình thân, dò xét hỏi.
Thẩm Phục rũ mắt xuống nói: "Tối nay thần phải đến trước mặt Tô thị tạ tội, cầu xin sự tha thứ của nàng, sau đó mời tam môi lục sính lấy nàng làm thê tử."
Chính Đức đế kinh ngạc: "Nàng đã từng gả cho Phùng Thực, còn sinh cho Phùng Thực một nhi nữ, ngươi không phải để ý?"
Thẩm Phục cười khổ, nhìn Chính Đức Hoàng đế nói: "Thần có tư cách gì để ý? Thần nên cố gắng hết sức chịu trách nhiệm những việc thần đã làm, ngày khác có cơ hội đến Liêu Đông, thần còn phải đích thân đến trước mộ Phùng Thực tế bái, tạ ơn hắn khi còn sống đã chăm sóc cho mẫu tử Tô thị."
Chính Đức đế gật đầu, cảm khái nói: "Tô thị dạy con có phép, vì nuôi sống hai đứa con không tiếc xuất đầu lộ diện, hoàng hậu khen ngợi nàng ấy rất nhiều, trẫm cũng thưởng thức phụ nhân như vậy, nếu ái khanh có thể gương vỡ lại lành với nàng, phải đền bù thật tốt mới phải."
Thẩm Phục quỳ xuống nói: "Hoàng thượng răn dạy chí phải, chỉ cần còn sống thần nhất định không phụ nàng nữa."
Chính Đức đế gật đầu một cái, kế tiếp, Thẩm Phục có thể đoàn tụ với thê tử hay không, hắn cũng không nhúng tay nữa.
Tân Đế lên ngôi, tạm thời ba vị hoàng tử đều ở tại trong cung, Tam hoàng tử được phân ở Trọng Hoa cung.
Dọc đường Từ Càn Thanh điện đến Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng đều không nói chuyện, len lén quan sát A Triệt bên cạnh.
A Triệt trước sau vẫn rũ lông mi, lúc mới bắt đầu thì sắc mặt tái nhợt, đi tới đi lui một hồi không biết có phải ánh mặt trời hôm nay quá ấm áp hay không, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Triệt đã từ từ khôi phục vẻ đỏ thắm, Chu Nguyên Phưởng nhìn xuống, chỉ thấy A Triệt nắm chặc quả đấm cũng buông lỏng ra.
Chu Nguyên Phưởng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ A Triệt sẽ khóc.
"A Triệt, Thẩm đại nhân có phải là người nhà của ngươi hay không?"
Trở lại Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng đuổi đám tiểu thái giám phục vụ bên cạnh ra ngoài, một mình hỏi A Triệt.
Về thân thế của A Triệt, có lẽ người lớn sẽ nghi ngờ, người chưa từng gặp @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* Phùng Thực cũng đã nghe nói một chút tiếng gió, nhưng Chu Nguyên Phưởng còn nhỏ tuổi, thân phận lại tôn quý, những lời nói rảnh rỗi như vậy sẽ không truyền tới tai hắn, cho nên hắn chỉ đưa ra một suy đoán như vậy.
Tuy A Triệt còn nhỏ nhưng cũng hiểu được một đạo lý, khi một người cảm thấy tò mò với chuyện nào đó thì người khác càng giấu giếm, người đó càng muốn biết, sẽ trăm phương ngàn kế hỏi thăm.
Thay vì để Tam hoàng tử tự đi hỏi thăm, khiến nhiều người suy đoán và nói linh tinh nhiều hơn, A Triệt thà tự mình giải thích.
A Triệt ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Chu Nguyên Phưởng nói: "Chuyện này có liên quan đến đời tư nhà chúng ta, ta có thể nói cho Điện hạ, chỉ xin Điện hạ bảo đảm, ngài sẽ không nói với ai khác, nhìn thấy nương ta và A Mãn cũng không thể lộ ra bất cứ dấu vết gì."
Tiểu thiếu niên trịnh trọng trước nay chưa từng có, Chu Nguyên Phưởng suy tư chốc lát, giơ tay lên thề với trời: "Ta......"
A Triệt kéo tay xuống một phen, nói: "Ta cần Điện hạ cam kết một câu là được, Điện hạ không cần thề nguyền rủa mình."
Chu Nguyên Phưởng rất cảm động, đứa bé chín tuổi đột nhiên hiểu được một loại tình nghĩa thuộc về nam nhân.
Hắn nắm tay A Triệt, nặng nề nói: "Được, ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không truyền cho người ngoài."
A Triệt lập tức rũ tầm mắt xuống, đơn giản nói: "Lúc nương ta mười lăm tuổi có hôn ước với Thẩm đại nhân, sau đó Thẩm đại nhân thi đậu Công danh, ngại bần yêu phú, dùng mười lượng bạc từ hôn đoạn tuyệt quan hệ với nương ta, trước khi nương ta gả cho phụ thân Phùng Thực của ta thì đã có ta."
Chu Nguyên Phưởng giống như nghe được chuyện gì đó đầm rồng hang hổ, một hồi lâu cũng không thể nói gì.
A Triệt cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Nương ta là người rất tốt, phụ thân nuôi dưỡng ta cũng là người tốt, ta đã sớm nói với mình, ta chỉ có một phụ thân đó chính là Phùng Thực, những người khác chẳng quan hệ gì tới ta.
Hôm nay mới gặp gỡ Thẩm đại nhân, ta hơi luống cuống, nhưng từ nay về sau ta chỉ biết coi hắn là Thẩm đại nhân, cũng xin Điện hạ cũng nghĩ giống như ta, không cần bởi vì ta mà ghét hắn oán hắn, khả năng thủ phụ của hắn đáng để ta và ngươi học tập."
Hắn đang cười nhưng Chu Nguyên Phưởng cảm thấy, lúc này A Triệt rất khổ sở.
Chu Nguyên Phưởng không biết nên an ủi A Triệt thế nào, nhưng hắn có chút hiểu cảm giác của A Triệt.
Phụ thân ruột của A Triệt không cần A Triệt, còn hắn thì sao, phụ hoàng là ruột nhưng phụ hoàng thích đại ca thích nhị ca, tất cả đối với hắn đều qua loa, trước kia Chu Nguyên Phưởng dùng thân phận thế tử tự nói với mình rằng phụ hoàng vẫn thích hắn, hiện tại......!Chu Nguyên Phưởng nắm chặc tay một cái, hắn nghe thấy tiểu thái giám thầm nghị luận, nói phụ hoàng muốn lập nhị ca làm Thái tử.
Lúc thì Chu Nguyên Phưởng cảm thấy nhị ca lập công lớn, phụ hoàng nể trọng nhị ca là phải, một lát lại cảm thấy tại sao? Chẳng qua hắn còn nhỏ tuổi, chờ hắn trưởng thành rồi hắn sẽ làm
.